Dịch: Hoangforever
Tranh giành vị trí đề cử!
Học phủ Minh Châu có tổng cộng 10 cái đề cử. Sau khi đề cử đã được chọn ra, mọi người còn phải trải qua hai đợt tuyển chọn nữa. Cuối cùng mới trở thành tuyển thủ chính thức được.
Cuộc tỷ thí tranh giành vị trí đề cử lần này rất chi là đơn giản. Đơn giản bởi vì chỉ cần lọt vào Top 20 mỗi hệ bảng đều sẽ được triệu tập lại để tham gia. Sau đó tiến hành vòng loại đối kháng …..
Có một điểm thú vị chính là, cuộc tỷ thí tranh giành vị trí đề cử lần này cũng không phải là 1 đấu 1, mà là trận chiến đoàn đội 4 đấu 4. 4 người tham gia được lựa chọn ngẫu nhiên.
Mỗi học viên tham gia cuộc tỷ thí tranh giành vị trí đề cử lần này sẽ bắt cặp với 3 học viên khác tạo thành một cái đội ngũ. Đội ngũ này sẽ tỷ thí với các đội ngũ khác cũng được bắt cặp tương tự như vậy.
Mặc dù chiến thắng sẽ quyết định tới việc học viên đó có đạt được vị trí đề cử hay không. Thế nhưng thua cũng không có nghĩa rằng đã mất hết hi vọng.
Học viện Bảng cũng không phải được sắp xếp theo việc các học viên tỷ thí với nhau. Lý do rất đơn giản giữa các hệ với nhau luôn tồn tại hệ khắc chế. Hơn nữa tất cả mọi người đều là ma pháp sư Trung cấp, cho nên cũng chỉ có được hai hệ ma pháp. Nếu như sắp xếp theo việc các học viên tỷ thí với nhau vậy thì mấy hệ ít người như Phòng Ngự hệ, Chữa Trị hệ không phải vĩnh viễn không có được thứ hạng cao trên bảng xếp hạng này hay sao?? Mà trong chiến đấu, hai hệ này lại là những hệ mấu chốt, quyết định thắng thua của cả trận đấu…..
Vì vậy, lần này học viện tiến hành cuộc tỷ thí tranh giành vị trí đề cử sẽ là 4 người đấu với 4 người. Mỗi cuộc tỷ thí sẽ có 3 vị trọng tài. Trên tay mỗi vị trọng tài sẽ có 8 điểm. Bất kể là thắng hay là thua, chỉ cần người có biểu hiện xuất sắc thì người vẫn đạt được điểm cao.
Cuối cùng, người nào có điểm số cao nhất sẽ giành được đề cử. Và những người này sẽ do đích thân viện trưởng lựa chọn, chọn lựa ra 10 vị trí đề cử cuối cùng.
Đề cử, có nghĩa rằng tuyển thủ đó đã đạt được 1 phiếu bầu.
Mà muốn vào được vị trí tuyển thủ chính thức tham gia cuộc so tài học phủ thế giới kia thì cần phải đạt 4 phiếu bầu mới đủ. Vậy 3 phiếu còn lại phải đạt được như thế nào đây?? Cái này có rất nhiều cách để đạt được, chẳng hạn như thế gia ủng hộ cũng được, hiệp hội ủng hộ cũng được, quân đội ngầm chấp nhận cũng được….Nhưng muốn đạt được, vậy cũng phải xem thực lực và mị lực của ngươi như thế nào rồi!!!
Mạc Phàm đã có 3 phiếu bầu. Nhưng 3 phiếu này lại là do người khác tình nguyện biếu tặng cho hắn, cộng thêm với việc hắn khá là may mắn khi nhận được chúng nữa….
Cho nên, lá phiếu đề cử được mọi người tranh giành công khai này đối với hắn mà nói cũng rất là quan trọng.
Mà quy định đánh nhau theo đội ngũ như thế này khiến cho Mạc Phàm cảm thấy rất là sôi sục.
Đấu solo, vui thì cũng có vui thật. Nhưng cũng chỉ là ma pháp oanh qua rồi lại oanh lại, cũng chỉ xem ai có tu vi cao hơn, trang bị tốt hơn mà thôi.
Mà đánh nhau theo đội ngũ như thế này, vậy thì phải xem kỹ thuật tác chiến của ngươi như thế nào rồi. Nếu như ngươi biết cách vận dụng tốt ma pháp của mình, thì chuyện nghịch chuyển trận đấu rất có khả năng xảy ra đấy.
Giống như cái lần ở sông Sa Võng, hắn cùng với Trương Tiểu Hầu, Triệu Mãn Duyên tạo thành một cái đội ngũ hợp tác chiến đấu. Phải nói chém giết vô cùng đã tay!!
Với lại, rõ ràng cuộc so tài học phủ thế giới là một cuộc thi đấu giữa các đội ngũ với nhau. Cho nên cuộc tỷ thí tranh giành đề cử cũng phải là cuộc thi đấu đội ngũ. Đây là điều đương nhiên. Thi đấu như thế này nhằm kiểm tra năng lực tác chiến đoàn đội của mọi người như thế nào.
…………..
Ngải Đồ Đồ đã trở thành cái đuôi nhỏ của Mạc Phàm mất rồi. Nàng là một người rất thích những chuyện náo nhiệt. Vì vậy, trực giác mách bảo với nàng rằng, đi theo Mạc Phàm chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện vui và kích thích. Cho nên, nàng rất là hăng hái, xung phong đi ghi danh cho Mạc Phàm tham gia vào cuộc tỷ thí tranh giành vị trí đề cử lần này, tiện thể rút thăm luôn cho Mạc Phàm….
Mỗi ngày, Mạc Phàm đều rất là chăm chỉ tu luyện. Hắn cũng không có để ý tới chuyện bên ngoài. Nhưng thông qua cái miệng nhỏ nhắn, nói không ngừng nghỉ của Ngải Đồ Đồ. Hắn ngay tới cả chuyện con gái nhà đại gia bị công tử thế gia cua ở cổng trường cũng biết.
Phỏng chừng Ngải Đồ Đồ đã vô cùng nhàm chán rồi. Cho nên đối với chuyện Mạc Phàm tham gia vào cuộc tỷ thí tranh giành vị trí đề cử lần này, nàng đặc biệt quan tâm.
Sau khi bốc thăm xong, nàng lập tức vào diễn đàn trường học.
Đúng vậy lên diễn đàn! Sau khi bốc thăm xong, hơn phân nửa mọi người sẽ lên diễn đàn công bố đội mình sẽ đăng ký tham gia. Mọi người làm như thế này chính là vì muốn hẹn mọi người gặp một nơi nào đó. Vừa có thể gặp gỡ thấy mặt nhau, vừa có thể bàn bạc với nhau trước khi tiến hành trận thi đấu đầu tiên. Cho dù không có tập luyện chung với nhau đi chăng nữa, thì cũng phải biết đội ngũ của mình có những hệ gì.
Quả thực, Ngải Đồ Đồ không khác nào một cô thư ký của Mạc Phàm vậy. Sau khi phát hiện ra đội ngũ của Mạc Phàm kêu gọi mọi người tập hợp. Nàng liền lập tức thay một bộ trang phục đẹp đẽ, đi gặp mấy người này.
Đồng đội của Mạc Phàm hẹn gặp ở sân tập. Đương nhiên, Ngải Đồ Đồ mặc một bộ đồ xinh đẹp cũng đã tới. Mà ba người đồng đội kia của Mạc Phàm thì đã đứng đợi một lúc lâu rồi.
“Người có phải đội 11 không?”
Một nam học viên trong ba người lên tiếng hỏi.
“A! Ta nhận ra người. Ngươi chính là Cố Kiếm – đại soái của Lôi viện!”
Ngải Đồ Đồ vừa nhìn thấy tên nam học viên kia, ánh mắt liền sáng lên.
Cố Kiếm nghe thấy nàng nói vậy, khuôn mặt liền cứng lại. Sau đó nhìn từ trên xuống dưới một lượt, đánh giá nàng.
Một cô nàng xinh đẹp, một cô nàng rất là nóng bỏng. Cố Kiếm cũng đã thấy qua nhiều nữ nhân rồi. Nhưng cho tới tận bây giờ hắn chưa bao giờ có hứng thú với nữ nhân…. A! Không! Gần đây trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là làm sao để đạt được vị trí đề cử kia. Cho dù nữ nhân có cởi bỏ quần áo đi ngủ với hắn, thì hắn cũng không có ăn mặn mà dốc lòng tu luyện!
Vừa mới gặp, Ngải Đồ Đồ đã tạo ra một ấn tượng không tốt đối với Cố Kiếm. Cố Kiếm cảm thấy rất là lo lắng. Hắn lo lắng bởi vì rất có thể cô nàng này chính là một cái bình hoa trang trí. Nếu như trận tỷ thí đầu tiên bị thua, nó sẽ tạo ra một ảnh hưởng không tốt đối với mọi người. Mặc dù thắng thua cũng không có quan trọng lắm. Nhưng thắng, thì mới chứng tỏ được sự xuất sắc của hắn!
“Nếu mọi người đã tới đông đủ. Vậy trước tiên, mọi người cùng nói ra hệ của mình nào.”
Cố Kiếm rất là có tư thái của một vị đội trưởng. Hắn liền nói với ba người còn lại.
“Chuyện này….”
Ngải Đồ Đồ tới đây chẳng qua cũng chỉ để thay thế cho Mạc Phàm. Mà Mạc Phàm đã chạy tới Tam Bộ Tháp tu luyện rồi. Cho nên, nàng cũng không rõ hắn có những hệ gì.
Cố Kiếm thấy Ngải Đồ Đồ nói như vậy, liền nhướn mày nói:
“Rốt cuộc người có phải đội 11 không vậy?? Nếu như không phải thì đừng có làm lãng phí thời gian của chúng ta nữa. Chúng ta còn muốn tập luyện.”
“……Chuyện này….Phải, phải.”
Ngải Đồ Đồ vội vàng nói.
Ngải Đồ Đồ đã sớm nghe danh Cố Kiếm từ lâu. Nàng nghe từ sớm bởi vì cách đó không lâu, bác gái của nàng muốn làm mai cho nàng với Cố Gia. Và bác gái nàng bắt nàng tới lễ mừng năm mới phải đi với bác gặp mặt công tử Cố Gia….
Nói là gặp mặt, thật ra chính là đi làm quen.
Chuyện này ở trong thế gia thường rất hay gặp. Ngải Đồ Đồ cũng đã lớn, cũng tới tuổi phải gả chồng rồi. Nàng lại không có tâm tu luyện, suốt ngày ở bên ngoài chơi đùa. Cho nên, người ở trong nhà muốn đem nàng lập gia thất sớm, để kềm chế bớt cái tình ham chơi này lại.
Không khéo cái tên Cố Kiếm này chính là người trong nhà nàng chọn trúng thì phải?? Ngải Đồ Đồ không ngờ rằng cái tên Mạc Phàm này ấy vậy mà lại có thể được phân tới đội ngũ vị hôn phu của nàng.
Người này cực kỳ đẹp trai, thực lực lại rất mạnh. Lại còn là người nổi bật nhất Lôi Viện nữa. Về mặt nào cũng phù hợp với yêu cầu của nàng cả. Ngải Đồ Đồ vừa suy nghĩ xong, liền quyết định, trước tiên không nên vạch trần chuyện giữa nàng và hắn ra. Mà nàng muốn xâm nhập, kiểm tra tên Cố Kiếm này một chút. Nàng muốn xem xem cái tên Cố Kiếm này đến tột cùng là người như thế nào??
“Vậy hệ của người là hệ gì?”
Cố Kiếm dò hỏi.
“Chủ tu của ta là Mộc hệ. Phụ tu là Quang hệ.”
Ngải Đồ Đồ vội vàng nói.
“A! Cũng không tệ lắm. Đội chúng ta không thiếu ma pháp hủy diệt.”
Cố Kiếm nghe thấy vậy, sắc mặt liền hòa hoãn, nói.
“Vậy chúng ta bắt đầu tập luyện nha. Chuẩn bị một chút sẽ tốt hơn.”
“Được! Mọi người hợp tác vui vẻ!”
Trên khuôn mặt Ngải Đồ Đồ liền hiện ra nụ cười, nói:
“Hợp tác vui vẻ!”
…………..
Mạc Phàm đang còn ở trong Tam Bộ Tháp tu luyện, cho nên hắn cũng không có biết Ngải Đồ Đồ đang còn làm loạn ở bên ngoài kia…..
Hơn nữa, sau khi Mạc Phàm rời khỏi Tam Bộ Tháp. Ngải Đồ Đồ cũng không có nói cho Mạc Phàm biết chuyện này. Hắn cũng không biết Ngải Đồ Đồ vì muốn câu kẻ ngốc kia mà đã bị nàng hãm hại, mạo danh thế thân thay hắn rồi!!
Hoặc nói, có lẽ Mạc Phàm cũng biết chuyện này. Thế nhưng hắn lại giả bộ như không biết, để cho Ngải Đồ Đồ thay thế làm hết mọi việc cho hắn, hơn phân nửa là muốn làm hư nàng…..
Đầu óc và bộ ngực của Ngải Đồ Đồ tuyệt đối nghĩ ngược lại. Ngược lại không nói, nàng còn muốn làm cho thiên hạ đại loạn hơn nữa, có chuyện quỷ gì mà nàng không làm ra được cơ chứ.
………….
“Tật Tinh Lang, người chạy đi đâu vậy?? Dã tính của người quăng đi đâu rồi??”
“A ô ~~~~~!”
Tật Tinh Lang trốn ở góc khuất nhất trong sân thi đấu, khóc không ra nước mắt. Cũng chỉ có nơi này là không có ngọn lửa táp tới.
Cả đấu trường lúc này toàn là lửa. Lửa cháy hừng hực thiêu đốt mọi thứ. Ở giữa biển lửa chính là một tiểu cô nương có hình dáng giống như búp bê đang trôi lững lờ trong không khí. Thân thể non nớt của nàng hoàn toàn tạo thành từ lửa. Lúc này, nàng phát ra từng tiếng cười khanh khách, trong trẻo như tiếng chuông. Nhưng tiếng cười này đối với Tật Tinh Lang mà nói, nó không khác nào là một tín hiệu hủy diệt của tiểu ma nữ!!
“Tật Tinh Lang, mạnh mẽ lên nào!! Thể hiện ra bản lĩnh đàn ông của người đi chứ?? Chiến đấu đi….. A, a, Tiểu Viêm Cơ, ngươi đốt sói thúc thúc của ngươi kìa, đốt ba ngươi làm cái gì….”
“Ngừng! Ngừng! Tiểu Viêm Cơ, là ngươi chiến đấu, chứ không phải ta. Không được phụ thể lên người ta. Ta ngất! Tật Tinh Lang, ngươi trở lại đây cho ta!! Ta cũng không phải dùng phụ thể để đánh ngươi, ngươi chạy cái gì…. Không gian triệu hoán, để xem ngươi trốn đi đâu!”