Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
“Chính là tên khốn kiếp kia, dám đem bổn tiểu thư đạp vào trong hồ nước! Bà liều mạng với mày!!”
“Chính là cái tên mặc đồ đen thui đó, chính là hắn!”
“Các chị em, cùng nhau xông lên, ít nhất cũng phải khiến hắn để lại một lớp da, để cho mọi người biết ở Chiết Giang học phủ này ba tỷ muội xinh đẹp như hoa chúng ta tuyệt đối không phải là thứ mà ai cũng có thể trêu vào!”
Cô nàng đứng giữa lúc nãy hiện tại đã biến thành bà chằn lửa rồi. Nàng ta không thèm để ý tới việc cả người mình tóc tai bù xù nữa, bắt đầu phác họa ra tinh quỹ.
Thiếu nữ gọi là Trần Vân Kỳ còn ác hơn, thậm chí phác họa ra cả một cái Tinh đồ. Chỉ có điều cả người nàng run cầm cập trong nước nãy giờ, cho nên khi nàng ta đang tập trung phác họa thì bỗng nhảy mũi một cái. Điều này trực tiếp làm cho Tinh đồ đang vẽ dang dở gãy làm đôi, khiến nàng ta càng điên tiết hơn.
“Chỉ bằng vào mấy con nhỏ miệng mồm thanh tao các ngươi mà cũng muốn theo ta đấu?” Nam tử huýt huýt sáo tỏ vẻ hứng thú.
Liếc mặt nhìn mấy cái nữ nhân đã bị ướt nhẹp trong nước, vóc người cũng lồ lộ hiện ra, chậm rãi nói: “Một đứa eo to, một đứa ngực phẳng, đứa còn lại thì chân quá thô! Cũng khó trách các ngươi suốt ngày cứ như mấy bà oán phụ bị giật chồng như thế!”
Trong nháy mắt ba cô nữ sinh liền bị tên vô sỉ nam nhân này đâm trúng chỗ yếu, máu nóng dồn hết lên não.
Các nàng không thèm để ý đến quy định không cho phép tranh đấu bên ngoài đấu trường của học viện nữa, Tinh quỹ cùng Tinh đồ ngay lập tức hiện lên rồi.
“Lôi Ấn – Lôi Tràng!”
Mạc Phàm tùy tiện quẹt quẹt ra một cái Lôi hệ ma pháp, sau đó huơ tay một cái, hồ quang điện màu tím rậm rạp chằng chịt nhanh như chớp ùa ra.
Hồ quang điện đa số bay lên không trung, một số ít lan theo mặt đất lan tràn, rất nhanh chóng hợp thành một khu hồ quang điện tràng phạm vi đạt tới hai mươi thước có hơn xung quanh ba cô nàng kia.
Lôi điện tí tách loạn hưởng không ngừng xẹt qua xẹt lại. Hơn nữa mấy cô gái kia còn đang ngâm trong hồ nước vốn dẫn điện vô cùng dễ dàng.
Vì vậy khi mấy cô ả còn chưa chuẩn bị xong sơ cấp ma pháp Băng Bàn, thì đã bị mấy sợi lôi điện này giật cho cà tưng cà tưng như bà cúng lên đồng luôn rồi…
Tóc của các nàng trực tiếp cháy trụi hơn phân nửa. Các nàng vốn đã xốc xếch không chịu nổi sau khi hưởng thụ qua bữa tiệc lôi điện này, ngay cả miệng cũng bốc lên khói xanh, quả thực không còn hình người luôn rồi!
Mới vừa rồi còn diêm dúa lòe loẹt kiêu ngạo như mấy bà hoàng đến hiện tại thì so với quỷ còn dữ tợn hơn mấy phần.
Uy lực của sấm sét đã được Mạc Phàm cẩn thận khống chế, sẽ không tạo thành thương tổn trực tiếp gì nhưng đồng thời vẫn bảo đảm rằng các nàng sẽ phải ăn đủ chật vật!
“Cái Lôi Ấn này…” Liễu Nhất Lâm đứng một bên lại một lần nữa ngây người ra rồi.
Trần Vân Kỳ dù gì cũng là một trung cấp Pháp Sư hàng thật giá thật. Hai nàng khác thực lực đồng dạng cũng không kém, coi như là nửa bước trung cấp.
Kết quả thì sao? Chưa nói tới việc tốc độ thi pháp của các nàng bị người đó hoàn toàn áp đảo, mà các nàng còn bị một cái sơ cấp ma pháp đánh cho không còn một chút lực chống trả nào!
Người sử dụng Lôi Ấn này rõ ràng rất am hiểu lĩnh vực khống chế lực đạo, không tổn thương đến bên trong mà chỉ muốn khiến cho các nàng ăn một chút khó chịu, để các nàng bị người đi đường cười nhạo, coi như là ác giả áo báo đi.
“Ngươi… Ngươi chờ đó!!”
“Có bản lãnh hãy xưng tên ra, Trần Vân Kỳ ta nhất định sẽ khiến cho ngươi đẹp mắt!!” Trần Vân Kỳ trong miệng xì khói vẫn không quên hung hăng đanh đá nói.
Nam tử áo đen kia tà tà cười một tiếng, bật thốt lên: “Bố đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Minh Châu học phủ Trầm Minh Tiếu là ta!”
“Trầm Minh Tiếu… Được, ngươi ở đó mà chờ chết đi.”
Trần Vân Kỳ nói xong lời này liền vội vã chuồn đi.
Đối với nữ sinh a, hình tượng chính là trọng yếu nhất. Các nàng cũng không muốn bị biến thành trò cười trong trường để người ta suốt ngày chỉ trỏ đâu.
Nhìn thấy ba con ác phụ miệng mồm cay nghiệt đều đã chạy trốn đi, nam tử áo đen cười cười một tiếng đi thẳng tới vị trí của Tâm Hạ.
Trên xe lăn, Tâm Hạ hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, cả khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hỉ cùng kích động khắc hẳn với hình tượng yên tĩnh dịu dàng thường ngày…
Rất nhanh, hai mắt của nàng đều đã đỏ hồng rồi, long lanh ầng ậc nước, Tâm Hạ nặng nề nháy mắt một cái, nước mắt liền thấm đầy lên hai hàng mi.
“Con bé ngốc, khóc cái gì? Không phải đã nói qua là anh vẫn còn sống hay sao…” Mạc Phàm đứng ở trước mặt Tâm Hạ, hai tay cắm vào trong túi quần, hơi hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ra vẻ như đang ngứa tay muốn nhéo nhéo vài cái.
Bất quá, vừa nhìn thấy hai mắt của nàng đều đã ươn ướt, hắn có chút bối rối rút tay ra. Ngón tay vạch qua gò má có chút phấn nộn đáng yêu, giúp nàng lau sạch đi nước mắt lau.
Sau khi nghe được thanh âm của Mạc Phàm, Tâm Hạ nước mắt càng là không ngừng được. Nàng dang hai tay ra nhu nhu ôm lấy cổ Mạc Phàm cổ, gò má cùng dí má vào khuôn mặt hắt…
Mạc Phàm hơi sửng sờ một lát, cẩn thận cảm thụ gò má mịn màng cùng nóng bỏng của nàng. Trái tim của hắn vừa rồi còn giả bộ mấy phần thâm trầm tùy tính bị hành động của Tâm Hạ làm cho tan chảy thành nước.
Đôi mắt đen của Mạc Phàm nheo lại, ý định khoe khoang cùng phóng đãng lúc đầu đều biến thành tâm trạng vui vẻ cùng an tâm.
Thiếu nữ yên tĩnh ngồi trên xe lăn, rất vui sướng hưởng thụ hơi ấm thân quen từ trên người nam tử. Nàng hồn nhiên đem người đi đường xung quanh đều biến thành lá thu bay lả tả trong thành mấy ngày nay, hô hấp nhu hòa thong thả, mừng rỡ yếu ớt khóc thút thít…
“Có nhớ hay không lúc trước anh đã từng kể cho em nghe ngươi một cố sự a?”
“Ngày xửa ngày xưa có một quốc vương có hai cô con gái. Các nàng đều là trời sinh mỹ lệ đều cùng có một loại đặc thù bản lãnh. Đó là khi các nàng rơi nước mắt, lập tức nước mắt sẽ biến thành trân châu.”
“Quốc vương đem con gái lớn gả cho vương tử một nước khác. Vương tử này luôn làm cho nàng đau buồn, khiến cho nàng rơi lệ để cho trân châu chất cao thành núi…”
“Còn con gái nhỏ gả cho một tên nông dân sống ở trên núi. Quốc vương rất kỳ quái vì rõ ràng con gái mình chỉ cần rơi nước mắt thì hai vợ chồng nó liền có thể sinh hoạt một cách vô cùng sung sướng, tại sao lại cứ phải kham khổ như vậy?”
“Nhưng một thời gian sau đó quốc vương rất nhanh liền tỉnh ngộ. Cái tên nông dân kia chính là không nỡ làm cho con gái nhỏ của mình rơi lệ a…”
“Vì vậy quốc vương vui mừng nói với tên nông dân kia, ngươi thật là một người chồng tốt, không giống như tên vương tử kia, chỉ biết dùng trân châu để tiêu xài hoang phí…”
Mạc Phàm chậm rãi kể lại một câu chuyện tình yêu kinh điển, tất nhiên là của thế giới lúc trước, cho Tâm Hạ nghe.
Tâm Hạ nặng nặng gật đầu một cái, câu chuyện này nàng đã từng nghe qua, hơn nữa còn không chỉ một lần.
Lòng nàng khẽ rung động một cái, gò má cũng hiện lên từng đóa mây hồng. Không lẽ là Mạc Phàm đang muốn tỷ dụ hai người bọn họ với đôi vợ chồng kia sao?
“Nhà nông kia nghe lời nói của quốc vương, trầm mặc một hồi, sau đó nói lại một câu…”
Mạc Phàm thấy trên gương mặt Tâm Hạ còn thấm đẫm nước mắt, vì vậy bắt chước thành bộ dạng của nhà nông kia nói tiếp:
“Quốc vương người xem, người hình như đã quên cái gì rồi… nàng là bị mù nên mới ưng ta a!”
Nghe xong những lời này, Tâm Hạ liền cảm giác cả người không tốt. Hai bàn tay nhỏ bé hờn dỗi biến thành hai nấm đấm khả ái đánh lên vai Mạc Phàm…
Tên bại hoại này… lại đi phá hư truyện cổ tích của người ta! Truyện cổ tích mà Tâm Hạ học lúc trước đã sớm bị Mạc Phàm phá hư qua một lần. Người này thật là không có gì tốt đẹp hết mà!
Chẳng qua là, khi nàng nghĩ đến Mạc Phàm bắt chước bộ dạng anh nông dân kia nói chuyện với quốc vương, Tâm Hạ rốt cuộc cũng tươi cười lại rồi.
Đều là do tên xấu xa này từ nhỏ tiêm nhiễm cho nàng mấy câu chuyện cổ tích đen tối như vậy, khiến cho điểm cười của bản thân cũng trở nên kỳ kỳ quái quái như vậy rồi!!
“Tâm Hạ, vị này là anh hai mà ngươi đã từng đề cập tới à… Ngươi khỏe, ta tên là Liễu Nhất Lâm, rất vui được gặp gỡ!” Liễu Nhất Lâm rốt cuộc không thể tiếp tục nhịn cảnh này được nữa, rất nhanh đi bộ tới.
Mạc Phàm xoay đầu nhìn lại tên Liễu Nhất Lâm ngáng đường từ đâu chui ra này, không vui nói: “Ngươi không biết quấy rầy tình yêu đẹp đẽ của người khác là một sự tình rất là bất lịch sự hay sao!”
“Tình yêu đẹp đẽ??” Liễu Nhất Lâm sững sờ một chút, kinh ngạc hỏi lại: “Khoan đã, hai người không phải là anh em sao?”
“Nàng là em nuôi của ta, ta là anh nuôi của nàng, còn có vấn đề gì sao?” Mạc Phàm nói.
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.