Toàn Chức Pháp Sư

Chương 254: Chương 254: Ngưng luyện Tinh Phách




Vào buổi tối, Mạc Phàm liền lén lút tới Thiên thai.

Không khí ở Đế Đô còn bụi bẩn hơn nhiều so với Ma Đô. Nơi này vào ban đêm, cho dù người có đứng ở bất kỳ chỗ nào đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng nhìn thấy được sao ở trên trời. Thậm chí tới cả việc nhìn bầu trời đen nhánh một mảnh còn không thể nào nhìn thấy được rõ ràng. Cả bầu trời ở nơi đây bị bịt kín bởi khói bụi ô nhiễm.

Lẽ ra tối nay Mạc Phàm lại tiếp tục Minh Tu, để cho hệ Triệu Hoán mới vừa tiến vào cấp bậc Tinh Vân cách đây không lâu càng thêm được củng cố, vững chắc hơn.

Ai mà ngờ được, tối nay Tiểu Nê Thu lại rất là không thành thật hợp tác với hắn. Nó phát ra ánh sáng kỳ quái, khiến cho Mạc Phàm cảm thấy rất là hiếu kỳ.

Mấy ngày qua sau khi tiếp thu thêm kiến thức về văn minh ma pháp. Mạc Phàm liền hỏi lão sư Thu Vũ Hoa một số chuyện có liên quan tới dụng cụ đựng vong hồn.

Hắn nhớ rằng cái tên Triệu Mãn Duyên kia từng nói là sinh linh sau khi tử vong sẽ sinh ra tàn phách, tinh phách. Những thứ này người bình thường không thể nào nhìn thấy nó được, cũng không thu thập được. Chỉ có Ma pháp sư hệ Vong Linh mới có thể nhìn thấy và thu thập được nó.

Mà hệ ma pháp sư khác nếu như muốn thu thập tàn phách, tinh phách này. Vậy thì bọn họ phải thông qua được cửa Ma pháp sư hệ Vong Linh và nhờ họ chế tạo cho một dụng cụ đựng vong hồn…

Tiểu Nê Thu của hắn rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Nó vừa là ma khí dùng để Minh Tu đắt tiền, lại vừa là dụng cụ đựng vong hồn.

Mà tối nay, cái tên tiểu tử này lại phát ra ánh sáng vô cùng kỳ quái. Mạc Phàm quyết định đưa ý niệm vào nó thăm dò, tìm hiểu nguyên nhân vì sao nó lại như vậy.

Bên trong Tiểu Nê Thu chứa Địa Thánh Tuyền nguyên vẹn. Thật ra thì Địa Thánh Tuyền cũng đã bị nó tiêu hóa rồi. Sở dĩ cái đám Vũ Ngang kia nhận ra được hơi thở Địa Thánh Tuyền phát ra từ nó. Đó là vì Tiểu Nê Thu bị va chạm vào, nên nó không thể khống chế hơi thở được nữa. Vì vậy mới phát tán ra hơi thở Địa Thánh Tuyền.

Muốn nước Địa Thánh Tuyền phun ra một lần nữa, căn bản không bao giờ có khả năng này. Bởi vì Tiểu Nê Thu đã ràng buộc với linh hồn của hắn rồi. Người khác muốn cướp đoạt nó, căn bản không có khả năng. Hay nói trắng ra, Hắc Ám Giáo Đình căn bản không thể nào lấy được Địa Thánh Tuyền nữa.

” Tiểu tử, người ầm ĩ cái gì vậy? Đã hơn nửa đêm rồi còn không chịu đi ngủ đi, lại còn phát ra ánh sáng kỳ quái thế này làm cái gì….”

Mạc Phàm ngồi ở trên Thiên Thai, buồn bực nhìn Tiểu Nê Thu.

Màn đêm vừa buông xuống, cái tên tiểu tử Tiểu Nê Thu này liền lóe lên ánh sáng màu xanh đậm, thỉnh thoảng nó còn rung rung. Nếu như hắn không phải tận mắt nhìn thấy Tiểu Nê Thu chính là một cái mặt dây chuyền. Có lẽ Mạc Phàm đã hoài nghi nó là một sinh vật đang còn sống.

Mạc Phàm đưa ý niệm của mình vào trong thăm dò, liền phát hiện ra một chuyện khiến cho hắn rất là ngạc nhiên. Dĩ nhiên chuyện đó là bên trong Tiểu Nê Thu có một không gian hư vô.

Có lẽ lúc trước tu vi của hắn không cao. Cho nên khi hắn đưa ý niệm tiến vào trong Tiểu Nê Thu thì hắn không có cách nào tới được cái không gian chân chính này. Lần này, Mạc Phàm tiến vào thành công và có cảm giác giống như lần đầu tiên hắn sử dụng Không Gian Triệu Hoán vậy. Ý niệm của hắn lưu lại ở một vị diện khác, không thuộc cái thế giới này.

Nhưng mà, Mạc Phàm cũng không có kinh sợ. Cái này cũng giống như khi hắn bước vào Tam Bộ Tháp vậy. Sau khi vào Tam Bộ Tháp, hắn liền phát hiện ra bên trong Tam Bộ Tháp có một không gian vô cùng rộng lớn. Cho nên Tiểu Nê Thu thần kỳ của hắn có một mảnh thiên địa nho nhỏ cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng mà Địa Thánh Tuyền nó hấp thu, được lưu giữ lại ở đâu vậy? Còn có những hồn phách mà nó thu thập được từ trước tới nay, lúc này đang ở chỗ nào?

Ý niệm Mạc Phàm tiếp tục du đãng. Thật ra mảnh không gian hư vô này cũng không quá lớn. Mạc Phàm đi về phía bóng tối ở phía trước một lúc, rất nhanh liền phát hiện ra mảnh không gian hư vô ở phía trước xuất hiện một sông vô cùng trong suốt.

Mà nước sông này lại phát ra hơi thở Địa Thánh Tuyền. Có lẽ con sông lớn đang chảy róc rách trong không gian hư vô này chính là Tuyền Thủy rồi!

Mạc Phàm nhìn kỹ lại lần nữa. Hắn liền nhìn thấy có mấy quả cầu màu xanh đậm trôi lơ lửng giữa bầu trời, trên con sông trong suốt kia. Nhìn từ xa bọn nó không khác gì mấy con đom đóm vậy. Bọn nó cứ như vậy trôi nổi trên con sông trong suốt.

Những con đom đóm màu xanh đậm này, số lượng phải nói là đạt tới một con số vô cùng lớn. Bọn nó tập trung lại một chỗ tạo thành mảnh không nhỏ. Bọn nó trôi lửng lờ trên con sông trong suốt này càng khiến cho con sông thêm đẹp hơn. Tuy rằng nó đẹp, nhưng Mạc Phàm cũng không có bắt được nó. Chẳng qua là bọn đom đóm màu xanh đậm này có tác dụng gì vậy?? Mạc Phàm cảm thấy bọn nó có lẽ không phải để làm cho con sông này thêm đẹp.

Từ nãy tới giờ nói văn vẻ quá. Thực ra cái đám đom đóm trôi nổi trên con sông này chính là tàn phách.

Nói thô tục thì bọn nó chính là linh hồn.

Ngày trước khi Mạc Phàm giết chết con U Lang Thú nổi điên lên của huấn luyện viên Bạch Dương kia. Sau khi con U Lang Thú kia chết, linh hồn của nó được Tiểu Nê Thu hút vào.

Sau này Mạc Phàm giết chết yêu ma, bao gồm cả mấy người Hắc Ám Giáo Đình. Sau khi bọn chúng chết, tất cả linh hồn bọn chúng đều hóa thành ánh sáng đom đóm và bị Tiểu Nê Thu lặng yên không một tiếng động hút vào bên trong.

Lúc đầu Mạc Phàm tưởng rằng mấy cái tàn phách không đáng giá đồng tiền kia chắc bị Tiểu Nê Thu biến thành thức ăn hết rồi. Ai mà ngờ được tất cả bọn nó đều đang ở đây. Bọn nó hóa thành vô số đom đóm màu xanh đậm trôi nổi trên mặt nước…

Mạc Phàm cảm thấy rất là buồn bực. Hắn thật sự không biết tại sao Tiểu Nê Thu của hắn lại mê mẩn thu thập mấy cái chiến lợi phẩm này tới như vậy để làm gì không biết.

Cũng may chuyện này hắn cũng chỉ nghĩ ngợi có một lúc mà thôi. Bởi vì mảnh ánh sáng màu xanh đậm này liền phai nhạt xuống. Mặc dù Mạc Phàm cảm thấy rất là nghi hoặc ở trong lòng, không hiểu vì sao nó lại như thế. Nhưng hắn cũng không có phí thời gian đi suy nghĩ về vấn đề này làm gì cho mệt.

Những thứ này có thể là tàn phách, cũng có thể là Tinh trần ma khí. Nếu như so sánh bọn nó với Tinh Vân ma khí thì quả thật không khác gì hạt cát so với vàng. Tiểu Nê Thu yêu thích thu thập mấy thứ như thế này thì kệ nó đi. Một cái dây chuyền theo đuổi ước mơ, sở thích của mình cũng có gì là kỳ quái, không tốt đâu!

Mạc Phàm cũng không có để ý tới Tiểu Nê Thu nữa. Hắn lại tiếp tục đắm chìm vào tu luyện ma pháp.

Tới nửa đêm, tiểu tử Tiểu Nê Thu này quả thật không còn an phận nữa rồi. Nó rung động không ngừng, càng lúc càng mạnh.

Mạc Phàm mở mắt, định quở trách tên tiểu tử này mấy câu. Đột nhiên hắn phát hiện ra cỗ ánh sáng màu xanh đậm muốn tan rã kia thế nhưng mà lại ngưng tụ thành một đoàn ánh sáng chói lọi, rực rỡ!

Điều này khiến cho Mạc Phàm không khỏi trợn trừng mắt lên. Miệng hắn há to ra tới nỗi có thể nhét vừa một quả đấm!!

Ánh sáng màu xanh đậm tan rã kia càng lúc càng ngưng tụ sặc sỡ, chói mắt hơn. Đây chính là hai sắc thái hoàn toàn trái ngược nhau a! Rõ ràng lúc trước người chính là tàn phách, một hạt cát không đáng giá tiền. Ấy vậy mà lúc này lại biến thành Tinh Phách, vàng thật giá thật!!!!

Vấn đề là, rõ ràng hắn có chiến đấu đâu? Cũng không có giết chết con yêu ma nào mà? Tại sao dây chuyền này lại xuất hiện một viên tinh phách??

Hơn nữa, nó còn là hàng thật giá thật!!

Mạc Phàm vội vàng dùng ý niệm của mình đi vào trong Tiểu Nê Thu thăm dò. Khi hắn vào tới nơi, liền phát hiện ra những tàn phách màu xanh đậm trôi nổi trên con sông kia hiện tại không còn thấy đâu cả. Trên bầu trời cả nhánh sông này hoàn toàn trống rỗng. Mà chỉ có một cái tinh phách phát ra ánh sáng rực rỡ, lóng lánh mê người như ánh trăng ở đó mà thôi!

Mạc Phàm cũng không phải là loại người bắt được của rơi bỏ luôn vào túi. Chuyện này hắn phải biết được rõ ràng, cặn kẽ xong thì mới yên tâm, thoải mái, vui vẻ thu vào trong túi được.

Nhưng viên tinh phách này tới tay hắn quá là đột ngột. Giống như kiểu hắn đang đi trên đường đột nhiên bắt được vàng vậy…..

Mặc dù hắn mừng rỡ như điên khi bắt được vàng, nhưng hắn lại không dám nhặt nó lên.

Cho nên, Mạc Phàm mang theo sự nghi hoặc này nhịn tới tận sáng hôm sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Phàm đã gõ cửa phòng lão sư Thu Vũ Hoa. Lão sư vừa mới dậy, lúc này hắn vẫn đang còn ngáp ngắn ngáp dài. Hắn nhìn Mạc Phàm và hỏi:

” Em dậy sớm thế? Tới gõ cửa ta muốn hỏi chuyện gì sao?”

” Lão giáo sư, ta mới vừa đọc xong một quyển sách có liên quan tới dụng cụ đựng vong hồn. Trong quyển sách đó nói rằng dụng cụ đựng vong hồn ngoài trừ có thể thu thập tinh phách ra, nó còn có những chức năng khác vô cùng đặc biệt. Không biết giáo sư có biết tới chuyện này không?”

Mạc Phàm dò hỏi.

Lão giáo sư sau khi nghe Mạc Phàm hỏi vậy, hai con mắt liền sáng lên. Phảng phất như lão gặp phải một vị đồng nghiệp cùng nghiên cứu về vấn đề này với mình vậy. Hắn hoàn toàn không có gặp khó khăn gì khi trả lời vấn đề này:

” Em là từ sách gì, đọc được những nội dung này? Chắc chắn là sách cổ rồi. Thật ra thì ta cũng trong lúc vô tình đọc được nội dung này từ một cuốn sách, cuốn sách này có ghi lại như thế này, ….”

Mạc Phàm nhìn thấy vẻ mặt của vừa thần bí, vừa có vẻ hưng phấn tới nỗi không kìm nén lại được của lão sư. Hắn cũng biết rằng chắc chắn lão giáo sư này sẽ cho hắn đáp án chính xác. Cho nên hắn chăm chú lắng nghe lão giáo sư nói.

Lúc này Lão giáo sư giống như nói ra một bí mật lớn nhất trong cuộc đời mình ra vậy. Hắn nhỏ giọng nói:

” Người ta đồn rằng có một loại dụng cụ đựng vong hồn. Nó không chỉ có thể thu thập tinh phách, mà đối với mấy thứ tàn phách kia cũng có hứng thú, đam mê vô cùng. Nguyên nhân là vì dụng cụ đựng vong hồn này…. Nó có thể đem những tàn phách này cô đọng lại thành một tinh phách hoàn chỉnh!”

Mạc Phàm xong khi nghe xong những lời này, hai con mắt liền sáng bừng lên!!

Quả nhiên, Tiểu Nê Thu nhỏ bé kia có thể đem tất cả tàn phách thu được cô đọng thành một cái tinh phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.