Toàn Chức Pháp Sư

Chương 357: Chương 357: Nó được gọi là thần




Dịch: Hoangforever

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Cuối cùng, Mạc Phàm đành phải thỏa hiệp. Bởi vì Đường Nguyệt nói cho Mạc Phàm biết được nguyên nhân tại sao mấy ngày qua trong lòng hắn lại luôn có một nỗi sợ hãi.

Nỗi sợ hãi mang tên con rắn khổng lồ cao chọc trời. Mỗi khi nhắm mắt lại, hắn liền nhìn thấy nó ở bên cạnh, nhìn thấy nó nhe răng há mồm như muốn nuốt chửng hắn vậy…

Nguyên nhân là vì con rắn cao chọc trời kia đã chọn hắn làm con mồi. Nó sẽ đợi thời cơ thích hợp, bất thình lình, không một chút dấu hiệu nào báo trước cắn cái “bụp” nuốt gọn Mạc Phàm.

“Con rắn này thích ăn những sinh vật còn sống đó! Sau khi nó nuốt em vào trong bụng thì em cũng chưa có chết ngay đâu mà sẽ bị nó tiêu hóa dần dần…” Đường Nguyệt miêu tả chi tiết cho Mạc Phàm nghe khiến hắn nổi cả da gà.

“Cô… Cô đừng có miêu tả cụ thể như vậy nữa! Em sợ… Em không đi theo cô nữa đâu!” Mạc Phàm mặt như đưa đám nói.

Hắn đi theo Đường Nguyệt tới Tây Hồ. Đến bờ hồ, bọn họ liền lên một chiếc thuyền nhỏ, sau đó chậm rãi trôi nổi dập dềnh trên mặt hồ.

Hồ nước trong veo không một tiếng động. Hắn có thể nhìn thấy rõ từng làn sóng gợn lăn tăn, nhẹ nhàng phiêu đãng xung quanh con thuyền nhỏ này hoặc là đập vào mạn thuyền.

Mạc Phàm và Đường Nguyệt trai đơn gái chiếc trên chiếc thuyền nhỏ này. Nếu như lúc bình thường, hắn chắc chắn sẽ liên tưởng ra những hình ảnh tươi mát ở trong đầu rồi. Chẳng hạn như hai người làm một số chuyện xấu hổ nào đó ở trên chiếc thuyền nhỏ này.

Nhưng lần này, hắn lại không liên tưởng ra được. Trong đầu hắn lúc này chỉ có sự sợ hãi. Sự sợ hãi tràn ngập ở trong đầu hắn. Điều này khiến cho Mạc Phàm luôn luôn cảm thấy bất an ở trong lòng.

Thậm chí, Mạc Phàm còn nhìn xuống hồ nước trong veo này xem có điều gì bất thường không. Hắn lờ mờ cảm nhận được ở chỗ sâu dưới hồ nước này, có một thân thể khổng lồ đang cuộn mình lại.

Nó đang ở dưới con thuyền nhỏ này. Con thuyền bé nhỏ này không khác gì một chiếc lá trôi nổi trên mặt nước mà cái thân thể khổng lồ kia thì vẫn im lìm nằm ở đó, nhìn chằm chằm vào con mồi ở phía trên như mèo vờn chuột.

Nó không khác gì tảng băng chìm dưới đại dương bao la, chỉ cần cử động một cái liền sẽ tạo ra sóng to gió lớn. Nước ở chỗ sâu biến thành màu đen mà trong bóng đen này lờ mờ xuất hiện một khuôn mặt hình con rắn thè lưỡi ra.

Nhất thời, Mạc Phàm bỗng chốc sợ vãi linh hồn. Hắn hoàn toàn chìm sâu vào sự sợ hãi rồi. Đến tột cùng tại sao hắn lại sợ hãi như vậy??? Mạc Phàm chưa bao giờ cảm thấy bất an giống như bây giờ…

Chẳng lẽ thật sự giống như Đường Nguyệt nói. Hắn giống như một con mồi đã bị con hung vật kia đánh dấu. Cho nên hắn luôn có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị con hung vật này ăn thịt??

Con thuyền nhỏ đi tới một cái đảo ở giữa hồ. Bao bọc xung quanh hòn đảo ở giữa hồ này là một cái dấu hiệu cấm chế. Nó là một cái vòng tròn, bên trong có một gạch chéo mà xung quanh thì toàn là nước.

Thuyền nhỏ vừa cập bến, Mạc Phàm đã nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh đứng canh giữ ở đó rồi.

Nam tử kia vừa nhìn thấy Đường Nguyệt, hai con mắt liền sáng lên như đèn pha xe hơi. Nhưng mà khi nhìn thấy Mạc Phàm, lông mày hắn liền nhíu lại.

” Đường Nguyệt! Nơi này của chúng ta không cho phép người ngoài tiến vào!” Nam tử mặc áo xanh nói.

” Đại Sinh, hắn không phải là người ngoài!” Đường Nguyệt chỉ Mạc Phàm lên bờ, còn nàng thì đem chiếc thuyền nhỏ kia neo lại.

” Chẳng lẽ… các ngươi đã?” Tên nam tử có tên Đại Sinh kia nghe thấy như vậy liền sửng sốt. Nếu như nói, vừa rồi hắn còn có một chút bài xích với người ngoài thì… bây giờ hoàn toàn biến thành địch ý!

“Người nghĩ xa quá rồi đấy! Hắn là học trò của ta…” Đường Nguyệt cũng ý thức được lời nói của mình không ổn. Khuôn mặt nàng đỏ lên, tức giận mắng.

” A… A… Thì ra là học sinh! Thế thì miễn cưỡng có thể gọi là người của mình…” Đại Sinh nghe thấy Đường Nguyệt nói như vậy liền cười trừ nói. Tất cả địch ý lúc trước hắn giành cho Mạc Phàm ngay lập tức giải trừ sạch sẽ.

” Thì ra nơi này đã bị nhà cô nhận thầu hết rồi! Em lúc đầu còn tưởng du khách có thể lên được nơi này cơ…” Lúc này, Mạc Phàm mới bất ngờ phát hiện ra một chuyện. Cái đảo ở giữa hồ này không có lấy một người du khách tới tham quan du lịch.

Ngày trước, du khách tới thăm đảo ở giữa hồ này cũng không ít. Đây là một loại hình thăm thú trải nghiệm khá là lịch sự và tao nhã.

Đảo này tương đối đặc biệt. Mặc dù diện tích không có lớn, đi vài bước là hết hòn đảo nhưng xung quanh nó toàn là nước. Trên đảo còn có cây cối đình viện, một khung cảnh rất là hữu tình xinh đẹp, không thể cưỡng lại được!

” Đại Sinh, ngươi trở về đi! Hôm nay, ta sẽ thay ngươi trông coi nơi này cho!” Đường Nguyệt nói với Đại Sinh.

” A… A… Được.” Đại Sinh cũng không có nghĩ nhiều liền ngồi lên thuyền rời đi.

Mạc Phàm nhìn thấy Đại Sinh không có chút nào đề phòng đã rời khỏi nơi này. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy người này cũng rất là thú vị.

Hình như hòn đảo này cũng không có ai lui tới. Mà trai đơn gái chiếc ở giữa hòn đảo nhỏ này, vậy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra rồi!! Nói không chừng lại có drama nam sinh cùng cô giáo “trị sốt rét” với nhau cũng nên…

Vừa nghĩ trong đầu, Mạc Phàm liền cảm thấy hưng phấn dâng trào. Đúng như dự đoán, quả nhiên… con rắn chết tiệt kia lại xuất hiện.

Cái con mẹ nhà mày rắn… solo Yasuo 20p gg không?

…………

” Hôm nay tới phiên ta trực. Nhưng có ngươi đi theo ta, đương nhiên có thêm người nói chuyện cho vui rồi. Hihi!!” Đường Nguyệt cười cười, nói với Mạc Phàm. Giống như kiểu nàng không hề có một chút đề phòng nào với Mạc Phàm vậy.

Mạc Phàm thừa nhận trong đầu hắn lúc này toàn hiện lên những hình ảnh xấu xa. Đảo biệt lập, trai đơn gái chiếc, lại còn khung cảnh lộ thiên tĩnh mịch, rồi còn cấm kỵ thầy trò.

Mặc dù lúc này còn chưa phải là… thế nhưng phần xấu xa này, dần dần bị sự kinh sợ bởi hình ảnh con rắn khổng lồ kia thay thế. Nó từ từ xâm chiếm, không có cách nào cản nổi!

Đường Nguyệt chắp tay ra sau lưng, tung tăng bước đi giống như một cô bé lém lỉnh đang dẫn người bạn của mình tới nơi mình quen thuộc vậy. Bước chân của nàng chậm rãi khoan thai, còn có mấy phần ôn nhu.

Lúc này, nàng không còn dáng vẻ hoảng sợ như lúc ban đầu hắn gặp nàng hay là dáng vẻ lên mặt bắt nạt người khác kia nữa.

Mạc Phàm đi theo Đường Nguyệt xuyên qua một cái hồ. Hai người tới một căn phòng trong một cái đình hình chữ thập thuộc cái hồ này.

Đình có ngói màu xanh, trụ màu đỏ, mang đậm phong cách đặc trưng của người Giang Nam. Bên trong đình có trưng bày một chút đồ cổ.

Mạc Phàm đi theo Đường Nguyệt vào bên trong. Hắn phát hiện không chỉ trên bàn có đồ cổ. Ngay cả trên tường cũng có một bức tranh điêu khắc cổ xưa. Nó được truyền thừa từ lâu lắm rồi…

Trên bức tranh này có con người, nhìn qua giống như là vẽ lại hình ảnh con người diệt yêu ma. Trên đó còn có thôn xóm, có sông nước, có hình ảnh một số con quái vật bao vây ở xung quanh. Bọn quái vật này giống như kiểu đang chạy tan tác vậy.

Nếu là bình thường, Mạc Phàm sẽ không có rỗi hơi đi chú ý bức tranh này. Nếu là bình thường, dù có chú ý tới bức tranh thì hắn cũng không thể nào hiểu được bức tranh này vẽ nội dung gì.

Nhưng khi hắn liên tưởng tới chuyện cái thôn mà Đường Nguyệt đã kể cho hắn nghe kia. Mạc Phàm liền hiểu được mấy phần nội dung bức tranh này muốn diễn đạt!

Thôn làng này bị một đám yêu ma nào đó bao vây. Nếu như không nhìn kỹ thứ bao bọc thôn làng này, hắn rất có thể còn tưởng là đó là tường đất… Nhưng mà trên thực tế, thứ kia lại là thân của một con rắn!

Con rắn này cuốn lại thành một vòng tròn, còn thôn làng thì ở giữa thân thể nó. Xung quanh có rất nhiều yêu ma đang chạy tứ tán, giống như kiểu e ngại cái thôn làng này vậy.

Thực ra, thứ mà đám yêu ma kia e ngại cũng không phải là thôn làng này. Cái bọn chúng e ngại chính là con rắn đang bao bọc xung quanh thôn kia!

Bức tranh cổ xưa này vẽ rất đơn giản. Nếu như chưa từng nghe qua câu chuyện xưa kia, mọi người căn bản sẽ không tài nào nghĩ ra được thứ bao quanh ngôi làng này lại là một con rắn khổng lồ.

“Những điều cô nói là sự thật?” Mạc Phàm nhìn bức tranh có từ lâu đời này, sau đó quay sang nhìn Đường Nguyệt hỏi.

Đường Nguyệt chân thành gật đầu, ý bảo nàng không có nói đùa.

” Con rắn này thật sự bảo vệ cho bọn cô?” Mạc Phàm hỏi một câu nghiêm túc như cũ.

” Ừ! Vì vậy, chúng ta mới gọi nó là thần! Cái đảo ở giữa hồ này thật ra cũng từ cái sự tích cổ xưa kia mà ra…” Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm nghe mà ngẩn cả người. Sau đó hắn chậm rãi hồi tưởng lại hình dáng của hòn đảo giữa hồ này…

Thì ra hòn đảo nằm giữa hồ ở Tây Hồ này đã có từ rất lâu rồi, cũng không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng…

Chẳng qua là… bất cứ ai cũng không thể ngờ rằng nó lại che dấu một bí mật kinh người tới như vậy!! Mà không may chính là… cô giáo Đường Nguyệt lại là người bảo vệ cái bí mật này!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.