Toàn Chức Pháp Sư

Chương 461: Chương 461: Sa khiếu hổ




Lúc chạng vạng Trương Tiểu Hầu liền đáp ứng, cái tên này nói thích như thế? Chuyện nguy hiểm hắn cũng xử trí qua rồi.

Bên Trương Tiểu Hầu không thành vấn đề, tiếp theo chính là chuyện Triệu Mãn Duyên và Linh Linh đều nhắc đến Tâm Hạ.

Đến ban đêm, thực ra Mạc Phàm định nói cho Trương Tiểu Hầu không cần thiết phải chuẩn bị nữa, lần này sẽ không đi Chước Nguyên nữa, không khéo chính là Tâm Hạ gọi điện thoại tới.

Mạc Phàm biết chỉ cần bản thân nghĩ có chuyện cần làm mà đồng thời Tâm Hạ cũng có thể làm được nhất định nàng sẽ không có một chút do dự dù cho lần này là khu vực Đôn Hoàng hung hiểm vạn phần.

Nhưng Mạc Phàm không muốn như vậy, chuyện Tâm Hạ không đi được đã làm cho Mạc Pàm tự trách rồi, nếu nàng lại phải gặp một chút bất trắc gì nữa như vậy hắn càng không có cách nào tha thứ cho bản thân.

Ngay sau đó Mạc Phàm cũng nói cho Tâm Hạ ý của mình.

“Anh Mạc Phàm, anh bảo vệ em quá tốt để em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Nếu như không cho em đi em cũng sẽ nghe lời anh. Chỉ là nếu sau đó nhận được tin tức bất trắc của anh trong lòng em nhất định sẽ rất khó vượt qua. Phép thuật hệ Chữa Trị của em đã cứu rất nhiều người thế nhưng cũng không thể vì anh làm cái gì, chỉ còn biết ở xa lo lắng cầu nguyện cho anh. Em muốn ở bên cạnh anh ở gần anh hơn. Không phải ở một nơi nào đó cô đơn chờ đọi, chờ đợi xảy ra chuyện gì rồi mới không có ý nghĩa bắt đầu hối hận bản thân không thể vì anh làm được cái gì…” Giọng nói Tâm Hạ rất nhẹ nhành êm dịu nhưng lại lộ ra một cổ kiên định.

Tâm Hạ trời sinh nhu nhược việc không thể đi đứng làm cho người khác vì nàng thương tiếc đến tan nát cõi lòng, có thể Mạc Phàm biết trong lòng của nàng vẫn cực kỳ sáng sủa kiên cường. Lúc trước tai nạn ở Bác thành nàng bị vứt bỏ trong siêu thị, nếu nàng thực sự nhận mệnh buông bỏ thì sẽ không cuộn mình nằm trong tủ lạnh lạnh lẽo như quan tài kia, không hề từ bỏ một tia hi vọng mỏng manh nào.

Mà nghe được lời này của Tâm Hạ, Mạc Phàm cảm giác như bị gõ tĩnh.

Mình quả thực bảo vệ Tâm Hạ quá nghiêm ngặc, một chút không khí bẩn thỉu cũng không muốn nó bay tới làm bẩn thân thể thánh khiết của nàng.

Hay đúng hơn bản thân là một cây đại thụ vì nàng chặn mưa chặn gió, nhưng trên thực tế cũng chặn đi sự xán lán của nàng, còn nàng lại muốn vì mình tỏa ra mùa hương thơm ngát…

Suy nghĩ một lúc lâu Mạc Phàm cảm thấy mình vẫn nên tôn trong quyết định của bản thân Tâm Hạ, nàng đồng ý để chính mình che chở là nàng đối với mình là tôn trọng và ỷ lại, nhưng xác thực nàng càng muốn ở bên cạnh mình làm những chuyện muốn làm.

Sau khi Mạc Phàm gật đầu đồng ý đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng cười linh động tươi đẹp như núi Phong Linh, rất hiển nhiên nàng vẫn rất chờ mong.

Như tình huống của nàng rèn luyện cũng rất xa xỉ càng không cần nói đến hành động dã ngoại lần này, càng không thể đi càng khát vọng có một ngày có thể nhìn thế giới rộng lớn trời đât bao la không phải mất hứng với thói quen sinh hoạt quen thuộc, mà là một loại bản tính ngóng trông.

Nghe được tiếng cười của Tâm Hạ, một phần lo lắng trong lòng Mạc Phàm cũng dần dần thoải mái, có thể cảm nhận được trong lòng nàng có một giấc mộng xa xỉ có thể nhìn thấy hình dạng của đại mạc khác hắn với phía nam, chính mình không nên ngăn cấm nàng mà hẳn là hết sức thỏa mãn nàng.



Bên này Mạc Phàm đã xác định toàn bộ nhân viên phân biệt là chính mình hợp tác với cố vấn Linh Linh, tiên phong không sợ Trương Tiểu Hầu và Pháp Sư Tâm Hạ phụ trợ siêu cường.

Bên Triệu Mãn Duyên cũng dẫn theo một vị Pháp Sưđáng tin cùng là người Triệu gia tên là Thần Dĩnh là một vị Pháp Sư chủ tu hệ Thổ.

Đại mạc có nguyên tố đất dày đặc, nguyên tố Lửa thì ít, tuy rằng Trương Tiểu Hầu phụ tu là Thổ hệ là đã có một Ma Pháp sư Thổ hệ bảo đảm cơ bản nhưng mang theo một vị Pháp Sư hệ Thổ sẽ càng thêm an toàn hơn.

Thần Dĩnh là chị họ của Triệu Mãn Duyên là học viên của Chủ giáo khu học phủ đế đô, lúc Triệu Mãn Duyên thu thập những điều liên quan đến Chước Nguyên vừa vặn nàng cũng nghe được tin tức của Viêm Cơ vừa nghe Triệu Mãn Duyên có lòng muốn đến Đôn Hoàng liền tự đề cử chính mình.

Triệu Mãn Duyên đã nói rõ ràng cho nàng biết lần này đi ngoài rèn luyện thì không có lợi ích gì nhưng Thần Dĩnh như trước vẫn đặc biệt nóng lòng, cân nhắc đến vị chị họ này có thực lực kinh người đứng hàng thứ cực kỳ cao trong tổng khu Chủ Giáo đế đô lại làm người đáng tin, Triệu Mãn Duyên liền liệt nàng vào bên trong đội ngũ.

Triệu Mãn Duyên nói tin được, Mạc Phàm tự nhiên cũng tin được như vậy việc thành lập đoàn đội xem như hoàn thành một nhóm tổng công sáu người.

Nhân số không tính quá nhiều nhưng cũng coi như tổ hợp tinh anh, mặc dù có thể thu không được ấu sủng Viêm Cơ nhưng lần đến đến Chước Nguyên Đôn Hoàng vẫn sẽ có thu hoạch không tồi, Ma Pháp Sư muốn tăng thực lực của bản thân biện pháp nhanh nhất chính là đi đến nơi yêu ma.



Một nhóm sáu người dựa theo yêu cầu của Linh Linh từng người chuẩn bị trang bị kỹ càng,đều là đám người trẻ tuổi có nhiều nhiệt huyết nói đi là đi lao tới Đôn Hoàng.

Đến Đôn Hoàng lập tức có thể cảm nhận được một mảnh cát vàng làm cho lòng người vì nó mở ra mị lực đặc thù.

Phóng tầm mắt nhìn là cát vàng mênh mông tràn ngập đến đường chân trời.

Cát vàng bên trong gò đất thoáng hiện ra tầng tầng lớp lớp màu nâu có cao có thấp.

Cùng phía Nam, đại địa phía Đông không liên miên và bằng phẳng, bề mặt phân chia của đại địa cũng khác nhau, bên trong một mảnh mênh mông thường thường có cảm giác mặt trời đột nhiên biến mật, làm cho con mắt không quá thích ứng với bóng tối trước mắt, ngẩng đầu vừa nhìn lên, rõ ràng một mặt địa hình bị đứt gãy hình thành tường thành mở rộng kéo dài hai bên, phía trước đại địa cũng có tường đất bị đứt gãy.

Một nhóm sáu người tuy đều là Pháp Sư, nhưng không phải mỗi người đều có năng lực biến ảo vị trí chuyển đổi, ngồi trên lưng lạc đà địa phương đã thuần dưỡng bọn họ từ từ tiếp cận mảnh Chước Nguyên có tiếng tăm lừng lẫy này.

Khoảng cách không tính quá xa nhưng chẳng biết tại sao thời điểm đại địa đứt gãy mật độ phân bố yêu ma bỗng nhiên dày đặc.

Dân bản xứ gọi mặt đứt gãy là cột mốc đường biên giới, đường biên giới mà bọn Mạc Phàm đi chính là địa giới Đôn Hoàng, bên trong địa giới bố trí ranh giới an toàn nhưng đi vào càng sâu của đường biến giới thì có nguy cơ bao vây tứ phía.

Sinh vật sống ở hoang mạc Gobi không ít, nguyên tố hệ đất và nguyên tố lửa phong phú làm cho nơi này xuất hiện lượng lớn Nguyên Tố Yêu, hơn nữa nơi này có bá chủ Sa Hổ Ma tộc phân bố chung quanh nên bình thường đội ngũ Liệp Pháp Sưđi quá đường biên giới đều phải tập trung tinh thần cao độ.

Đến cột mốc đường biên giới dùng lạc đàđã không được nữa, những lạc đã dùng cho phương tiện giao thông này cũng không mạnh bao nhiêu so với súc vật bình thường một khi ngửi được một chút yêu ma khí thì liền run chân không dám qua cột mốc biên giới.

Mọi người thả lạc đà, đặt chân xuống đại địa mờ mịt hoang vắng, xa xa bên trong một ít cồn cát truyền đến tiếng gầm gừ khiếp đám giống như một đám vệ binh tuần tra dùng thanh âm để lan truyền tin tức cho bọn họ, nói trên vùng đất này đã sớm không còn sinh linh—- bọn họ chính là con mồi tự đưa đầu vào lưới.

“Hống hống ~~~~~~~~~~~!”

Mới vừa đi tới chưa được năm km, bên trong hai tòa cồn cát vọt tới một trận rít gào mang theo gió cát.

Tiếng hú hùng hồn vang vọng càng làm cho cồn cát chất đống kia bắt đầu không ngừng chảy cát xuống.

“Thật mẹ kiếp xúi quẩy, mới đi vào đã gặp bá chủ của đất rồi!” Triệu Mãn Duyên vừa nghe tiếng kêu liền biết là sinh vật gì, chửi ầm lên một câu.

“Là Sa Khiếu Hổ, cấp chiến tướng một trong những sinh vật khá là hung mãnh, chớ khinh thường.” Linh Linh nói với mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.