Toàn Chức Pháp Sư

Chương 579: Chương 579: Sát Uyên lại xuất hiện




Dịch: ketonazon

“Thật cao hứng khi mọi người tới đây, nhưng ta phải nói cho mọi người biết một tin tức bất hạnh.” Nghị viện Chúc Mông mặt không biểu cảm nói.

Lúc nói lời này, hắn dẫm đôi ủng màu đen đi về phía lan can, đứng ngay phía trước rào chắn điêu khắc hình long phượng.

Nói xong hắn dừng một chút, để cho mọi người thấy một cái bóng lưng cực kỳ phiền muộn.

“Ngay tại ba mươi dặm hướng Bắc phía trước xuất hiện một cái Sát Uyên!” Chúc Mông rốt cuộc nói ra lời tiếp theo.

Khi nhắc tới hai chữ Sát Uyên, giọng nghị viện Chúc Mông còn mang theo vài phần than nhẹ, giống như chính hắn cũng không muốn nhắc tới từ này.

“Sát Uyên???”

“Thứ này làm sao lại xuất hiện ở nơi gần thành thị như thế, sẽ không lầm chứ??” Một tên pháp sư thợ săn lớn tiếng nói.

“Trời ơi, vẻn vẹn có ba mươi dặm, chẳng lẽ chúng ta thật sẽ đối mặt với vong linh loạn lạc sao.?”

Mạc Phàm nhìn người xung quanh, phát hiện sắc mặt mọi người đều thay đổi, người đến từ nơi khác như hắn dĩ nhiên không biết Sát Uyên đến tột cùng là cái gì, chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vị Lĩnh Đội đứng bên cạnh.

“Sát Uyên là món đồ gì, tại sao những người này vừa nghe liền phát hoảng?” Mạc Phàm hỏi.

Lĩnh Đội bên cạnh một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, có thể thấy hắn cùng những người chung quanh khó mà tin được sự thật này.

“Ngươi biết vật đáng sợ nhất mà ta sớm cảm thấy ở thế giới này là gì không?” Lĩnh Đội hỏi ngược lại Mạc Phàm.

“Cái gì?” Mạc Phàm trả lời.

“Lúc trước một con vong linh cấp thống lĩnh gặm một cánh tay của ta, làm ta suýt chết…” Lĩnh Đội cay đắng nói, “Thế nhưng từ khi nhìn thấy Sát Uyên thì ta lại không nghĩ vậy nữa.”

Hắn hồi tưởng lại, hình ảnh lặp lại làm cho con mắt của hắn xuất hiện một chút tơ máu sợ hãi!

“Sát Uyên được gọi là một cái nồi hơi Địa ngục nằm ở trên mặt đất, đứng ở trên Sát Uyên, ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng của Địa ngục, ngàn vạn con quỷ oán nộ rít gào, gặm nuốt bất kì động vật nào, ngay cả chính chúng nó, móng vuốt của bọn chúng chờ đợi máu tươi…. Thật bất hạnh, ta vừa mới trở thành pháp sư thợ săn không bao lâu thì gặp phải một cái Sát Uyên, người bạn nối khố cùng ta lớn lên bị té xuống dưới, ta thấy hắn bị mấy vạn con quỷ nuốt mất, nhìn lít nha lít nhít thi ma bò lên người hắn, tại thành một quả cầu thi thể lớn, lúc đó ta liền khẳng định, nếu nói địa ngục là trừng phạt và nguyền rủa thê thảm nhất của người chết thì sát uyên tuyệt đối là cùng một cấp bậc, lúc đó ta không vui mừng chính mình sống sót, ta chỉ khẩn cầu chính mình đừng có ngã xuống.”

Chỉ nghe hắn miêu tả mà Mạc Phàm sởn cả tóc gáy!

“Sát Uyên là một cái cửa địa ngục, nếu như nó ở chỗ đó thôi thì mọi người không đến nỗi sợ hãi như vậy, nhưng Sát Uyên nắm giữ một đặc tính là người ta sợ hãi nhất.” Mục bạch tiếp lời.

“Đặc tính gì?” Mạc Phàm hỏi.

“Nó ngoại trừ đặc tính không ngừng mở rộng và nuốt chửng, còn có đặc tính không gian vô định.

“Cái gì gọi là không gian vô định?”

“Chính là ngươi không biết nó xuất hiện ở nơi nào, đồng thời một giây sau sẽ xuất hiện ở nơi nào!” Lĩnh Đội nói.

“Chuyện này…. là tình huống gì??” Mạc Phạm nghe xong trợn mắt líu lưỡi.

Nói Sát Uyên là một cái hố đầy rẫy vong linh lít nha lít nhít thì Mạc Phàm còn có thể hiểu nguyên lý trong đó, nói Sát Uyên sẽ nuốt chửng tất cả xung quanh, vậy cũng hoàn toàn phù hợp với quy luật tự nhiên, một cái vực tử vong mà lại di chuyển không gian như thế thì quá khó mà tin được, cái này không khoa học!!

“Khi oán khí khổng lồ đến một mức độ nhất định, không gian sẽ không chịu nổi gánh nặng, sẽ vặn vẹo, bị phá nát, Sát Uyên sẽ tiến hành xuyên thấu không gian, còn làm sao mà nó hoàn toàn xuyên qua được thì chúng ta cũng không biết, không có người sống sót đi ra từ trong Sát Uyên bộc phát, mặc dù là pháp sư cấm chú cũng có thể ngã xuống ở cái lò Địa ngục này.” Người nói chính là nghị viên Chúc Mông vẻ mặt đang rất phiền muộn.

“Năng lượng cực lớn ảnh hưởng đến không gian…” Mạc Phàm nghe xong không khỏi trầm tư.

Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm nghe được khái niệm liên quan đến không gian, nhưng nếu đã tồn tại phép thuật hệ không gian, liền đại diện cho việc xuyên qua không gian là tuyệt đối có khả năng. Không nghĩ tới tại nơi ở của vong linh này liền tồn tại một cái Sát Uyên không thể lý giải được, ngẫm lại, thế giới cũ của mình cũng có rất nhiều thứ khoa học không giải thích được…

“Nếu là một cái Sát Uyên không gian vô định, vậy sao lại lo lắng Sát Uyên đem nơi này phạm vi ba mươi dặm nuốt chửng? Không phô trương như thế chưa!” Mạc Phàm nói.

“Mở rộng ba mươi dặm là không có khả năng lắm, vậy thì không gọi là lối vào cửa Địa ngục mà trực tiếp là Địa ngục hiện thế…. Nhưng lần trước Sát Uyên xuất hiện….” Lĩnh Đội nói.

“Không sai, lần trước Sát Uyên xuất hiện cách thành phố này 100 dặm.” Chúc Mông nghe mọi người nói chuyện, xoay người nói tiếp, “Trên thực tế, đại khái nửa năm trước,Sát Uyên từng xuất hiện ở vùng bình nguyên cách đây sáu trăm dặm, cách nhau rất xa, hơn nữa nó gần sông Sa Võng nên người biết nó xuất hiện cũng không nhiều.”

Mạc Phàm sửng sốt một chút, liền dò hỏi nghị viện thời gian cụ thể.

“Là ngày đó!” Mạc Phàm nhất thời ngơ ngác.

Ngay gần nửa năm trước, Mạc Phàm chính là xuất hiện ở đó.

Thiên kiếp hỏa diễm xuất hiện làm cho bình nguyên hầu như được tẩy rửa một lần, nhưng lúc đó có hiện tượng quái dị là sông Sa Võng cáu kỉnh!

Lúc đầu mọi người đều cho là di chứng của Thiên kiếp, pháp sư hệ tâm linh đã khẳng định chắc chắn rằng thứ làm cho toàn bộ sông Sa võng bất an tuyệt đối không phải là do Thiên Kiếp hỏa diễm!

Hóa ra là do Sát Uyên này!!!

Sát Uyên quả thật xuất hiện ở phía tây sông Sa Võng ngày đó, chính là nguyên nhân khiến sông Sa Võng bạo loạn!!

Sông Sa Võng là một cái nhân vật đáng sợ cỡ nào, căn bản không ai biết dưới lớn bùn cát màu trắng kia có chôn bao nhiêu yêu ma cát trắng, để Mạc Phàm trong lòng cuộn sóng chính là, một cát Sát Uyên nho nhỏ lại khiến cho hầu như nửa cái sông Sa Võng này bất an bạo động lên!!

“Như vậy lần thứ hai xuất hiện…” Mạc Phàm lập tức dò hỏi.

“Ba tháng trước, ở ngoài thành, rất không khéo là học sinh ta ở chỗ đó.” Chỗ cầu thang, một tên pháp sư quân đội mặc áo choàng đen chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn kỹ Mạc Phàm.

“Ngươi là?” Mạc Phàm thấy người này nhìn mình, trong lòng có chút nghi hoặc.

“Tổng huấn luyện viên pháp sư quân Cố Đô – Phi Giác, là ai ngươi cũng không nhận ra?” Tương Lê nói, còn cố ý hướng Phi Giác hành lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.