Dịch: Hoangforever
Vong linh lên cấp có tổng cộng hai phương thức. Phương thức thứ nhất chính là dựa vào tử khí và sát khí dày đặc tẩm bổ cho bản thân, giống như kiểu rượu lên men vậy, càng ủ lâu càng ngon.
Phương thức thứ hai chính là chắp vá và thôn phệ!
Chắp vá thôn phệ chính là đem những bộ phận khác, những hài cốt khác không thuộc về bản thân mình, mạnh mẽ chắp vá lên người mình. Sau khi chắp vá xong, bọn nó sẽ có đầy đủ năng lực của sinh vật lúc còn sống!
Sau khi con Thi Tướng đem chiếc đầu của nữ sĩ quan Cổ Hi biến thành cái đầu của mình. Hiển nhiên nó đã có thị giác của loài người. Với lại, do thời gian tử vong của nàng cũng không quá dài. Cho nên, oán niệm của nàng vẫn còn. Vì lí do này, khi trời tối, nàng liền đi tìm đám người đã bỏ lại nàng kia.
Mặc dù mọi người đã dùng Tỏi hôi, đã bất động. Thế nhưng đối với một con Thi Tướng có oán niệm khổng lồ như thế này, hai thứ này trên căn bản không có hiệu quả. Cũng vì lí do Cổ Hi mới chết được có 1 ngày, cho nên nàng vẫn nhận ra được khuôn mặt của mọi người!!
“Người đâu….đi theo ta!! Người đâu …đi theo ta!!!!”
Một tiếng gào thét kinh khủng từ chiếc đầu con Đao Phủ Thi Tướng phát ra.
Thi Tướng có khả năng hiệu lệnh. Sau khi nó gầm vang lên, toàn bộ vong linh trong bán kính 100 m liền nghe theo mệnh mệnh của nó. Chỉ cần Thi Tướng khóa mục tiêu lại, tất cả vong linh ở đây đều lấy mục tiêu đó làm mục tiêu của mình và đương nhiên bọn nó sẽ tấn công mục tiêu đó!!
Bầy thi vật thét lên những tiếng chói tai.
Mới chỉ lúc trước thôi, bọn nó đang còn di chuyển không khác gì những bức tượng gỗ cũ kỹ, kêu “cót két”. Thế nhưng sau khi con Thi Tướng gào thét lên, bọn nó liền biến thành những con dã thú kinh khủng nhất. Lúc này bọn nó giống như được rót thêm năng lượng vậy. Với lực lượng lớn vô cùng mới được tiếp nhận kia, bọn nó bắt đầu xông về phía mọi người….
Thân ảnh màu đen chi chít. Nơi này số lượng vong linh vốn đã dày đặc. Thế nhưng sau khi con Thi Tướng kêu gọi, trong thoáng chốc cả mảnh đất này liền bạo động và trở nên cuồng loạn. 8 vị sĩ quan đang còn ẩn núp trong đám vong linh kia trong thoáng chốc liền biến thành miếng thịt sống thơm ngon nhất!!
“Chạy, chạy nhanh!!!”
Tần Hổ hô to lên một tiếng.
Vong linh lúc này còn nhiều hơn so với đêm trước. Hơn nữa, con Thi Tướng kia lại có oán niệm sâu đậm với mọi người. Mọi người căn bản không thể đánh lại bọn nó….
8 vị sĩ quan vội vàng chạy trốn. Ánh sáng ma pháp lóng lánh cách một quãng thời gian lại hiện ra. Có Hỏa quyền cương mãnh, có Phong Bạo cuốn sạch mọi thứ. Mặc dù thân thể đám hủ thi bay đầy trời. Máu, tơ huyết rơi vãi khắp nơi trên mặt đất. Thế nhưng bọn nó vẫn truy đuổi tận cùng, không chịu buông tha cho mọi người!!
“A a a ~~~~~~!!”
Mọi người đang còn hoảng sợ chạy trốn, cho nên cũng không có ai chú ý tới Lục Hồng Kinh chân bị cụt kia.
Lục Hồng Kinh là một vị ma pháp sư Thủy hệ. Lúc này quanh thân hắn đang có Thủy vực lượn lờ, miễn cưỡng ngăn cản lại đám vong linh kia….
Nhưng, vong linh chi chít dày đặc như thế này, trên căn bản hắn không ngăn cản lại hết được. Hết con này tới con khác điên cuồng lao về phía hắn, bò lên người hắn. Lúc này, hắn không khác nào quả bóng bầu dục bị các tuyển thủ tranh giành. Từng đoàn, từng đoàn hủ thi bao vây hắn lại, chật kín tới nỗi một khe hở cũng không lọt. Ngay tới cả tiếng kêu cứu của Lục Hồng Kinh, cũng bị sự đông đúc này ngăn cản lại. Thỉnh thoảng, lại có một chút máu, một chút thịt vụn văng ra ngoài. Ngay lập tức, đám hủ thi ở bên ngoài liền điên cuồng xông tới, tranh giành nhau. Mặc dù máu đã rơi xuống mặt đất, thế nhưng bọn nó cũng không có bỏ qua. Bọn nó cúi xuống, tham lam gặm sạch.
“Đừng quay đầu lại!!”
Thạch Thiểu Cúc nói một câu dữ tợn về phía Trương Tiểu Hầu.
Ở trong vùng đất vong linh này, điều kiêng kị nhất chính là quay đầu lại.
Cho dù huynh đệ ruột thị của mình bị bọn chúng bao vây rồi thì cũng nhất quyết không được quay đầu lại cứu người. Chỉ tới khi nào mặt trời mọc, khi hết thảy mọi thứ trở lại bình thường, thì lúc đó người có thể tới nơi này nhặt xác họ, tránh cho việc họ biến thành đám vong linh kia….
“Vùng đất này từ xưa tới nay chưa bao giờ nói tới chuyện cứu viện. Đội cứu viện chính là đội nhặt xác đó!!!”
Thạch Thiểu Cúc lại một lần nữa nhấn mạnh thêm.
Trương Tiểu Hầu cắn môi, tiếp tục điên cuồng chạy trốn.
Thi vật ở xung quanh cũng không có dấu hiệu bị giảm bớt đi. Từng đoàn hủ thi mọc lên, chặn ngang trước mặt mọi người.
Phải nói đám vong linh này giống như có vô cùng vô tận thể lực vậy. Mặc dù mọi người đã bỏ rơi bọn nó một khoảng cách xa, thế nhưng bọn nó vẫn đuổi theo mọi người một cách miệt mài.
“Ta……ta túm được ngươi rồi… chết đi!”
Một âm thanh khiến cho bất kì ai nghe thấy cũng phải lạnh sống lưng. Trương Tiểu Hầu nghe thấy âm thanh này liền quay đầu lại. Trong tích tắc, hắn liền phát hiện ra đội trưởng Tần Hổ không biết từ lúc nào đã bị bỏ lại sau cùng…..
Lúc này hai chân Tần Hổ đang bị con hủ thi bắt lại. Ngay sau đó, một chiếc đao phủ liền đâm xuyên qua thân thể hắn….
Sau khi đâm xuyên xong, con Thi Tướng kia từ từ nhấc Tần Hổ lên, và đưa tới trước mặt Cổ Hi.
Khuôn mặt dữ tợn của Cổ Hi khi nhìn thấy Tần Hổ bị như vậy liền cười to lên. Lúc này, quả thật nàng chỉ muốn cắn nát người Tần Hổ ra.
Tần Hổ xoay đầu lại…. hắn vẫn chưa có tắt thở. Hai con mắt nhìn chằm chằm về phía Trương Tiểu Hầu đang quay đầu lại nhìn mình kia….
Miệng của hắn lúc này tràn ngập máu tươi. Mặc dù đau đớn, thế nhưng hắn vẫn cố mở miệng ra, giống như muốn nói cho Trương Tiểu Hầu biết điều gì vậy.
“Đừng….đừng quay…. quay đầu lại!”
Tần Hổ dùng một hơi thở cuối cùng, nói ra những điều này đối với Trương Tiểu Hầu.
Một giây sau, Tần Hổ bị ba cánh tay khác của con Đao Phủ Thi Tướng chém thành từng mảnh, huyết nhục tung bay. Thứ duy nhất còn dư lại cũng chỉ còn cái đầu. Cái đầu này được con Đao Phủ Thi Tướng đáng ghét kia lưu lại.
“Đáng hận! Đáng hận! Đáng hận!!!”
Trương Tiểu Hầu cúi đầu, điên cuồng chạy trốn về phía trước….
Gió xẹt qua mặt hắn, khiến cho khuôn mặt hắn biến dạng, đau đớn. Lúc này, Trương Tiểu Hầu cũng không biết tốc độ của hắn là bao nhiêu nữa. Tóm lại, cái đám hủ thi chắn ngang trước mặt hắn lúc này không khác gì một đám khôi lỗi chặn đường.
Hủ thi không ngăn cản được hắn. Thậm chí ngay tới cả con Thi Tướng kia cũng không thể nào ngăn cản được hắn….
Nhưng, hắn cũng chỉ có một ma pháp Phong Bàn là ma pháp có thể tấn công được. Cho nên, hắn cũng không thể nào cứu được bất kỳ ai đang bị đám hủ thi kia bắt giữ, càng không có khả năng chỉ trong chớp mắt đem đang hủ thi vây quanh đồng đội kia bắn cho thành cặn bã được.
Vốn hắn tưởng rằng hắn đã trở nên rất là mạnh mẽ rồi. Vốn hắn tưởng rằng hắn đã có thể đối phó được rất nhiều chuyện rồi, tưởng rằng chỉ dựa vào sức mình đã có thể cứu được rất nhiều người rồi. Thế nhưng kết quả thì sao? Kết quả vẫn là như cũ, vẫn nhỏ bé như cũ, vẫn là chỉ biết chạy trốn.
Nếu như Mạc Phàm ở nơi này thì tốt rồi. Đại ca hắn chắc chắn sẽ dùng ma pháp mạnh nhất, hủy diệt nhất đem cả mảnh đất chứa đầy đám thi vật kia bắn cho nát bét, sạch sẽ. Cho dù có đối mặt với con Thi Tướng cường đại kia, đại ca của hắn chắn chắn cũng sẽ tìm ra biện pháp giải quyết được nó!
Hai hệ ma pháp, còn lâu mới đủ để đối phó với đám vong linh đáng ghét này.
Chưa bao giờ Trương Tiểu Hầu có khát vọng trở thành ma pháp sư Cao cấp mãnh liệt giống như lúc này.
Tới được ma pháp sư Cao cấp, hắn liền có tam hệ. Ít nhất lúc đó hắn có thể dùng ma pháp chính diện chiến đấu với bọn nó.
Đến Cao cấp, hắn có thể thi triển ra kỹ năng ma pháp Cao cấp. Bất kể là Nham hệ Nham Ma Chi Đồng – Thạch Hóa (1), hay là Phong hệ – Phong Chi Dực, thì hắn cũng không phải chạy trốn, hèn nhát giống như bây giờ……..
(1) Nham hệ: hệ đá. Nham Ma Chi Đồng – Thạch Hóa: Con mắt ma quái – hóa đá
………………
“Trương Tiểu Hầu, chạy về phía kia!”
Thạch Thiểu Cúc kêu to lên một tiếng.
Trương Tiểu Hầu mạnh mẽ lấy lại tinh thần. Đột nhiên cả vùng đất trước mặt hắn liền sụp đổ…..
Đầu tiên là đất hóa lỏng. Ngay sau đó là lõm xuống. Một vùng đất trống rỗng hiện ra. Trong thoáng chốc, bề mặt trái đất lún xuống. Một cái vực sâu vạn trượng, tối đen như mực, không có dấu hiệu nào cứ như vậy xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Vốn trên mặt đất đang có vài chục con vong linh. Nhưng khi cái vực sâu không đáy kia xuất hiện, mấy chục con vong linh đều rơi xuống dưới hết.
Ánh trăng mông lung, mờ ảo cũng chỉ chiếu tới được cái vách của vực sâu vạn trượng này. Nó cũng chỉ chiếu được một nửa, còn một nửa thì vẫn đen nhánh như cũ. Cho dù có nhìn thẳng xuống phía dưới, thì cũng không có nhìn thấy được thứ gì, mà cũng chỉ là một màu đen kịt. Khi mấy chục con vong linh rơi xuống, từng âm thanh điên loạn, gặm nhấp liền từ dưới đó phát ra….
“…… A ~~~!! …… A!!!!!”
“…… a …… a!!!! Ô a!!! Ô a!!!”
Tiếng kêu của đám hủ thi này không khác gì lôi điện tạc xuống cái vực sâu không đáy này vậy. Cả vùng đất vang lên tiếng “ông ông” cộng hưởng.
“Đây…. đây là thứ gì vậy?????”
Trương Tiểu Hầu liền dừng bước chạy lại, khi thấy cả vùng đất trước mặt mình sụp xuống.
Bởi vì chạy quá nhanh, nên theo quán tính hắn trượt một đoạn dài, khi tới gần cái mép vực sâu vạn trượng kia thì dừng lại.
Khi nhìn xuống cái vực sâu này, trên khuôn mặt hắn liền hiện ra sự khiếp sợ. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ nhất trong đời….