Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mạc Phàm nắm chặt hai tay lại, tử sắc lôi điện cùng đỏ tươi hỏa diễm phân biệt đan xen vào nhau.
Với trình độ của hắn hiện tại, việc liên tục thi triển ra Lôi Ấn cùng Hỏa Tư là một chuyện vô cùng dễ dàng, dựa vào uy lực cấp bốn của chúng, những đầu vong linh nô bộc cấp này trên căn bản đều là bị Mạc Phàm thuấn sát!
“Tiên sư nó, đã nói trước với các ngươi rồi, hoảng lên làm cái gì!” Mạc Phàm nhảy trước mặt một vị thôn dân bị cắn đứt chân vừa tức vừa giận kêu lên.
Mạc Phàm ngồi xổm xuống đất, xốc tên thôn dân cả thân dưới toàn là máu này lên. Người thanh niên này đang đau đến nước mắt nước mũi tèm lem, thống khổ co giật cùng kêu rên không ngớt.
“Ráng nhịn một chút, đến được thành thị sẽ có pháp sư trị liệu giúp phục hồi chân của ngươi lại như cũ!” Mạc Phàm không nhịn được nói.
Mạc Phàm trong lòng thật phiền não, trên thực tế đám vong linh này tập kích cũng không mạnh mẽ gì, chỉ cần một mình mình cũng có thể tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Chỉ toàn là do đám thôn dân này thần hồn nát thần tính, rõ ràng không đụng phải tập kích lại cứ thích tự mình chạy ra khỏi phạm vi bảo vệ của hắn, kết quả là chết hết một mảnh.
Mặc dù hắn đã quen nhìn cảnh tượng sinh tử, nhưng khi nhìn thấy nhiều thôn dân vô tội mất mạng như vậy vẫn làm cho lòng hắn cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
Mạc Phàm đem toàn bộ cảm giác khó chịu của mình phát tiết lên đầu đám vong linh hại người giữa ban ngày này. Có khi rõ ràng chỉ cần vận dụng Hỏa Tư là đã có thể oanh nát bét người bọn chúng thì hắn vận dụng Lôi hệ Trung cấp Ma pháp ra luôn.
Phích lịch Dạ Xoa từ trên trời giáng xuống, từng đám từng đám vong linh nát thành thịt vụn, tan thành huyết vụ dưới những đòn lôi đình lệ trảo khủng bố này.
Lôi đình qua đi, Liễu Như nhấc theo hai tên thôn dân đáp xuống trước mặt Mạc Phàm.
Nàng nhìn qua một lượt rồi nói với Mạc Phàm: “Chỉ kịp cứu sống hai người này, cũng may trẻ nhỏ đều không có chuyện gì.”
Mạc Phàm liếc mắt nhìn sang ba tên thôn dân người đầy thương tích bên cạnh mình, lại nhìn phía tên thanh niên đã bị gặm mất hai chân mà mình đang thồ trên lưng.
Nhìn lướt qua thi thể rải rác ở xung quanh, Mạc Phàm thở dài một hơi nói: “Đi thôi, chúng ta đã tận lực ròoi.”
Mạc Phàm cùng Liễu Như đem mấy tên thôn dân cứu được giao cho Tô Tiểu Lạc chăm sóc. Tô Tiểu Lạc cũng có mang một chút dược phẩm, có thể miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng của bọn họ.
Mọi người ngồi vây quanh một chỗ, không có người nào nói chuyện khiến cho bầu không khí lập tức ngưng trọng tới cực điểm. Mấy đứa nhỏ bị dọa sợ chỉ dám thút thít thút thít một hồi, dù sao những người chết đi đều là mấy thúc thúc thẩm thẩm của bọn chúng.
Liễu Như ngồi ở bên người Mạc Phàm, nhẹ nhàng kéo kéo một cái, thấp giọng nói: “Vừa nãy ta gặp phải một tên vong linh thiếu niên.”
Mạc Phàm trong lòng hơi ngạc nhiên, ra hiệu cho Liễu Như tiếp tục nói.
Ngay sau đó, Liễu Như đem tình huống chính mình gặp phải vong linh thiếu niên giảng giải qua một lần. Mạc Phàm nghe xong vẻ mặt mặt liền ngưng trọng thêm mấy phần, không tự chủ nhìn lướt qua trưởng thôn Tạ Tang đang ngồi cách đó không xa một cái.
Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác rằng những việc này có liên quan đến những việc mà tên trưởng thôn đang ẩn giấu, vong linh đi ra tập kích người sống giữa ban ngày, điều này thật sự là chưa từng nghe qua a.
“Có muốn tra cho rõ ràng hay không?” Liễu Như hỏi.
“Tra ra cũng không có ích gì, thôi cứ đem những thôn dân này đưa đến Cố Đô, sau đó bọn họ thích làm gì thì làm!” Mạc Phàm thực sự không rảnh để quản những chuyện vô bổ này.
“Ừm, đưa bọn họ đến Cố Đô xong, chắc sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.” Liễu Như gật gật đầu đồng ý.
…
Qua một hồi lâu, nhận thấy vong linh không xuất hiện nữa, lại nhìn một chút sắc trời, Mạc Phàm cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.
Nếu như những đầu vong linh kia có thể đi ra hại người vào ban ngày thì trốn dưới rặng nham thạch cũng không phải là một kế hoạch lâu dài, nhất định phải thừa dịp trước khi trời tối đi đến Cố Đô, nếu không có trời mới biết đến tối sẽ có bao nhiêu vong linh kéo tới!
Mọi người tiếp tục lục tục khởi hành. Sau khi trải qua sự kiện vừa nãy, mọi người cũng đã có một ít lòng tin hơn đối với thực lực của Mạc Phàm. Bọn họ cũng không mù, nhìn thấy Mạc Phàm chỉ cần thả ra một cái ma pháp liền thuấn sát cả một mớ vong linh làm bọn họ thoáng cảm thấy an tâm hơn một ít.
Một đường đi tới, sắc trời cũng dần chuyển tối. Cũng may là mặt tường thành nguy nga của Cố Đô cũng đã dần mông lung xuất hiện ở đường chân trời xa xa trước mắt mọi người.
Bởi vì đang là ban ngày, ở ngoài Ngoại Thành tường vẫn còn có một ít pháp sư quân đội đang đi tuần qua lại. Mọi người khi nhìn thấy được người sống rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tăng nhanh cước bộ để đi vào trong thành thị.
Cả đám người đi đến dưới cửa thành, nhìn lên một đội pháp sư mặc quân phục đang canh gác ở đó.
“Các ngươi là người của Nguy Cư thôn Hoa thôn?” Thủ vệ pháp sư quân đội vẻ mặt hơi ngờ vực hỏi lại bọn họ.
“Đúng, đúng, ta chính là trưởng thôn.” Trưởng thôn Tạ Tang lập tức lấy ra một con dấu, hiển nhiên vật này có thể biểu thị thân phận trưởng thôn Nguy Cư thôn của hắn.
“Gần đây trong thành đều đang bàn luận về sự tình của Nguy Cư thôn các ngươi.” Một vị thủ vệ trẻ tuổi khác lên tiếng nói.
“Tại sao lại bàn luận về chúng ta?” Hồng Tuấn cảm thấy hơi khó hiểu hỏi lại.
Tên thủ vệ đội trưởng kia bĩu môi một cái, tiện tay cầm một phần báo cáo hôm nay đưa cho trưởng thôn Tạ Tang xem.
Tạ Tang cẩn trọng cầm lấy thông báo, liền nhìn thấy một dòng tiêu đề bắt mắt!
“Sáu Nguy Cư thôn trong vùng Hàm Trì gặp phải vong linh tập kích, rất ít người sống sót!”
Trưởng thôn nhìn qua liền cảm thấy đầu óc choáng váng, vốn hắn cho rằng chỉ có Hoa thôn bọn họ gặp phải công kích của vong linh, không nghĩ tới các thôn xóm cũng gặp phải họa diệt vong. Bởi vì thông tin giữa bọn họ cũng vô cùng bế tắc, nếu không phải đi đến Cố Đô thì quả thực hắn cũng không biết được chuyện này.
Chỉ là, tin tức này khiến cho vẻ mặt của Tạ Tang càng thêm quái dị, thật giống như có chuyện gì nghĩ hoài không ra vậy.
“Vậy chúng ta đi đây, các ngươi tự mình sắp xếp đi.” Mạc Phàm càng nhìn càng thấy tên trưởng thôn này khả nghi, lòng không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này thêm nữa.
“Thật cảm tạ các ngươi, không nghĩ tới tuổi của các ngươi cũng chỉ bằng Hồng Tuấn thôn chúng mà đã là những vị pháp sư cao cường như vậy.” Một vị đại thẩm kích động nói với Mạc Phàm.
“Nếu như không có các ngươi, chỉ sợ chúng ta cũng có kết quả như những Nguy Cư thôn khác rồi, thật lòng cảm tạ các ngươi.” Tô Tiểu Lạc sau khi phục hồi tinh thần lại từ trong tin tức những thôn trang khác bị diệt, vội vàng nói câu cảm ơn với Mạc Phàm cùng Liễu Như.
Mạc Phàm muốn rời khỏi, cũng không để ý tới mấy cái lễ tiết này lắm.
Nhưng Trương Tiểu Hầu thì cứ như chỉ nhận thức Tô Tiểu Lạc. Vốn Mạc Phàm muốn dẫn hắn rời khỏi chỗ này, đến chỗ Tâm Hạ tiến hành trị liệu tâm linh một phen, kết quả tên này thật giống như đã bị chạm dây ở đâu đó thật, chỉ muốn đi kè kè bên người Tô Tiểu Lạc, quả thực giống như một tiểu hài tử không chịu nói lý vậy.
Mạc Phàm thấy vậy cũng không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Ta trước tiên sẽ thông báo tình hình cho người bên quân khu của ngươi một tiếng, Tiểu Hầu chỉ có thể nhờ cô chăm sóc một thời gian rồi.”
Dù sao cũng đã đến Cố Đô, Trương Tiểu Hầu đương nhiên sẽ không có chuyện gì, để hắn đi theo bên người Tô Tiểu Lạc cũng được, Tô Tiểu Lạc cũng có thể giúp hắn trị liệu những ẩn tật trên người.
Người Hoa thôn cũng đã có Tạ Tuấn dẫn đi rồi, có lẽ Hiệp hội Ma pháp bên kia cũng sẽ sắp xếp nơi ở cho những người Nguy Cư thôn hiếm hoi còn sót lại mà thôi, những điều này không cần Mạc Phàm phải lo lắng làm gì.
…
Mạc Phàm định thông báo tin tức Trương Tiểu Hầu đã trở về cho huấn luyện viên Phi Giác, kết quả được báo lại rằng Phi Giác đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, ít nhất phải một ngày nữa mới trở về.
Chừng nào chưa đem việc chữa trị cho Trương Tiểu Hầu giao cho quân khu bên kia, Mạc Phàm như thế nào cũng cảm thấy không yên lòng, vì vậy hắn quyết định ở lại Cố Đô thêm mấy ngày, tiện thể làm rõ những sự tình ở Cố Đô luôn.
“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Liễu Như đang đi bên người Mạc Phàm hỏi nhỏ. Nàng có vẻ rất hứng thú với Cố Đô, không ngừng liếc qua liếc lại ngắm nhìn bốn phía.
“Đi gặp mấy người đồng hương của tôi.” Mạc Phàm nói.
“Anh ở đây mà cũng có đồng hương a.” Liễu Như tò mò hỏi lại.
“Phỏng chừng thành thị nào cũng có người của Bác Thành chúng tôi đấy.”
“Cũng đúng a, các anh lúc trước gặp nạn, thật nhiều thành thị đều mở ra đặc khu thu xếp cho các anh dọn tới ở…”