Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mạc Phàm để cho Linh Linh chiếu lại video, quả nhiên nhìn thấy Liễu Nhàn khi đi tới đây liền dừng lại, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại vẫn không nhìn thấy ở phía trước mặt cô ấy có cái gì..
Mạc Phàm phát hiện cô ấy lại đi về phía trước mấy bước, vị trí này ánh sáng chiếu xuống không được tốt lắm, chỉ thấy bên trong vùng u ám kia, bước tiến của cô ấy càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại ở đó, rất không khéo chính là có một cây cột che khuất một nửa thân thể của cô ấy, nhìn qua giống như là cô đang tựa vào cây cột đó để nghỉ ngơi, hệt như một bệnh nhân sắp sửa phát bệnh tim vậy.
Nhưng nếu tua đi tua lại và quan sát thật kỹ, thì có cảm giác như cô ấy quả thực là đang bị một món đồ gì đó bắt lại làm cho thân thể không thể động đậy được.
Qua một hồi lâu, dáng vẻ của cô ấy bắt đầu trở nên uể oải, giống như là không thở được, sau đó chậm rãi ngã trên mặt đất.
Không lâu sau đó, bên trong video giám sát hiện lên cảnh Hoắc Đà vội vội vàng vàng chạy tới, hắn trước tiên không có đi kiểm tra tình huống của Liễu Nhàn, mà giống như đang đuổi theo cái gì đó, sau đó phẫn nộ hướng về phía trạm tàu điện ngầm trống trải mắng lớn.
Tiếp theo chính là cảnh Hoắc Đà ôm Liễu Nhàn chạy ra khỏi trạm tàu điện ngầm, nhưng sau đó đã không cứu chữa kịp.
“Dáng vẻ của ông ấy giống như đã thật sự nhìn thấy một cái gì đó.” Mạc Phàm phân tích nói.
“Ta trước đó cũng đã xem qua video về nơi này, bên trong cây cột cũng không có cất giấu người nào, rất kỳ quái chính là nửa người bị che chắn của Liễu Nhàn quả thực là có đồ vật gì đó nắm lấy nàng, Mạc Phàm, ngươi là Ám Ảnh hệ pháp sư, ngươi cảm thấy có thể là có người lợi dụng Ám Ảnh hệ ma pháp để ẩn giấu ở mặt sau cây cột kia hay không, video giám sát chỉ có bản trắng đen, rất khó nhìn ra bóng đen nhúc nhích.” Linh Linh phân tích nói.
“Rất có thể, loại địa phương khắp nơi có bóng tối như cái trạm tàu điện ngầm này, Ám Ảnh hệ ma pháp đúng là có thể qua lại như thường.” Mạc Phàm gật gật đầu.
Toàn bộ manh mối mà video quản lý cung cấp cũng chỉ có thế, đại khái có thể xác định được cái đồ vật hại người kia nắm giữ Ám Ảnh hệ năng lực.
Ngay sau đó, Mạc Phàm cùng Linh Linh lại đi dò hỏi người mà Mạc Phàm đã giả mạo kia, kết quả phát hiện ra đó chỉ là một nhân viên cửa hàng rất phổ thông, chẳng có manh mối gì có thể cung cấp cho bọn họ cả.
Không có manh mối, Mạc Phàm cùng Linh Linh chỉ có thể tìm đến trường đại học nữ của Liễu Như, xem nàng có thể cung cấp tình tiết nào đó có lợi cho cuộc điều tra hơn không, nếu như thật sự không có chút gì, cái treo thưởng này phỏng chừng là không làm được rồi.
...
Mạc Phàm vẫn là mới vừa biết ở Thượng Hải bên này dĩ nhiên có một cái trường đại học này, cái trường học này có vẻ như chuyên bồi dưỡng y tá, nữ tiếp viên hàng không, người mẫu, có thể nói là mỹ nữ như mây, người ở phụ cận vẫn thường gọi nơi đó là Thiên Đường của nam nhân.
Mạc Phàm âm thầm tán thành, mấy cái từ mấu chốt này đúng là có thể lôi kéo người ta vào trong vô hạn mơ màng mà.
Tìm đến lớp của Liễu Như, liền phát hiện ra một nhóm mỹ nữ, Mạc Phàm suýt chút nữa đã quên mục đích của mình khi tới nơi này.
“Ngươi tìm Liễu Như a, nàng ngày hôm nay đột nhiên cảm thấy không thoải mái, tự mình trở về phòng ngủ trước rồi, đại khái là mọi chuyện đã được giải quyết.” Một cô gái trong lớp rất là cởi mở nói.
Nàng vừa nói như thế, các cô nương đều nở nụ cười, trong đó có một nữ sinh viên vóc người tương đối đẫy đà nói: “Nào có người nào mà một tháng lại bị ba, bốn lần a, không chừng là lêu lổng với người nào ở bên ngoài làm cho sinh bệnh đấy.”
“Các ngươi đừng tổn thương người khác như vậy, tỷ tỷ của cô ấy mới vừa tạ thế.”
“Chúng ta chỉ là thấy sao nói vậy mà thôi, chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, mà lúc nào cũng động một tý là xin nghỉ, kêu nàng đi đến bác sĩ khám thì nàng lại không đi, trời mới biết có phải là sợ bị người khác biết được chuyện xấu gì đó không.”
Mạc Phàm đứng xem một bên, liền cảm thấy Liễu Như ở trong cái lớp này cũng không được người khác ưa thích cho lắm.
Ngẫm lại cũng đúng, Liễu Như tướng mạo thanh tú, vóc người cũng không sai, cả người tỏa ra một loại nhu nhược cùng u buồn làm người khác thương tiếc, Mạc Phàm chỉ hơi hơi tiếp xúc với nàng thì liền có ấn tượng rất tốt, cô gái như thế giống như ngọc bích ở trong ao vậy, khó tránh khỏi bị người khác xa lánh.
...
Mạc Phàm dựa vào bằng hữu danh nghĩa, đi thăm viếng nàng.
Thời gian này mấy cô nữ sinh viên kia đều đang học trên lớp, ký túc xá chắc chỉ còn có bác gái ở lại trông giữ, chỉ là đối với người nắm giữ Ám Ảnh hệ kỹ năng như Mạc Phàm mà nói, việc lẻn vào ký túc xá nữ sinh hoàn toàn là ngựa chạy đường quen mà.
Đi tới phòng ký túc xá của Liễu Như, đây là một gian phòng nằm gần cuối hành lang sát với một cánh rừng ở phía ngoài, Mạc Phàm sao có thể trực tiếp xông vào, chỉ đứng đó lễ phép gõ gõ cửa.
“Ngươi lại trốn tiết rồi... Ồ, tại sao là ngươi?” Liễu Như sắc mặt nhìn qua không được tốt lắm, khi nhìn thấy Mạc Phàm càng là đặc biệt giật mình.
“Ta còn có một số việc muốn hỏi ngươi một chút, khi qua trường tìm ngươi thì bạn học của ngươi nói với ta rằng ngươi đã bị bệnh, cho nên ta mới tới thăm viếng ngươi một thoáng.” Mạc Phàm ân cần nói.
“Ta không có chuyện gì, cảm ơn ngươi quan tâm, ngoài ra, ngày hôm qua ta đã gặp được vị bằng hữu công tác sát vách mà tỷ tỷ ta nói tới, vì lẽ đó, xin ngươi đừng lại tới quấy rầy ta.” Liễu Như vẻ mặt cảnh giác nói.
Mạc Phàm sửng sốt một chút, không nghĩ tới thân phận của mình lại bị vạch trần nhanh như vậy.
Hắn lúng túng nở một nụ cười, vừa muốn nói vài lời giải thích thì Liễu Như đã đem cửa phòng đóng lại.
Mạc Phàm bất đắc dĩ rời đi, có chút hết đường xoay xở, xem ra cái treo thưởng này quả thực rất khó mà hoàn thành được, căn bản không có manh mối, coi như biết rằng Liễu Nhàn đúng là bị món đồ gì đó cắn phải nên mới dẫn tới cái chết, vậy thì cũng căn bản không thể bắt được con Dracula kia.
Hội họp với Linh Linh ở cửa túc xá, Linh Linh liền chạy tới hỏi dò tình huống.
“Ngươi nói, thân thể của Liễu Như gần đây không tốt, có khi nào...” Linh Linh động não thật nhanh, nói.
Ánh mắt của Mạc Phàm liền sáng lên.
Bề ngoài giống như bạn học của nàng nói là nàng thường xuyên đến kỳ, đơn giản chính là bị thiếu máu nghiêm trọng.
Chẳng lẽ nàng căn bản không phải là sinh bệnh, mà là bị lén lút hút đi huyết dịch, mà chính nàng căn bản cũng không có phát hiện.
“Hoắc Đà cũng đã nói, Dracula phần lớn có đối tượng ưa thích riêng của bọn hắn, Liễu Như cùng Liễu Nhàn là sinh đôi, có khi thứ ưa thích của con Dracula đó chính là hai chị em gái nhà này, vì lẽ đó, sau khi ra tay đối với người chị, nó tiếp theo lại đến quấn quít lấy cô em!” Mạc Phàm suy đoán nói.
“Đúng là như vậy, cho nên nếu chúng ta âm thầm theo dõi Liễu Như, nói không chừng liền có thể bắt lại được tên kia.” Linh Linh đồng ý nói.
Vừa nghĩ tới phần treo thưởng của mình lại có hi vọng, Mạc Phàm liền mừng rỡ không nhịn được muốn ôm hun tiểu cô nương Linh Linh thông minh này một cái, chỉ tiếc là Linh Linh đã sớm nhìn thấu được ý đồ của hắn, bàn tay nhỏ bé trắng mịn vừa đúng lúc che lại khuôn mặt đã đỏ bừng của cô nàng.
“Làm ơn đi, ta còn muốn lập gia đình.” Linh Linh vẻ mặt khinh thường nói.
Mạc Phàm lúng túng cười khan một tiếng.
...
Mạc Phàm cùng Linh Linh một mực ngồi xổm ở chỗ có hàng rào tre che chắn để ôm cây đợi thỏ.
Buổi tối ngày thứ nhất, không có bất kỳ thu hoạch gì. Liễu Như một mực ở trong phòng ngủ, ngay cả cơm ăn cũng là bạn cùng phòng mua giùm cho.
Buổi tối ngày thứ hai, trong rừng đúng là có động tĩnh, tiếc thay đó chỉ là một nữ sinh viên nào đó gặp gỡ riêng một tên nam nhân ở ngoài trường.
“Đi thuê một cái phòng ở ngoài sẽ chết a.” Mạc Phàm đang ngồi xổm ở trong rừng, nghe thấy ở cách đó không xa liên tục truyền đến những thanh âm không hài hòa.
Cũng may là Linh Linh không ở đây, loại hình ảnh này mà để nàng nhìn thấy phỏng chừng không được tốt lắm.
Đã quá nửa đêm, khi mà Mạc Phàm cảm giác mình sắp sửa ngủ quên mất thì hắn chợt ngửi thấy một luồng khí tức Ám Ảnh hệ tràn ngập trong không.
Cả người Mạc Phàm liền lên tinh thần.
Cá mắc câu rồi!
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.