Dịch: Tử Lam
“Viêm Cơ có thể nuôi dưỡng, lúc nó còn nhỏ ngươi có thể cho nó ăn một ít mảnh vỡ linh chủng trong nhiều lần, nếu có vận may lột xác thành một hỏa diễm cấp loại hồn vậy thì ngươi sẽ có khế ước thú nghịch thiên rồi, Pháp Sư cấp cao thấy cũng phải sợ!”
Triệu Mãn Duyên càng nói càng hăng hái, hắn cũng không nghĩ tới Mạc Phàm chỉ tùy tiện mua tư liệu mật nhưng bên trong lại xuất hiện tin tức của Viêm Cơ.
Quả nhiên tư liệu mật là nơi đãi vàng nha!
Nói thật, bản thân Mạc Phàm không phải không cảm thấy hứng thú với những khế ước thú được bán đấu giá trong hội đấu giá kia, nghĩ đến bọn họ cũng không có Tật Tinh Lang có tác d ụng nếu bỏ ra 40 triệu mà không có hiệu quả vậy thì quá uổng phí đi.
Triệu Mãn Duyên nói Viêm Cơ này phi thường lý tưởng với Mạc Phàm…
Muốn làm, vậy thì làm thật!
Dốc lòng đập tiền!
Nói cái gì cũng phải đập ra được tin tức hoàn chỉnh của Viêm Cơ.
…
Phạm vi toàn bộ Liệp Pháp Sư mỗi ngày đều tồn tại tin tức đầy ắp, những tin tức này mặc dù một phần lớn chuyển đổi và luân phiên đều tiến hành ở phòng khách Liệp nhưng cũng có chút đặc thù là có thể bắt lấy tình báo có giá trị, nó giống với tổng hội giang hồ ở trong một quán rượu, trong khách sạn truyền ra tin tức, tương tự Liệp Pháp Sư cũng có một ít nơi tu tập của chính mình…
Có vẻ Triệu Mãn Duyên rất quen thuộc với việc này, hắn phái một thuộc hạ trước tiến đến “Dân gian” nơi thu thập tin tức lại để cho Mạc Phàm đi mua những tư liệu mật chỉ định vị trí nhìn thử có liên quan đến việc Viêm Cơ hay không.
“Tiền tiêu có chút nhanh, chỉ có vài chữ như thế…” Trong phong bao, Mạc Phàm nhìn một đống tư liệu mật bày trước mặt có chút đau lòng.
Nói thực, cái này khá giống với việc mua vé xổ số, không giống chính là tư liệu mật ngươi mua được có giải thưởng thì ngươi cần phải tiêu rất nhiều tiền mua tư liệu mật khác để mò vô số lần nữa trong đống đó…
“Cái tư liệu mật này có giá trị, bọn họ là một đội Liệp Pháp Sư trên con đường tìm kiếm Linh Chủng thì đi vào lãnh địa Viêm gặp phải công kích phi thường cao của Viêm Cơ, đây là Viêm Cơ cảnh giác đưa đến tính khí táo bạo có thể nói ăn khớp với việc nó thai nghén ra sinh mệnh.” Triệu Mãn Duyên nói.
Từ tư liệu mật này Mạc Phàm đại khái biết được một ít tình huống ở Chước Nguyên Bắc Giác cũng biết phạm vi hoạt động của Viêm Cơ, nơi đó Liệp Pháp Sư hoạt động tương đối ít, dù sao không phải tùy tiện người nào cũng có thể thích ứng với sự khô nóng nơi đó.
Đôn Hoàng là một nơi đào bảo của các Liệp Pháp Sư, đồng thời yêu ma trong Đôn Hoàng cũng vô cùng đông đảo.
“Chúng ta đã biết vị trí, con đường, độ nguy hiểm, cũng với thứ tốt ở phía Đông, còn kém việc đi khảo sát thực địa thôi.” Mạc Phàm nói.
Tư liệu mật mang rất nhiều tin tức bên ngoài, nếu như đi tới Chước Nguyên cũng giúp cho bọn họ phòng ngừa rất nhiều phiền phức không quan trọng, chung quy nơi đó là của yêu ma nhân loại nếu muốn đi lại bên trong đó nếu không có một ít bí quyết thì nửa bước khó đi.
“Ngươi dự định đi tới chỉ dựa vào một chút tình báo đó sao?” Triệu Mãn Duyên có chút kinh ngạc hỏi.
“Đi một chuyến cũng không phải không tốt cứ cho là đi rèn luyện đi…” Mạc Phàm đáp.
“Ngươi đừng cho ta đề rèn luyện.” Triệu Mãn Duyên mặt đen nói.
“Ha ha, ta nhớ tới Chước Nguyên cũng không tính quá xa bay đến Cam Túc vượt qua Đôn Hoàng hẳn rất nhanh có thể đi đến Chước Nguyên Bắc Giác tính ra thời gian đi về sẽ không vượt quá nửa tháng rồi chờ trở về nghỉ ngơi một chút, vừa vặn có thể kịp khiêu chiến lần thứ hai tháng sau.” Mạc Phàm nói.
“Ngươi cũng thật là nói cái gì thì làm cái đó.” Triệu Mãn Duyên bất đắc dĩ nói.
Rất nhiều Liệp Pháp Sư vì không muốn vồ hụt, muốn đi nhất định phải chuẩn bị đầy đủ như Mạc Phàm trực tiếp xuất phát đúng là thiếu chuẩn bị.
Nhưng nói thật, chuẩn bị trong mấy thứ tin tức lung ta lung tung kia không bằng trực tiếp đến thực tế chém giết.
“Nếu ngươi muốn đi, vậy thì chúc ngươi nhiều may mắn, tranh thủ mang Viêm Cơ hò hét ngưu B về, quét ngàng Minh Châu học phủ Chủ giáo khu!” Triệu Mãn Duyên nới một câu chúc lành.
“Chúc cái trứng gì, ta có nói muốn tự mình đi sao?” Mạc Phàm nhướng mày nói.
“Kháo, ngươi không phải là muốn kéo ta đi theo chứ?” Triệu Mãn Duyên vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi nói xem?”
“...”
Ở trong trận chiến Dracula ấy Mạc Phàm đã được chứng kiến cái gọi là mai rùa phòng ngự bình thường, có Triệu Mãn Duyên hệ số nguy hiểm sẽ được hạ xuống mức thấp nhất, tìm kiếm ấu sủng Viêm Cơ ngẫm lại là một chuyện khó khắn, không có tinh anh cùng đi Mạc Phàm có cảm giác mình không được tự tin lắm.
Một phen cưỡng bức dụ dỗ, cuối cùng Triệu Mãn Duyên vẫn thỏa hiệp.
Kỳ thực Triệu Mãn Duyên rất không thích làm chuyện nguy hiểm, sau khi cân nhắc đến tu vi của bản thân cũng bắt đầu trì trệ không có cách nào tiến thêm nữa, hẳn cảm thấy đi ra ngoài một chuyến hẳn sẽ có thu hoạch.
Ngược lại đến thời điểm quá mức hung hiểm thì trực tiếp chạy trốn là tốt rồi, qua lại cũng không mất quá nhiều thời gian.
“Mà có hai người chúng ta khẳng định làm không nổi hay tìm thêm mấy người nhất định phải là người tin tưởng được.” Triệu Mãn Duyên nói thật.
Lần đi tới Chước Nguyên này không phải là trò đùa trẻ con, sức mạnh cá nhân quá mức đơn bạc, cần một người biết đánh nhau, có thể phòng, có thể lui có thể chạy gộp thành một đoàn đội!
“Ta hỏi qua Linh Linh, hình như nàng cũng cảm thấy có hứng thú, cho nàng một chỗ.” Mạc Phàm nói
Thực ra Linh Linh là cố vấn, hơn nữa kinh nghiệm thợ săn phong phú, trong đội ngũ có nàng sẽ tránh được nhiều phiền phức.
“Tốt tốt, mọi việc phải có kế hoạch có nàng chúng ta hành động sẽ càng hiệu suất hơn chút.” Triệu Mãn Duyên gật gật đầu.
Sự kiện Thể dục quán Lân Bì Mẫu Yêu cùng với lần bắt giữ Dracula Triệu Mãn Duyên nhìn Linh Linh với cặp mặt khác xưa, lần này đi tới Chước Nguyên mang nàng tới tuyết đối tốt hơn nhiều với những lão thợ săn mang đến bẫy chết người không đền mạng kia.
Tiếp theo Mạc Phàm gọi một cú điện thoại, hỏi dò Trương Tểu Hầu tình huống bên kia.
Nói đến người tin cậy, Trương Tiểu Hầu là người Mạc Phàm tin cậy nhất, hơn nữa Trương Tiểu Hầu cái tên này là người dám đánh dám liều mạng hàm hậu hàm hậu, ngay cả lúc đối mặt với yêu ma lại lanh lợi cực kỳ, nhớ lúc đầu lúc giết Vũ Xác Cự Tích cùng Chiểu Độc Thiên Công hắn nhận đình thực sự không có cách nào hoàn thành kế hoạch trai cò tranh chấp… Đây là thống lĩnh cấp sinh vật nha, vậy mà Trương Tiểu Hầu cũng dám chơi, lần này hành trình đi đến Chước Nguyên chắc lông mày sẽ không nhíu một cái.
Vừa vặn Cam Túc là hàng xóm bên Thiểm Tây, Trương Tiểu Hầu từ Thiểm Tây bay qua cũng rất nhanh.
“Mặt khác chúng ta còn cần một Chữa Trị hệ, Chước Nguyên có thể nói là hung hiểm như tên, nói không chừng cụt tay gãy chân không có Pháp Sư hệ Chữa Trị chết cũng không kỳ quái.” Triệu Mãn Duyên cường điệu.
“Ngươi cho rằng Chưa Trị hệ chính là rau cải trắng à, tùy tiện tìm là có thể có.”
‘Bạch Đình Đình, ngươi hỏi qua nàng chưa?”
“Từ lúc ta về trường học tới này không nhìn thấy nàng, vốn cũng muốn lên tiếng chào hỏi nàng… Triệu đại thiếu gia ngươi giao thiệp rộng rãi như vậy, sẽ không có Pháp Sư hệ Chữa Trị tin được sao?” Mạc Phàm nói.
“Thật không có, có cũng là đại phật cũa gia tộc sao ta có thể mời được.” Triệu Mãn Duyên đáp.
Pháp Sư hệ Chữa Trị đối với tất cả đội ngũ đều là hàng xa xỉ huống chi nhiệm vụ lần này lại khá là đặc thù cần tìm người tin cậy, này đi đâu tìm một vị Pháp Sư hệ Chữa Trị tin cậy đây, Bạch Đình Đình sau khi từ sự kiện kia hình như không có về lại trường học.
“Chúng ta thành lập không ra những đội ngũ lâu năm có có sự phối hợp đầy đủ như vậy, vì lẽ đó phải có một Pháp Sư hệ Chữa Trị tìm một lần khỏe suốt đời, không có Pháp Sư hệ Chữa Trị thì vẫn nên bỏ ý niệm này đi, đồ vật mà thôi, nhưng mạng không còn thì không xong đâu.” Triệu Mãn Duyên nói rất chân thành.
Mạc Phàm cũng đau đầu, khó mời nhất toàn thế giới chính là Pháp Sư hệ Chữa Trị, nơi thực càng nắm nhiều tin tức Viêm Cơ, Mạc Phàm càng muốn thu nó làm khế ước thú…
“Đúng rồi.” Triệu Mãn Duyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vỗ vỗ bả vai Mạc Phàm nói: ” Tâm Hạ muội muội của ngươi không phải là hệ Chữa Trị sao, hơn nữa còn là chủ tu Hệ Chữa Trị, phụ tu hệ Tâm Linh, loại sinh vật Nguyên Tố Yêu này khác với loài yêu ma khác là không hoàn toàn có địch ý đối với nhân loại, muội muội ngươi nắm giữ năng lực hệ Tâm Linh, rất dễ dàng làm yên lòng chúng nó, vậy chúng ta liền một đường đi không trợ ngại nha!”