Toàn Chức Pháp Sư

Chương 272: Chương 272: Thanh thú liệp vương




Dịch: Hoangforever, Lê Hoàng

“ Lão sư Cố Hàn, Giáo sư Thu Vũ Hoa, các người tới rồi ư? Ta đang cùng Thú Triệu Hoán mới của ta đối luyện.”

Mạc Phàm đem ngọn lửa trên người tản đi. Vẻ mặt tươi cười chào hỏi hai vị lão sư đi tới.

“ Mạc Phàm, Chúng ta đại đại chúc mừng người nha. Thế nào? Thực lực của con Tật Tinh Lang này thế nào?”

Giáo sư Thu Vũ Hoa mừng rỡ nói.

Mạc Phàm cùng với Tật Tinh Lang của mình thử đối luyện một phen. Khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc chính là, hắn phải sử dụng ra năng lực Ám Ảnh hệ của hắn thì hắn mới có thể đánh ngang cơ được với con Tật Tinh Lang này. Cái con này, tốc độ của nó rất là nhanh à nha. Tới ngay cả Phích Lịch - Dạ Xoa, hắn đã xuất ra, thế mà nó cũng có thể tránh thoát được. Nếu như liều chết đánh nhau với nó. Hắn có thể đánh thắng được nó hay không, cũng là chuyện khó mà nói trước được.

Mặc dù, hắn không thể đánh thắng được con Tật Tinh Lang này, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà cảm thấy mất mặt. Dù sao nó cũng là thú triệu hoán của hắn. Nếu như kẻ nào không phục, nó sẽ cắn nát mông người đó!

“ Phi thường mạnh. Tôi không thể chế ngự được nó.”

Mạc Phàm nói rất là chi tiết cho hai lão sư nghe.

“ Ha ha ha, cũng chỉ có loại quái thai như cậu mới có thể miễn cưỡng cùng con Tật Tinh Lang này đánh nhau được. Nếu như đổi lại là người khác. Chưa tới mấy phút đồng hồ, bọn họ đã bị con Tật Tinh Lang này xé thành mảnh nhỏ rồi. Con Tật Tinh Lang này là một sinh vật cấp chiến tướng, thuộc vào dạng khó đối phó nhất đấy. Nếu như không có một chút chuẩn bị cùng với một số thủ đoạn. Những đoàn đội thợ săn cấp bậc Trung cấp kia cũng không có dám đi trêu chọc vào con Tật Tinh Lang này đâu.”

Lão sư đối với con thú triệu hoán này của Mạc Phàm càng thêm khen ngợi.

“ A?”

Mạc Phàm nhấc lông mày lên. Hắn lấy tay vuốt ve bộ lông trên đầu con Tật Tinh Lang một cách thoải mái.

“ Thì ra ngươi mạnh tới như vậy!”

“ Huống hồ, Tật Tinh Lang còn có một loại năng lực khá là đặc thù... Khụ, khụ, Cái này người cứ từ từ tìm hiểu đi nha. Đi nào, đi nào. Kêu mọi người lại đây. Nhân chuyện vui vì Mạc Phàm lên cấp thú Triệu hoán thành công ngày hôm nay, tôi sẽ khao mọi người một chầu bia hơi!!”

Lão giáo sư lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ. Ánh mắt nhìn Mạc Phàm không khác gì chàng rể quý vậy. Rất là hợp ý ông!

Nhớ lại ngày đó trong chuyến xe lửa đi tới Thượng Hải, lão giáo sư Thu Vũ Hoa còn cảm thấy tên tiểu tử Mạc phàm này là một kẻ hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói linh tinh, là loại học sinh cá biệt. Ai mà ngờ được, mới chỉ có khoảng 2 năm trôi qua thôi, thực lực của tên tiểu tử này đã vượt xa trí tưởng tượng của ông rồi. Nếu như có cơ hội, quả thật ông rất muốn giới thiệu cháu gái của mình cho hắn. Người này sau này rất có tiền đồ!!

Ngoài miệng lão sư Cố hàn nói lời chúc mừng. Thế nhưng ánh mắt lại không cách nào rời khỏi con Tật Tinh Lang kia. Trên gương mặt lão hiện ra sự thòm thèm, tới nỗi không kìm được lòng, đi tới, lấy tay vuốt ve bộ lông xốc xếch của con Tật Tinh Lang, do nó vừa mới chiến đấu xong kia.

Đáng tiếc, con Tật Tinh Lang cũng không có ưa lão sư Cố hàn. Vẻ mặt của nó lúc này như muốn nói “lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra“.

La Tống và Trầm Minh Tiếu, hai người ở góc kia che miệng cười. Cười tới nỗi méo cả quai hàm.

Mẹ kiếp. Cái tên Mạc Phàm này rốt cuộc nhận được vận may cứt chó gì vậy. Chỉ với tỷ lệ như vậy, mà con Triệu hoán thú của hắn cũng lên cấp thành công được??

Vốn là Hoả hệ và Lôi hệ của hắn đã mạnh tới nỗi khiến người khác phải khóc thét rồi. Hiện tại, U Lang Thú của hắn còn tiến cấp thành công thành Tật Tinh Lang. Nói vậy không phải là hắn sẽ bá chủ một phương hay sao..................

“Hô ~~~~!”

Tật Tinh Lang thở ra một ngụm khí tức nặng nề.

Hai con mắt đen nhánh giống như bảo thạch nhìn chằm chằm vào La Tống.

Giống như kiểu nó nhận ra được tên La Tống này vậy. Nhận ra được đây chính là tên mập đã bắt nạt nó, khi nó lần đầu tiên được Mạc Phàm triệu hoán tới nơi này.

Tật Tinh Lang bước về phía trước một bước. Cái đầu ngạo nghễ hướng về phía La Tống ở bên kia ngoắc ngoắc một cái. Mới vừa rồi nó thải ra khí tức nặng nề kia chính là ói lên mặt cái tên La Tống này, giống như kiểu nó có điều gì muốn nói vậy.

“ La mập mạp, Tật Tinh Lang của ta muốn chơi với người vài ván. Ha ha ha ha....”

Mạc Phàm cười ha ha, nói với La Tống.

Lúc này La Tống mới ý thức được điều gì. Hắn vội vàng lui về phía sau một chút. Sau đó khoát tay. Sau khi tới vị trí an toàn, hắn chỉ biết đứng cười nhưng trong lòng lại không cười nổi, nói:

“ Ta còn có việc.”

Lần này, La Tống phải giả bộ không dám chiến đấu. Thực lực tên Trầm Minh Tiếu kia còn mạnh hơn hắn một chút. Thế nhưng kết quả thì sao? Kết quả là cũng bị con U Văn Bạo lang đuổi đánh cho như chó đấy sao. Mà con Tật Tinh Lang này, thực lực của nó e rằng cũng không thua kém con U Văn Bạo Lang kia là bao. Cho nên, chỉ dựa vào mình hắn, hắn làm sao có thể là đối thủ của nó được.

Tật Tinh Lang nhìn thoáng qua tên mập La Tống kia. Trên khuôn mặt hiện lên mấy phần cao ngạo, tỏ vẻ xem thường.

La Tống nhìn thấy như vậy cũng chỉ biết cười gượng gạo cho qua. Ai mà ngờ được, lớn từng này tuổi đầu rồi mà còn bị một con sói nhìn một cách khinh bỉ.

..................

Bầu trời đêm sáng lấp lánh. Cả một vùng đất mênh mông. Một con Thiên Giác Cự Thú màu xanh đang chạy theo một chiếc tàu điện màu trắng như điên. Nó nhanh chóng hướng vào màn đêm mịt mù.

Tốc độ chạy của con Thiên Giác Cự Thú này quả thật rất là nhanh. Chiếc tàu điện kia dần dần bị nó bỏ rơi lại phía sau.

“ Ba ba, Godzilla kìa. Nhanh nhìn!”

Một cô bé nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn vào giữa cánh đồng hoang vu trông thấy một con cự thú màu xanh, đang chạy với một tốc độ nhanh.

“ Trời ơi! Là Yêu Ma!!”

Người phụ thân kia nhìn thấy vậy, liền kinh hô lên. Ngay lập tức, hắn kéo con gái mình vào trong.

Tuyến đường ray tàu điện này mặc dù thuộc về An giới. Thế nhưng vào lúc này, lại có rất nhiều người nhìn thấy ở cánh đồng bát ngát, gần đường ray ngoài kia có một thân thể to lớn. Họ biết đó chắc chắn là yêu ma. Ai không biết còn tưởng đó là một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, cảnh tượng vô cùng bắt mắt!

“ Mọi người đừng có hoảng sợ. Đó là một con thú Khế Ước. Một vị Săn Vương đang thi hành nhiệm vụ. Hắn cũng chỉ đi qua tuyến đường này mà thôi!”

Rất nhanh, nhân viên trên tàu điện dùng loa nói cho mọi người hiểu.

“ Thì ra là Khế Ước Thú. Hù chết ta.”

“ Quả là một vị ma pháp sư khủng bố à nha. Tôi nhìn thấy hắn đứng ở trên đỉnh đầu con Cự Thú khổng lồ kia!”

“ Đây chính là Săn Vương sao. Yêu ma cấp Thống Lĩnh có lẽ cũng không lọt vào trong mắt của hắn. Huống hồ cái con Cự Thú màu xanh kia có lẽ là Cấp Thống Lĩnh.”

Chiếc tàu điện màu trắng nhanh chóng bị rớt lại phía sau. Con Cự Thú màu xanh kia cũng dần dần đi xa, mơ hồ dần trong bóng đêm vùng quê. Chẳng qua, mọi người trên chuyến tàu quả thật rất là tò mò. Tò mò đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho vị Săn Vương này trực tiếp đi vào lộ tuyến tàu chạy?

...............

“ Săn Vương, tôi không thể áp sát mục tiêu được. Dựa vào lực sát thương của mục tiêu, tôi ngay cả tới 5 phút cũng không thể kiên trì được.”

Đột nhiên từ trên bầu trời đêm trong không trung, có một giọng nói vang lên.

Mây mù từ từ tản ra. Ánh trăng sáng tỏ, khẽ chiếu sáng mảnh khu vực này. Nhìn kỹ lại thì thấy ở giữa không trung bao la kia có một bóng người!

Người này bay lượn trên bầu trời, giữ vững khoảng cách với mặt đất là 50m. Hắn cứ như vậy bay trên bầu trời vùng quê này. Sau lưng hắn là một đôi cánh to lớn, rất là có lực. Dưới ánh trăng, nó càng thêm tuấn dật, đẹp đẽ tới lạ thường. Mỗi một lần đôi cánh này vỗ, thì lại có một đoàn khí lưu ở phía sau náo loạn lên. Nhìn hình bóng này, quả thật tiêu sái không nói lên lời!

“ Đừng để mất dấu mục tiêu, ta lập tức tới ngay.”

Giọng nói Săn Vương từ trong thiết bị truyền tin truyền tới.

“ Quân đội tự mình làm ra chuyện này, bây giờ lại muốn chúng ta đi chùi đít....Tên kia chạy trốn ra phía bên ngoài An giới. Chúng ta có nên tiếp tục truy đuổi không?”

Nam tử áo da giọng nói âm nhu, có mấy phần oán khí nói.

“ Ta khi còn ở trong quân đội. Thời điểm có cái kế hoạch này, ta cũng là một trong số những người tham gia vào nó. Đáng tiếc theo ta được biết rằng, ở trên cõi đời này không có một ai có thể từ đó sống sót trở ra ngoài được....Nó là một tồn tại bệnh dịch khổng lồ.”

Săn Vương nói.

“ Ai! Không thể nào thành công thì cũng đừng có làm quá mọi chuyện lên. Làm ra quái vật dị hệ như thế này. Bắt được nó thì phải khó khăn tới bậc nào. Huống hồ cái kế hoạch này cũng không có nhân đạo gì. Thất bại có nghĩa rằng một gã ma pháp sư đã chết.”

Nam tử áo da diêm dúa lẳng lơ có đôi cánh sau lưng nói.

“ Cuối cùng cũng chỉ vì muốn ma pháp đột phá, do chưa bao giờ làm được, cho nên mấy cái lão già kia không muốn buông tha cho....Ta thấy ngươi rồi.”

Săn Vương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.