Dịch: Hoangforever
Cái đám Ma Nô đông chi chít này một khi đã đại loạn. Đương nhiên, việc các Ma pháp sư thi triển ra ma pháp Trung cấp sẽ càng thêm tự nhiên, mượt mà hơn. Tính hủy diệt của ma pháp Trung cấp thì không cần phải nhắc tới rồi. Đối với những sinh vật cấp bậc nô bộc này mà nói, trên căn bản bọn chúng không có cách nào thừa nhận được!
Vừa mới đánh ra ma pháp chưa được bao lâu, đại quân Huyệt Động Ma Nô ở phía trước đã tan rã rồi. Bọn chúng bắt đầu bỏ của chạy lấy người, hỗn loạn chạy trốn vào các lỗ hổng xung quanh con đường hầm này.
Chạy trốn thì vẫn chạy trốn. Thế nhưng, vẫn có một lượng lớn Huyệt Động Ma Nô lưu lại ở nơi này. Một đống xác chết chất đầy trên đường ray, huyết nhục mơ hồ. Có con thì cụt tay, có con thì đứt chân.... Nói chúng không có con nào còn đầy đủ bộ phận cơ thể.
Mục Ninh Tuyết phóng thích ra Lĩnh vực Băng Hàn. Liền nhìn thấy mấy con Huyệt Động Ma Nô còn lưu lại ở trong đường hầm này. Ngay lập tức, nàng liền đem Băng sương bao trùm mấy con quái vật này lại.
Băng hàn nhanh chóng ngưng kết và hóa thành một bức tường băng. Bức tường băng nhanh chóng phát triển, mở rộng ra, bao phủ toàn bộ đường hầm này lại. Nàng làm như vậy là để đề phòng đám Ma Nô chạy trốn kia đột nhiên quay lại đánh một đòn hồi mã thương vào mọi người.
“ Đi nhanh, không cần thiết phải tiếp tục dây dưa, tốn ma năng thêm với bọn chúng làm gì.”
Mục Ninh Tuyết nói với mọi người.
Đường hầm đường ray tàu hỏa này vô cùng chật hẹp. Cho nên, mọi người hoạt động, thi triển ra ma pháp phải nói là vô cùng hạn chế. Chẳng hạn như Phong hệ và Lôi hệ Trung cấp Ma pháp. Ở nơi này, hai cái pháp thuật này trên căn bản không thể thi triển ra được. Có trời mới biết được ở trong đường hầm này còn ẩn núp bao nhiêu con Huyệt Động Ma Nô nữa. Cho nên, lúc này tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đây chính là phương án tốt nhất.
“Đi!”
Lục Chính Hà hô to lên một tiếng.
Đội ngũ mọi người bắt đầu đi về phía trước. Còn đám Huyệt Động Ma Nô ở phía sau kia, ở đâu đó vẫn kêu “ Oa Oa” rất là hung hăng,càn quấy, giống như kiểu cười nhạo mọi người vậy.
Hứa Đại Long, Triệu Minh Nguyệt, Tinh Tinh, đám người này do phải đối phó với một đống yêu ma Huyệt Động lúc trước. Cho nên lúc này cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi. Khi phát hiện con đường ở phía trước có đường thông, không khỏi thở ra một hơi.
“Khôn Chi Lâm!!”
Cuối cùng Tinh Tinh được mọi người che chở liền thi triển ra một ma pháp Trung cấp Mộc Hệ. Khôn Chi Lâm nhanh chóng sinh trưởng trong đường hầm này. Nó hóa thành một mảng lớn bụi gai, dây mây, nhánh cây rậm rạp. Trực tiếp chặn hết lối đi mà đám Huyệt Động Ma Nô có thể đuổi theo mọi người lại. Cho dù cái đám Huyệt Động Ma Nô kia có hoàn toàn phá hủy được Khôn Chi Lâm thì bọn chúng cũng cần phải tốn thời gian khá dài. 3 người Hứa Đại Long, Triệu Minh Nguyệt, Tinh Tinh chịu trách nhiệm bọc hậu phía sau. Sau khi làm tốt hết thảy mọi thứ, liền vội vàng đuổi theo mọi người ở phía trước.
“ Thổ hệ, sử dụng Đích Ba!”
Lục Chính Hà nói to.
Hai người Hứa Đại Long, La Tống nhanh chóng thi triển ra ma pháp Đích Ba, để cho mặt đất giống như dòng nước xiết chảy về phía trước đường hầm. Hai kỹ năng Đích Ba gộp lại tạo thành một cái Đích Ba rất lớn. Cho nên tốc độ chạy trốn của mọi người rất là nhanh.
Con đường hầm dài gần 2km vừa thối vừa bẩn. Tùy tiện nhìn bên đường cũng có thể nhìn thấy vài bãi phân, nước tiểu do một số động vật thải ra không được ai quét dọn kia. Nhưng do phía sau vẫn còn một làn sóng truy binh to lớn đuổi theo mọi người. Cho nên, trên căn bản mọi người không có để ý tới những thứ này. Mọi người men theo đường hầm, không ngừng chạy trốn về phía trước...
“ Phía trước có ánh sáng! Nhanh nào, chúng ta sắp ra được bên ngoài rồi!”
Lục Chính Hà đi tuốt ở phía trước nói.
Lúc này, Lục Chính Hà đã triệu hồi ra U Văn Bạo Lang của mình, cho nó đi trước mở đường. Vừa nhìn thấy một con Huyệt Động Ma Nô không có mắt, con thú triệu hoán này liền húc chết nó. Sau đó mọi việc liền trôi chảy, thuận lợi.
Những người còn lại thì giống như tìm lại được bầu trời vậy. Tất cả mọi người đẩy nhanh tốc độ di chuyển lên.
Mọi người đang đi trong bóng tối âm u, đột nhiên có ánh mặt trời chiếu vào. Khiến cho đôi mắt nhất thời không mở ra được. Nhưng một khắc vào lúc tia sáng mặt trời ấm áp chiếu lên mọi người kia. Mọi người liền có cảm giác giống như được ngâm mình trong bồn tắm vậy. Thoải mái tới cực điểm!
“ Kiểm kê nhân số, kiểm kê nhân số.”
Lục Chính Hà vẫn giống như lúc trước, vẫn là người ra mệnh lệnh cho mọi người. Vừa mới ra khỏi đường hầm được một khắc, nàng liền trở nên bận bịu, giống như kiểu không có lúc nào được thư giãn vậy.
“ Bên này, người của chúng ta, nhân số đã đông đủ!”
Rất nhanh, Liêu Minh Hiên đã kiểm kê xong 8 học viên bên học phủ Đế Đô của hắn.
Tống Hà cũng nhanh chóng đếm qua một lượt. Khi nàng đếm tới 8, ngay lập tức, sắc mặt nàng liền thay đổi, hốt hoảng nói:
“ Chúng ta thiếu một!”
Bên phía học phủ Minh Châu, bao gồm cả Bạch Đình Đình có hệ chữa trị khá là đặc thù. Cho nên nhân số có nhiều hơn 1 người, tổng cộng là 9 người cả thảy. Mặc dù, Tống Hà có đếm lại lần nữa. Thế nhưng vẫn không thấy người thứ 9 kia ở đâu.
“ Không thấy ai???”
Mục Nô Kiều vội vàng hỏi.
“ Bàng Lượng đang ở đây, La Tống thì bọc hậu ở phía sau, Triệu Mãn Duyên ở... Trời ạ! Mạc Phàm còn chưa có thoát ra ngoài!”
Tống Hà căng thẳng nói.
“Chết tiệt, đi cứu hắn!”
Triệu Mãn Duyên mắng một câu. Sau đó, lập tức xoay người lại, tiến vào trong đường hầm.
Mục Nô Kiều cũng không có nghĩ nhiều, liền đi theo Triệu Mãn Duyên quay lại đường hầm. Thế nhưng, lại có một thân ảnh băng tuyết tuyệt đẹp làm việc này trước cả nàng. Hiển nhiên, động tác của người này còn nhanh hơn cả nàng.
“ Đừng có manh động như vậy. Nếu như hắn không ra ngoài cùng lúc với mọi người. Thì có lẽ hắn đã biến thành thịt vụn rồi.”
Rất nhanh, Trầm Minh Tiếu liền nói.
Thật vất vả lắm mới từ địa phương quỷ quái kia chui ra ngoài được. Lúc này, cho dù mọi người có nói cái gì đi chăng nữa, thì hắn cũng không muốn quay lại cái nơi vừa bẩn vừa hôi thối đó nữa đâu. Huống hồ, quay lại rất có thể lại phải chiến đấu nữa. Mà lúc này, ma năng của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa rồi. Nếu như lại bị bao vậy, nhốt lại ở bên trong nữa. Không phải cái mạng nhỏ này của hắn khó mà bảo toàn sao.
“ Người nói ai biến thành thịt vụn?”
Từ trong bóng tối, một bóng người lắc lư đi ra.
“ Con mẹ mày chứ. Cái tên tiểu tử nhà người nữa, làm tao sợ hết hồn.”
Triệu Mãn Duyên nhìn thấy Mạc Phàm từ bên trong đi ra, nhất thời mắng một câu.
Những người khác cũng dừng bước chân lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hiện tại còn chưa tới được thành phố Kim Lân bỏ hoang kia mà đã mất đi một người. Không phải quãng đường còn lại sẽ gặp rất nhiều khó khăn hay sao?
“ Cậu làm cái gì vậy? Tôi nhớ rằng, vừa mới bắt đầu rút lui, cậu là người chạy ở phía trước cơ mà.”
Mục Nô Kiều nhìn Mạc Phàm, có chút kỳ quái hỏi.
“ Không có làm gì cả.”
Nghe thấy như vậy, trong con mắt Mục Nô Kiều liền hiện ra sự nghi hoặc. Nhưng Mạc Phàm đã không muốn nói, thì nàng cũng không muốn tiếp tục dây dưa về chuyện này nữa.
“ Nếu như không có chuyện gì. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tìm một nơi đóng quân, nghỉ ngơi.”
Tống Hà nói.
“ Đúng vậy. Đúng vậy. Cả người ta bốc ra mùi hôi thối, cảm thấy rất là khó chịu.”
“ Ta thì có chút choáng váng. Có lẽ là do ma năng tiêu hao quá lớn.”
“ Tình trạng Tiểu Phong thế nào rồi?”
“ Xương cốt đang trùng tu lại, cần chút thời gian nữa.....”
Bạch Đình Đình trả lời.
Lúc tiến vào đường hầm, mọi người khí thế rất là hiên ngang, ngẩng cao đầu. Sau khi ra khỏi đường hầm, mọi người liền mệt mỏi rã rời tay chân, giống như sắp không chịu đựng nổi nữa vậy. Người ngợm thì hôi hám, bẩn thỉu. Có một số người, trên người còn bị vài vết thương. Một số người thì bị tiêu hao ma năng quá độ.
Thương thế nghiêm trọng nhất, có lẽ vẫn là Tiểu Phong. Trong toàn bộ quá trình chiến đấu kia, Bành Lượng cũng là người luôn bảo vệ cho hắn.
Cũng may trong đội ngũ này còn có Ma pháp sư hệ Chữa trị. Nếu không đội ngũ này còn chưa tới được thành phố Kim Lân bỏ hoang kia thì đã phế đi một người rồi!
.................
Sau khi tìm được một hồ nước gần khu vực đường ray. Mọi người liền kiểm tra xung quanh một chút xem có yêu ma sinh sống ở gần đó không. Khi thấy không có yêu ma sinh sống. Lúc này, mọi người mới bắt đầu dựng lều bạt nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, các nam nhân ngồi quây quần quanh đống lửa. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng từng khuôn mặt trẻ trung trong bọn họ.
Ban đêm rất an tĩnh. Chỉ có tiếng lửa cháy phát ra âm thanh “ tí tách“. Đột nhiên, Triệu Mãn Duyên phá vỡ bầu không khí an tĩnh này, nói:
“ Tao khẳng định các nàng đang tắm trong cái hồ nước ở bên kia?”
“Đúng vậy. Mục Nô Kiều, Mục Ninh Tuyết đều ở....”
Hormone kích thích, tăng lên, khiến cho bầu không khí ở đây trở nên quỷ dị, khác thường. Có người nuốt một ngụm nước bọt. Có người khô khốc liếm môi. Có người nhịn không được nhìn về hồ nước ở bên kia.
“ Bành Lượng, hay là người sang bên đó nhìn một chút xem. Dựa vào năng lực ám ảnh hệ của người. Chắc chắn bọn họ không phát hiện ra được đâu.”
“ Chuyện này... không hay đâu.”
Bành Lượng có chút ngượng ngùng nói.
Ngoài miệng thì nói không hay đâu. Nhưng thân thể Bành Lượng thì rất là thành thật. Thân thể hắn biến thành một màu đen, nhanh chóng hòa vào màn đêm, lặng yên không một tiếng động tiến vào rừng cây kia, không khác gì một bóng ma vậy.
Nhìn thấy Bành Lượng biến mất như vậy. Mọi người lúc này không khỏi ao ước một điều, tại sao mình không thức tỉnh ra Ám ảnh hệ cơ chứ....
“ A, tại sao bên trong cánh rừng kia có kết băng.”
“ Có lẽ Bành Lượng bị phát hiện rồi. Ha Ha ha. Cái tên ngu ngốc này nữa. Lĩnh vựa Băng Hàn của đội trưởng chúng ta cũng không phải là trò đùa đâu. Ở trong phạm vi lĩnh vực bao phủ, chỉ cần có ma pháp dao động, liền sẽ bị đội trưởng cảm nhận ra được. Bành Lượng gặp họa rồi! Ha ha ha”
Nhất thời, Hứa Đại Long cười ha ha lên.