Dịch: Hoangforever
” Chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn nữa rồi đó.”
Vẻ mặt Mục Nô Kiều có chút ngưng trọng nói.
Lúc đầu, một mình Mục Ninh Tuyết đã khó đối phó rồi. Bây giờ lại xuất hiện thêm một vị ma pháp sư có thể thao túng được một sinh vật cấp Chiến tướng, đã khó lại càng khó thêm.
Sinh vật cấp Chiến tướng là một sinh vật có lực chiến đấu vô cùng kinh khủng. Cho dù tập hợp tất cả mọi người ở trong đội ngũ học phủ Minh Châu lại, có đánh cẩn thận đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó. Huống hồ trong trận chiến này lại còn không cho phép bất cứ ai được sử dụng bất kỳ ma cụ nào.
Không có ma cụ, muốn cùng sinh vật cấp Chiến tướng chiến đấu, quả thật có chút viễn vông.
” Tôi sẽ tận lực dẫn dụ con Thú triệu hoán này. Mọi người tìm cơ hội tập kích nó.”
Mục Nô Kiều nói.
Nàng có năng lực Mộc hệ. Cho nên chuyện kiềm chế con thú Triệu hoán này đương nhiên là nghề của nàng rồi. Thế nhưng, thời gian nàng có thể trì hoãn được nó cũng không được dài cho lắm.
Cũng giống như mọi lần, đầu tiên Mục Nô Kiều thi triển ra Phong Quỹ. Nhưng vừa thi triền Phong hệ xong, nàng liền phát hiện ra, mỗi bước nàng bước ra giống như bị Băng dính lại vậy. Thấy vậy, nội tâm nàng run lên.
Sinh vật cấp Chiến Tướng vốn đã cực kỳ khó đối phó rồi. Ấy vậy mà tốc độ của nàng còn bị Băng hệ làm cho suy giảm nghiêm trọng nữa……
Mục tiêu đầu tiên của U Văn Bạo Lang đương nhiên chính là Trầm Minh Tiếu rồi. Cái tên vừa mới đánh chủ nhân của nó xong rồi bỏ chạy kia. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Có thể nói, Trầm Minh Tiếu sau khi xâm nhập vào trong trận địa đối thủ xong. Hắn liền sử dụng Phong Quỹ đào tẩu ra ngoài. Nếu như tốc độ Phong Quỹ của hắn có thể nhanh hơn một chút, rất có thể hắn đã chạy thoát được ra ngoài. Nhưng ma pháp Sơ cấp Phong hệ đứng trước mặt con U Văn Bạo Lang cấp Chiến tướng này cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé mà thôi. U Văn Bạo Lang liền mở ra hai chân sau. Sau đó bạo phát tốc độ. Nhanh chóng truy đuổi Trầm Minh Tiếu. Ngay lập tức Trầm Minh Tiếu liền cảm nhận được uy hiếp khổng lồ.
“Đằng mạn – Quấn Quanh!”
Mục Nô Kiều thấy Trầm Minh Tiếu rơi vào tình huống nguy cấp. Bàn tay trắng nõn của nàng liền lập tức giơ lên. Nàng điều khiển một cây dây leo cạm bẫy, cuốn lấy chân vị trí con U Văn Bạo Lang vừa mới chạy qua kia.
Cây dây leo cạm bẫy mờ mờ ảo ảo. Cho nên con U Văn Bạo Lang không có phát hiện ra được. Khi cái chân nặng nề của nó dẫm lên cây dây leo. Từ dưới lòng đất, một ít dây leo liền mạnh mẽ sinh trưởng quấn lấy chân con sói này.
“Đằng mạn – Quấn quanh” vừa có ý định quấn quanh 4 chân con U Văn Bạo Lang này lại. Đột nhiên con U Văn Bạo Lang kia liền mạnh mẽ đề thăng tốc độ của nó lên. Một ít dây leo còn chưa kịp bò lên, quấn quanh lấy 4 chân con U Văn Bạo Lang kia lại, thì nó đã nhảy thoát ra khỏi khu vực cạm bẫy dây leo này rồi.
Hầu như đống dây leo này không có một chút tác dụng gì cả. Điều này khiến cho Mục Nô Kiều càng thêm nhíu chặt lông mày lại.
Hiện tại, nàng cũng không thể thi triển ra kỹ năng ma pháp Trung cấp Mộc hệ được. Bởi vì nếu như nàng thi triển ra. Thì không khác nào đem Trầm Minh Tiếu và con U Văn Bạo Lang kia nhốt chung cùng một chỗ trong cái nhà tù thực vật khổng lồ hay sao. Điều này không khác nào trực tiếp đem Trầm Minh Tiếu quăng vào miệng sói dữ.
” Ha ha ha ha. Không khác nào đang chơi trò mèo vờn chuột.”
Lục Chính Hà nhìn thấy Trầm Minh Tiếu bỏ chạy như một con chó, liền phá lên cười.
Hắn còn tưởng cái tên này có bản lĩnh lớn như thế nào. Ai mà ngờ được tên này cũng có thực lực bình thường mà thôi. Không hiểu tại sao hắn lại không biết xấu hổ ra sân hai lần được. Xem ra học phủ Minh Châu cũng chỉ được cái miệng mà thôi.
” Đích Ba!”
Nam tử có tên là Tiểu Phong âm thầm hoàn thành xong kỹ năng ma pháp Sơ cấp.
Người này khá là am hiểu bỏ đá xuống giếng. Hắn nhìn thấy Trầm Minh Tiếu khá là chật vật khi bị U Văn Bạo Lang truy đuổi kia. Ngay lập tức liền điều khiển khu vực đất ở phía trước mặt phương hướng Trầm Minh Tiếu đang chạy kéo ngược ra….
Mặc dù Trầm Minh Tiếu vẫn đang chạy trốn khá là nhanh. Nhưng khi bị ” Đích Ba ” của tên kia hãm hại. Khoảng cách giữa hắn và U Văn Bạo Lang liền nhanh chóng bị kéo lại gần hơn.
Đột nhiên, con U Văn Bạo Lang nhảy dựng lên. Đường vân màu lam trên người nó liền trở nên lóng lánh, sặc sỡ hơn.
Nó nhảy lên phía trên đỉnh đầu Trầm Minh Tiếu. Bốn chân to lớn mạnh mẽ, hung hăng đạp xuống đầu Trầm Minh Tiếu. Lam văn trên người nó giống như tăng cường thêm lực lượng cho nó vậy. Lực lượng tăng thêm này phải gấp mấy lần so với hình thể của nó. Quả thực nó lúc này giống như một cái chiến phủ to lớn bằng thịt vậy!!
“Băng!!!!!!!”
Chiếc chiến phủ bằng thịt này vừa bổ xuống. Khu vực mặt đất phía dưới liền bị rách ra một mảng to lớn theo hình mạng nhện. Cỗ chấn động lực này vừa đánh xuống. Ngay lập tức cát bụi bay mù mịt hết cả lên.
Trầm Minh Tiếu miễn cưỡng tránh né một đòn này. Hắn mặc dù tránh né được. Nhưng uy lực của chiếc Chiến phủ bằng thịt này lại rất là dữ dội. Khiến cho Trầm Minh Tiếu mặc dù đã sử dụng Phong Quỹ rồi. Thế nhưng hắn cũng bị đánh cho bật lên không trung.
Trầm Minh Tiếu bị đánh bay lên không trung liền mất đi thăng bằng. Từ miệng hắn liền phun ra máu tươi. Sau đó cả người bay đập vào kết giới, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Cũng may hệ thứ hai của Trầm Minh Tiếu là Thủy hệ. Vì vậy hắn kịp thời gọi ra một cái “Thủy Vực” bảo vệ cho bản thân hắn. Nếu không dựa vào uy lực một kích vừa rồi của con U Văn Bạo Lang cũng đủ cho hắn mất nửa cái mạng rồi.
Trầm Minh Tiếu ngã nằm ở nơi đó. Thật lâu sau hắn mới bò dậy được.
Con U Văn Bạo Lang kia cũng không cho Trầm Minh Tiếu có bất kỳ cơ hội nào. Nó đang còn đứng cách xa Trầm Minh Tiếu một khoảng 50m. Vừa nhìn thấy Trầm Minh Tiếu lồm cồm đứng dậy. Ngay lập tức nó liền há to cái miệng của mình, hung hăng táp lên người Trầm Minh Tiếu.
Những chiếc răng sắc bén, to lớn như kiếm kia khép lại. Trầm Minh Tiếu vừa mới đứng dậy. Đột nhiên phát hiện ra xung quanh mình có một màu trăng trắng khổng lồ. Định thần nhìn kỹ lại, thì phát hiện ra đó chính là một hàm răng trắng hếu khổng lồ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả da đầu hắn liền tê dại hết cả lên.
Là nanh! Là cái miệng khổng lồ, đầy máu của con U Văn Bạo Lang kia!
Trầm Minh Tiếu thật sự mơ hồ, không hiểu tại sao rõ ràng khoảng cách giữa hắn và con U Lang Thú kia khá là xa. Tại sao hàm răng sắc bén này đã cắn tới người hắn rồi???
” Thánh Thuẫn – Phù Hộ!”
Vào đúng lúc những chiếc răng nanh giữ tợn kia muốn khép lại, âm thanh Tống Hà với khí khái hào hùng liền truyền tới.
Một ánh sáng màu vàng ngay lập tức bao phủ lấy toàn thân Trầm Minh Tiếu. Nó hóa thành một cái lá chắn màu vàng kiên cố, bao phủ hoàn toàn Trầm Minh Tiếu bên trong, hoàn mỹ che chở, bảo vệ cho hắn.
Khi chiếc răng nanh sắc bén kia đóng lại. Một âm thanh ” Keng” to lớn vang lên, giống như kiểu con U Văn Bạo Lang cắn phải kim loại vậy.
Thánh Thuẫn – Phù Hộ hình cung ở trên mặt đất bị con U Văn Bạo Lang kia cắn một cái liền khẽ lắc lư một chút. Ánh sáng của nó cũng ảm đạm đi một chút, không còn sặc sỡ như ban đầu. Mà con U Văn Bạo Lang kia sau khi thấy mình cắn hụt con mồi. Hai con mắt của nó long lên, tràn đầy tức giận, khóa chặt lấy Tống Hà.
Trầm Minh Tiếu vừa mới tránh thoát được một kiếp. Thế nhưng Tống Hà – người vừa cứu hắn lại trở thành mục tiêu tiếp theo của U Văn Bạo Lang.
Lúc này Mục Nô Kiều cũng dũng cảm xông lên. Nàng liền sử dụng lực lượng Phong hệ của mình, vừa không ngừng thay đổi vị trí một cách linh hoạt, vừa sử dụng dây leo quấy rối con U Văn Bạo Lang kia. Khiến cho con U Văn Bạo Lang kia cũng phải dồn hết tinh lực của mình để phòng thủ.
” Mới có như vậy đã chật vật không chịu nổi rồi. Ta còn chưa có ra tay mà.”
Tiểu Phong nói.
“Lên! Chúng ta cùng nhau giải quyết bọn họ.”
Minh Thông liền nói.
Nhân lúc đối thủ đang còn mệt mỏi khi phải đối phó với con U Văn Bạo Lang cấp chiến tướng kia. Hai người này cũng không có một chút kiêng kỵ nào, vẽ ra Tinh Đồ của mình.
Một người là Tinh Đồ màu tím. Một người là Tinh Đồ màu xanh. Hay nói cách khác, một là Lôi hệ, một là Phong hệ!
Tốc độ vẽ ra Tinh Đồ của hai người này rất là nhanh. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã vẽ xong hơn một nửa Tinh Đồ rồi. Một khi Tinh Đồ hoàn thành, hai người này sẽ phóng thích ra kỹ năng ma pháp Trung cấp oanh tới hai người Trầm Minh Tiếu và Mục Nô Kiều. Có thể khẳng định một điều, hai người Trầm Minh Tiếu và Mục Nô Kiều chắc chắn không chống đỡ lại được đòn này.
Hướng ” Phích Lịch” oanh tới chính là vị trí Trầm Minh Tiếu.
Tầng lá chắn Thánh Thuẫn – Phù Hộ trên người Trầm Minh Tiếu vốn đã phai nhạt đi rất nhiều rồi. Thế nhưng, hắn lại bị một đòn ” Phích Lịch” oanh tới. Ngay lập tức hắn liền bị oanh cho nằm bẹp dí trên mặt đất, không tài nào đứng dậy nổi.
Mà Phong Bàn – Long Quyển, mục tiêu của nó lại chính là Mạc Phàm và Tống Hà.
Tống Hà đã sử dụng kỹ năng ma pháp Trung cấp Quang hệ cho Trầm Minh Tiếu rồi. Cho nên lúc này, nàng liền lâm vào trạng thái nguy hiểm. Cũng may Mạc Phàm kịp thời triệu hoán ra U Lang Thú của hắn. U Lang Thú vừa được gọi ra, liền nhanh chóng chở hai người chạy như điên. Nó miễn cưỡng bỏ xa phạm vi Long Quyển tàn phá một khoảng cách xa.
” Không được. Chúng ta cứ như thế này, cũng quá mức bị động đi.”
Tống Hà với vẻ mặt đầy chật vật, từ trên lưng U Lang Thú nhảy xuống. Sau đó nàng nhìn chằm chằm về phía bốn người học phủ Đế Đô ở phía xa xa kia.
” Trầm Minh Tiếu!! Rốt cuộc người chết chưa vậy? Nếu như không chết thì nhanh đứng dậy cho ta. Ngươi, Mục Nô Kiều và ta, sẽ cùng nhau đối phó con U Văn Bạo Lang kia.”
Mạc Phàm liền hét lên với Trầm Minh Tiếu.
Đương nhiên Trầm Minh Tiếu có thể đúng dậy được rồi. Năng lực phòng ngự của lá chắn Quang hệ quả thực rất là mạnh mẽ. Thế nhưng sau cú va chạm kia, xương cốt của hắn cũng có chút run rẩy.
“Đừng có đứng đó mà ra lệnh cho ta, Ngươi nghĩ rằng người giỏi lắm sao….”
Trầm Minh Tiếu vô cùng tức giận, bất mãn mắng.
” Lúc này là lúc nào rồi? Mà ở đó cãi cọ với nhau. Cứ nghe theo lời Mạc Phàm nói, mà làm đi.”
Tống Hà tức giận nói.
Trầm Minh Tiếu nghe thấy vậy cũng không dám nói tiếp nữa. Dù sao Mục Nô Kiều ở phía bên kia cũng khá là chật vật, không được tốt cho lắm.