Cảnh giới được chia làm mấy cấp bậc. Cấp bậc thứ nhất chính là màu cam.
Hai năm trước, Bắc Thành đã kéo vang một lần cảnh giới màu cam. Lúc ấy có một đạo ánh sáng lóng lánh từ phía sau núi phóng lên. Khi đó, có ít nhất 300 con yêu ma tiếp cận biên giới an toàn!
Ngày hôm nay, có hai đạo ánh sáng phóng lên khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ. Đó chính là cảnh giới màu lam.
Cảnh giới một khi đã kéo vang thì có nghĩa rằng thành thị sắp đối mặt với một nguy cơ, tai họa sắp tới!
Cảnh giới màu lam lần trước đã bị lão đại Trảm Không nhanh chóng dọn dẹp. Nhưng mà ngày hôm nay cảnh giới màu lam xuất hiện, điều đó có nghĩa rằng ở khu vực biên giới an toàn có hơn ngàn con yêu ma đang quanh quẩn ở đó!
Trời đất ơi! Gần 10 năm rồi, Bắc Thành chưa một lần nào kéo vang tới cảnh giới màu lam.
“Leng keng đinh ~~~~~~~ leng keng đinh ~~~~~~~~~~”
Mọi người ở đây đều cho rằng chuyện này chỉ là đang giỡn chơi mà thôi, thì bất ngờ chuông điện thoại của Vạn Đoạn Phong chợt vang lên.
Trời mưa to như trút nước. Mà ở đoạn trạm dịch này, thần sắc trên mặt mấy trăm quân đội ma pháp sư hiện rõ sự ngạc nhiên. Chung quanh an tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi, cùng với đó là tiếng chuông điện thoại của Vạn Đoạn Phong đang reo lên.
“ Alo.”
Vạn Đoạn Phong ở trong cơn mưa to lấy ra chiếc điện thoại rồi đặt nó lên tai mình.
“ Thiên quân trưởng… Chúng ta bị đàn yêu ma tập kích, Quang pháp sư… Quang pháp sư đã chết rồi, cho nên không còn cách nào phóng thích ánh sáng lên được.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của đội trưởng đội tuần tra Chu Kim.
Vạn Đoạn Phong liền cảm thấy lạnh lẽo hết cả người, đôi tay không khỏi run rẩy lên.
“ Ta chỉ mong sao Bắc Thành có thể vượt qua được kiếp nạn lần này. Ngài cho ta gửi lời xin lỗi tới lão đại Trảm Không, cũng xin lỗi hộ ta tới Phan Lệ Quân một tiếng.”
Ở đầu bên kia, giọng nói của Chu Kình càng thêm nhỏ. Giọng hắn khàn khàn kèm theo đó là sự run rẩy, hoảng sợ.
Vào lúc này, khuôn mặt Vạn Đoạn Phong kịch liệt run rẩy lên. Trên cặp mắt của hắn mang theo sự phẫn nộ và bi thương.
“Tút ~~~ tút tút tút ~~~~~~~~~”
Vừa nói xong câu đó, đầu bên kia liền dập máy. Mà trong quá trình nói chuyện, Vạn Đoạn Phong hắn có thể nghe thấy được tiếng gầm thét ầm ĩ từ đầu bên kia vọng lại. Những tiếng gầm gừ kia giống như rống ở bên tai hắn vậy, khiến cho hắn hoảng sợ không thôi.
Vạn Đoạn Phong có chút thất thần, hắn buông chiếc điện thoại trong tay ra rồi nhắm hai mắt thật chặt lại. Mưa to như trút nước giống như một thanh kiếm đâm sâu vào trái tim của hắn khiến hắn đau đớn không thôi.
Mặc dù điện thoại đã mất kết nối, nhưng Vạn Đoạn Phong hắn vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh một giây sau của vị đội trưởng đội tuần tra Chu Kim này sẽ như thế nào. Có lẽ hắn sẽ kêu gào thảm thiết lắm….
Hắn đã chết, chắc chắn hắn chết rồi. Vào lúc này, không ai có thể hiểu điều đó rõ hơn Vạn Đoạn Phong hắn. Dưới tình huống này mà hắn còn bấm điện thoại để gọi thì hắn xác định chết chắc rồi!
“ Kéo vang cảnh giới huyết sắc!”
Vạn Đoạn Phong hít vào một hơi thật sâu. Trong ánh mắt của hắn lúc này không còn sự bi thương nữa mà hiện lên sự cương nghị của một quân nhân đã vượt qua muôn ngàn chông gai.
“ Huyết…. Cảnh giới huyết sắc??? Thiên quân trưởng, ngài không nói đùa với chúng ta đấy chứ!”
Quân pháp sư ở trạm canh gác phía trên vẻ mặt không dám tin hỏi lại.
Dưới màn mưa, quân pháp sư của trạm canh gác phía trên đều ngây người như phỗng. Đối với bọn họ mà nói, cấp cảnh giới thứ 2 màu lam đã là một chuyện khủng khiếp không nhỏ rồi, thế thì cảnh giới huyết sắc sẽ như thế nào đây…..
Đó là tai họa!
Cảnh giới huyết sắc chính là một tai họa cực kỳ khủng bố. Có một số người sống cả đời mà chưa từng thấy cảnh giới huyết sắc bao giờ. Mà những người trải qua cảnh giới huyết sắc một lần thì có lẽ cả đời bọn họ đều không thể nào quên được cái bóng ma ngày hôm ấy!
“ Còn đứng ngây như phỗng làm cái gì nữa. Làm theo lệnh của ta ngay lập tức!!”
Cơ hồ Vạn Đoạn Phong gào lên.
Tại sao cái đám này lại ngu xuẩn như vậy, Tại sao cái đám này lại ngu xuẩn như vậy. Bọn nó không biết rằng chỉ cần kéo chậm cảnh giới huyết sắc một phút thôi thì nó đã khiến cho mấy trăm ngươi bỏ mạng rồi!!
“Ách ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”
“Ách ô ách ô ách ô!!!!!!!!!!!!”
“Rống rống rống rống ~~~~~~~~~~~”
Trong lúc mọi người đang còn do dự, bỗng nhiên từ ngọn núi sau lưng truyền tới từng tiếng gầm thét vang vọng kinh hãi lòng người. Giống như có không ngừng tiếng sấm nổ ở ngọn núi phía sau vậy. Tiếng gầm thét to đến nỗi cả ngọn núi muốn rung chuyển lên.
Dư âm của những âm thanh này truyền tới trạm dịch khiến cho tường thành của trạm kiểm soát trạm dịch khẽ chấn động lên.
“Ách ô ách ô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Trong màn mưa mịt mờ, một thân ảnh mơ hồ nhảy lên. Nó nhảy lên một cây tùng cao nhất, và đứng sừng sững ở trên đó. Từ trạm kiểm soát mọi người có thể thấy nó một cách rõ ràng.
Trời mưa to mà con sói cao ngạo như vương kia vẫn đứng vững bằng 4 chân được. Từ ba con mắt dữ tợn trên đỉnh đầu nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ vô cùng hung tàn.
Con yêu ma ở trên cây tùng kia nhìn về trạm kiểm soát… Ánh mắt của nó giống như ánh mắt đối đãi với một con dê bé nhỏ vậy!
“ Ba… tam nhãn…. Tam nhãn ma lang!!”
Một quân pháp sư trẻ tuổi run rẩy kêu lên.
Vừa kêu xong, thì đằng sau con Tam nhãn ma lang kia chợt xuất hiện mấy đạo bóng đen. Những bóng đen này hoặc là chiếm lấy một ít cây cao chót vót hoặc là đứng rải rác xung quanh con tướng lĩnh Tam nhãn ma lang kia.
Số lượng Bóng đen số kia càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều. Hai con mắt đỏ bừng song song hung tàn như những đốm lửa trong màn mưa dày đặc. Nhìn những con mắt đủ khiến chi người ta không rét mà run, da dầu tê dại!!!!
“Nhiều…. nhiều như vậy ……….. nhiều như vậy!!!!”
Từng đoàn, từng đoàn Độc nhãn ma lang xuất hiện trên núi cao bên kia. Cả đám bọn nó ngửa đầu lên trời không ngừng gầm thét. Khắp ngọn núi bị tiếng gầm thét của nó chiếm đoạt.
“ Bọn nó đang còn kêu gọi, bọn nó đang tiếp tục kêu gọi đồng bọn!”
Khuôn mặt của một gã triệu hoán sư quân pháp sư nghiên cứu về âm thanh của loài yêu ma dại hẳn ra, nói.
Trời ạ, ở trên ngọn núi kia đã tụ tập ba bốn trăm con Độc nhãn ma lang rồi, thế mà ba bốn trăm con Độc nhãn ma lang lại đồng thời kêu gọi đồng bọn. Đến tột cùng là có bao nhiêu con yêu ma xâm chiếm vậy!!
Giờ khắc này, rốt cuộc quân pháp sư canh giữ ở trạm dịch cũng hiểu vì sao lại kéo vang cảnh giới huyết sắc rồi!!!
Yêu ma tập kích thành thị!!
Từng đoàn, từng đoàn yêu ma tập kích thành thị!!!
Đây là tai họa, là một tai họa không có chút nào dấu hiệu báo trước.
Một trận mưa to kèm theo đó là hàng trăm, hàng ngàn con yêu ma đang còn điên cuồng xông tới nơi này.
Từ xa xưa, Bắc Thành đã cùng chủng tộc Ma lang chém giết lẫn nhau không đến hồi kết. Do vậy, lúc này tộc Ma lang kia dường như không thể kiềm chế nổi dục vọng đang sôi sục trong tâm bọn nó. Bọn ma lang điên cuồng tụ tập dưới con thống soái Ma lang cao cấp hơn. Sau đó tụi nó điên cuồng đánh thẳng vào phòng tuyến bảo vệ Bắc Thành!!
Một cơn thủy triều màu xanh đen bao trùm ngọn núi. Mà cơn thủy triều này được tạo thành từ bầy Độc nhãn ma lang.
Bọn nó chạy như điên. Bọn nó gào thét. Bọn nó khiến cho một cái trạm dịch nho nhỏ Tuyết Phong Sơn phải kịch liệt run rẩy lên!
Dưới cơn mưa to như trút nước, hai con mắt đỏ ngầu vẫn nhiều chi chít. Ánh mắt của bọn nó hiện lên sự căm thù, hung tàn sâu đậm đối với loài người. Bọn nó muốn ăn tươi nuốt sống loài người ở đây!!
Ma Pháp sư ở trạm dịch bị một màn này làm cho rung động, khiếp sợ. Vào lúc này bọn họ hoàn toàn bị bao phủ bởi yêu ma, trong cơn thủy triều này bọn họ quá bé nhỏ!
Đối với tất cả quân pháp sư ở đây mà nói cảnh tượng từng đoàn, từng đoàn Độc nhãn ma lang xông tới tập kích bọn họ chính là một cảnh tượng cả đời khó quên…. A, mà bọn họ còn chưa chắc có thể cả đời khó quên được, bởi vì bọn họ có thể sống sót qua được ngày hôm nay hay không còn chưa nói được!