Đông hải, một hòn đảo lớn nằm trên dòng hải lưu Chức Nữ.
Đây là một quốc đảo.
Thông thường mỗi hòn đảo tập chung một lượng dân cư đủ lớn sẽ tự lập chính quyền riêng cho mình giồng như một quốc gia độc lập vậy.
Họ có nhà nước,có quân đội và có lãnh thổ riêng.
Quốc đảo Hakeri cũng vậy.
Hakeri là một hòn đảo lớn với diện tích 30.000 km2 dân số khoảng 15 triệu dân.
Hakeri quốc vương hiện tại là vua Ludy đệ thập là một vị vua anh minh lỗi lạc, yêu nước thương dân.
Ông lên ngôi 45 năm trước.
Hiện tại đang tuổi tráng niêm, xung mãn.
Tuy nhiên nhiều năm trôi qua,vị vua Ludy đệ thập lại chưa hề có một người con nào.
Điều này là nỗi buồn cũng là nỗi lo của toàn thể người dân cũng như chính vị vua đương nhiệm hiện tại.
Trong khoảng thời gian qua rất nhiều danh y đều đã được mời tới nhưng điều kỳ lạ là thân thể vua Ludy đều khỏe mạnh bình thường và các vị hoàng hậu và vương phi đều như như vậy.
Điều này, khiến cho tất tả mọi người đều hiếu kỳ.
Hôm nay, đột nhiên một vị đại thần trong triều mang một lão già vào tiếp kiến nhà vua.
Trong thư phòng, vị đại thần kia mang theo lão già kia đang quỳ khấu kiến vua Ludy đệ thập.
Vị đại thần và lão giả kia có ngoại hình hoàn toàn đối lập với nhau.
Vị đại thần thì trẻ trung, béo tốt còn lão già thì gầy gò, yếu đuối toàn thân toát ra vẻ lam lũ mặc dù trên thân hắn đã mặc quần áo đàng hoàng tắm rửa sạch sẽ.
Lúc này vị đại thần đang quỳ thưa với vua ludy đệ thập:
“thưa đức vua đây là một vị đại tiên mà thần có duyên gặp được. Ngài ấy nói có thể giúp ngài có được người nối dõi. Đồng thời cũng sẽ giúp đất nước ta mưa thuận gió hòa,phát triển cường thịnh.”
Nhìn hai người đang quỳ tại đó, vua Ludy tỏ vẻ nghi ngờ nhìn hai người nói:
“thật sao? Bao nhiêu vị danh y đều không được mà một tên thần côn liệu người có đáng tin?”
Nghe thấy thái độ nghi ngờ của vua Ludy vị đại thần kia không khỏi run cầm cập:
“thần xin đảm bảo với ngài vị đạo tiên này có thể tuy hơi khó tin nhưng xin người hãy tin tưởng thần một lần ạ.”
Tình thế đang căng thẳng bỗng nhiên vị lão già kia đứng dậy phủi tay nói một câu rồi quay ra khiến cho đại thần hai mặt tái mét mặt không một giọt máu:
“hừ …duyên theo trời. Tự tạo nghiệp không đáng sống, ta cũng không rảnh.”
Thấy lão già kia có hành động hỗn hào,vua Ludy đệ thập lông mày dựng ngược tay đập hương án uy áp của một vị địa tiên cấp 5 tỏa ra:
“hỗn láo!”
Uy áp vừa ra, vị đại thần kia run bần bật rên rỉ tựa như muốn nằm bẹp xuống đất.
Tuy hắn ta tu vi đã đến trúc cơ đỉnh phong nhưng vẫn không có một chút phản kháng lực nào với uy áp của vua Ludy đệ thập.
Tuy nói thế thì có hơi quá nếu cố thì hắn vẫn có thể nhưng hắn không dám a.
Thấy vua Ludy đệ thập nổi giận vị lão giả kia tim không rộn, mặt không đỏ,tay không run, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn vua Ludy rồi lại nhìn vị đại thần kia.
Với lão, uy áp của vua Ludy đệ thập tựu như không vậy.
Lão tay phải khẽ phất lên thì vị đại thần bỗng nhiên nhẹ cả người không còn chịu bất kỳ áp lực nào.
Lúc này vị đại thần đó vô cùng hoảng sợ, quỳ rạp dạp đầu im re đồng thời toàn thân mồ hôi lạnh túa ra.
Không quan tâm đến biểu hiện của vị đại thần kia, lúc này vị lão giả đang nhìn thẳng vào vua Ludy vẫn còn đang tức giận kia bình thản nói:
“ta nói ngươi đó. Không phải là từ tổ tiên các ngươi đó. Thật liều lĩnh chặn long mạch,giam hải vận cưỡng ép thiên đạo. Bảo ngu thì tự ái, bây giờ ta nói, hối hận còn kịp.”
Nghe thấy lão giả nói vậy, vua Ludy không khỏi biến sắc.
Quát lên một tiếng, tay ra chưởng như điện sẹt, một chưởng vỗ thẳng vào vị lão giả:
“hỗn láo yêu tặc, chết đi.”
Chưởng kình kinh thiên áp về phía lão giả, thế nhưng lão giả cũng chẳng có phản ứng gì cả.
Và rồi “Bụp” một phát,chưởng đánh xuống, khói bụi mù mịt.
Cả căn phòng đều rung lắc dữ dội, chứng tỏ vua Ludy không hề nương tay.
Khói bụi tan đi,vị lão nhân chẳng thấy đâu chỉ còn lại một con người rơm ở đó cùng với âm thanh vang vọng quanh quẩn:
“thanh giả tự thanh. Ngươi muốn thế nào thì là tùy ở ngươi. Đổi ý thì 3 ngày sau bờ biển phía đông đón ta.”
Lúc này, nhìn con người rơm nằm lăn lóc trên mặt đất,vua Ludy nộ khí xung thiên.
Ông đang định quay ra tra hỏi vị đại thần kia thì “póc” vị đại thần kia cũng hóa thành một con hình nộm nằm lăn lóc ở đó.
Điên tiết, vua Ludy ngay lập tức cho gọi vị đại thần kia vào triều.
Quả nhiên vị đại thần kia bị phát hiện, bị trói như một cái bánh trưng ở tại phủ đệ.
Ngay khi phát hiện,toàn thành giới nghiêm, binh lích tăng cường tuần tra, điều tra sự việc này.
Trong khi đó, vua Ludy bí mật tiến vào điện thờ tổ tiên.
Sau khi dâng hương lên các vị tổ tiên, vua Ludy tiến lên xoay bài vị của bảy vị tổ tiên theo theo những phương và hướng khác nhau.
Sau đó, một ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện tại nền nhà.
Ánh sáng ấy tụ lại thành những vòng trận văn.
Nhanh chóng vua Ludy bước vào trung tâm của trận.
Sau đó,toàn bộ trận văn sáng lên và vua Ludy biến mất tại điện thờ tổ tiên.
Đó chính là một loại truyền tống trận.
Sau khi vua Ludy biến mất thì trong điện thờ cũng khôi phục lại sự yên ắng vốn có của nó.
Về vua ludy,lúc này, ông ta được truyền tống đến một cái động quật.
Vừa vào tới nơi, điều đầu tiên ông ta cảm nhận được chính là mùi huyết tinh đập ngay vào mặt.
Mở mắt ra thì trước mặt ông ta là một một cái huyết trì.
Cả ao máu đỏ au,đang sôi lên sùng sục.
Cột máu phun cao cả mét vậy.
Từ trong ao máu tỏa ta mùi máu tanh gay mũi.
Từ trong ao tới trần hang động là hàng loạt những chiếc xích sắt kéo từ nóc lao thẳng vào trong ao máu.
Trên mỗi sợi xích không ngừng xuất hiện những ánh sáng màu vàng chợt hiện, chợt tắt.
Những ánh sáng ấy mỗi khi hiện lên lại nghe như tiếng than khóc bi thương.
Là là trên mặt ao máu là một lớp hắc vụ dày đặc.
Mỗi một lần những sợi xích rung lên thì từ trong ao lại toát ra một lớp hắc vụ như vậy nhập vào không khí.
Lúc này, vua Ludy nhìn cảnh vật xung quanh không khỏi cảm khái không ngớt.
Đây chính là trận pháp, năm đó lập quốc, quốc tổ lập ra chặn lại long mạch nhằm giữ cho quốc vận thịnh vượng, tuy nhiên là trái thiên đạo thì chính là nghịch thiên.
Những hắc vụ kia chính là thiên oán.
Ban đầu thì chẳng ảnh hưởng gì cả bởi mỗi năm tế tổ thực hiện hiến tế các loại vật phẩm làm tan đi phần nào thiên oán nhưng không hiểu tại sao nhiều năm gần đây thiên oán càng tích càng nhiều không thể hóa giải nổi.
Hiện tại mấy năm nay, thiên oán tụ tập lên nồng nặc như vậy.
Chính bản thân vuaLudy cũng bắt đầu cảm thấy nó ảnh hưởng một cách vô hình lên đất nước đặc biệt là trên thân thể hắn.
Đang không ngừng lo lắng, thở dài thì bất trợt bên tai vua Ludy vang lên một âm thanh già nua:
“vua Ludy thời gian không còn nhiều thời gian nữa đâu, thiên oán đã dày hơn ta tưởng tượng rồi. Phải nhanh chóng giải phóng nó thôi.”
Đột nhiên nghe được tiếng nói,ngay lập tức vua Ludy cảnh giác lên, hồn lực vận chuyển tinh thần tập chung:
“ai ra mặt ngay, bản vương tha không chết.”
Tiếng quát của vua Ludy vang vọng cả căn động.
“bình tĩnh, không cần khẩn trương,đều là người mình mà thôi, hê hê
Từ trong một góc tối, một lão già xuất hiện.
Không ai khác chính là lão già hôm nay vua Ludy vừa mới cho một chưởng.
Không nói nhiều,vua Ludy chỉ hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng chỉ trong chớp mắt hồn lực cuồn cuộn một chưởng nữa vua Ludy vồ về lão giả kia.
Gặp lần nữa, vua Ludy vỗ một chưởng về phía mình lão giả chỉ cười nhẹ.
Đôi tay gầy gò của lão nhanh chóng bắt pháp quyết.
Những ngón tay của lão nhìn như gầy yếu nhưng linh hoạt cực kỳ.
Rất nhanh đầy trời huyễn ảnh trận văn xuất hiện quanh lão già.
“uỳnh” tiếng chưởng phong gào thét đập vào lão giả.
Khói bụi mù mịt,cả căn đọng rung lắc nhẹ một cái.
Trong ao máu lại một lần nữa sóng máu nhộn nhạo, xích sắt rung lên, kim quang chợt hiện, hắc vụ lại tăng thêm một chút.
Nhìn chưởng phong oanh chúng lão giả nhưng vua Ludy vẫn không thả lỏng, ông ta biết lão già kia không sao cả:
“tại sao ngươi có thể vào đây?”
Quả nhiên, khói bụi tan đi, hiện ra lão già đang được bao phủ gtrong một lớp kim quang hộ tráo tuy lớp hộ tráo đã mỏng manh như có như không nhưng không thể phủ nhận là lão già đó an toàn là nhờ nó.
Thấy vua Ludy căng thẳng, lão giả chỉ cười:
“kha kha, cần gì phải căng thẳng vậy, người nhà cả mà. Tổ tiên ta chính là người giúp tiên đế tạo trận giữ long mạch nên ta có lối khác vào đây cũng chẳng có gì lạ cả. Nếu ngươi không tin thì ta cũng chịu, đằng nào thiên oán cũng sắp đủ để thành thiên phạt rồi. Nhanh một hai năm nữa thôi.”
Vừa nói, lão giả cũng giả bộ chuẩn bị rời đi, như vậy khiến cho vua Ludy không khỏi căng thẳng, hai mắt khẽ đảo,hơi do dự nhưng vua ludy cũng ra quyết định:
“đại tiên xin dừng bước.”
P/s tác giả rất vui khi đọc các bình luận của các độc giả. Bình luận của các bạn là động lực của tác giả.