Thanh tan to của kirows nhắm chuẩn chung lộ mà đâm tói.
Cứ ngỡ một đao này kirows sẽ đâm ngập vào bụng người to lướn đánh lén anh kia nhưng không.
Đột nhiên một vòng tròn hỏa nguyên tố đột ngột bùng lên bao bọc lấy người kia.
Vòng tròn lửa kia nhanh chóng giãn nỡ ra thành một hỏa cầu ép về phía kirows.
Tình hướng đột ngột ép tới kirows cũng không chậm.
Tay trái ngay lập tức một chưởng hợp lại đánh thẳng vào hỏa cầu.
Một chưởng mang theo hoa nguyên tố nơi tay kirows mạnh mẽ đập nát hỏa cầu đồng thời mượn lực phản chấn lùi lại.
Lưng tựa thành tàu, hai mắt kirows vẫn khóa chặt người đàn ông kia.
Qua ánh lửa, kirows nhìn rõ dung mạo của người đàn ông này.
Ông ta thân hình cao lớn, nước da ngăm đen khoae mạnh.
Ông ta khoác một bộ quân phục hải quân, sau lưng thêu hai chữ “chính nghĩa” đầy khí thế.
Ông ta chính là thuyền trưởng –đại tá Hàn Văn Thanh.
Nhìn thấy đại tá Hàn Văn Thanh kirows có chút ngạc nhiên nhưng anh vẫn cảnh giác nhìn lấy anh ta.
Kirows tay phải nắm tan to thủ thế.
Mắt thấy kirows vẫn còn thủ thế, đại tá Hàn Văn Thanh nhìn kirows một cái đầy tán thưởng.
Sau đó anh ta một bước sán tới, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai sốc kirows ném xuống biển.
Nhìn thấy đại tá Hàn Văn Thanh sấn tới kirows cũng một đao đâm ra phản công.
Tuy nhiên, anh không thể chống lại sự thật là đại tá Hàn Văn Thanh quá ao trình so với mình.
Kết quả thì không phải nghĩ.
Chỉ trong chớp mắt anh bị ném xuống biển.
Bị ném xuống biển không đến 1 phút 30 giây sau kirows lại một lần nữa đặt chân lên boong tàu.
Lên đến sàn tàu kirows ngay lập tức vận khí.
Bồng một cái hỏa nguyên tố ngay lập tức sấy khô quần áo của anh.
Đi đến chỗ trước đó thì lúc này đại tá Hàn Văn Thanh đã ung dung ngồi đấy.
Anh ta ăn cá của anh, thoải mái rót rượu của anh vào chén ngọc của anh mà thoải uống lấy.
Thấy vậy kirows cũng chẳng nói gì ung dung ngồi xuống nhanh chóng lấy một mẹt cá tiếp tục ăn.
Anh cũng không tiếc rẻ gì lấy thêm một vò rượu nữa ra uống.
Hai người cứ yên lặng như vậy và ăn mà uống.
Chỉ chốc lát cá hết rượu cạn.
Hết cá hết rượu, đại tá Hàn Văn Thanh cũng đứng dậy ngậm tăm mà đi.
Trước khi đi anh cũng để lại một câu:
“Lần sau còn mua chuộc lính canh lơ là cảnh giác thì tôi không chỉ ném cậu xuống biển đơn giản như vậy đâu nhé”
Nghe đại tá Hàn Văn Thanh nói vậy kirows cũng chỉ cười cười mà vác xác về ngủ.
Kirows nghe lời của đại tá Hàn Văn Thanh thì cười còn mấy vị lính gác vừa nayc thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi tự hồi nào.
Làm lính trên tàu không phải ngày một ngày hai, họ biết rõ đại tá Hàn Văn Thanh bình thường thì hi hi ha ha nhưng khi ông mà nổi giận phạt ai thì không phải đơn giản đâu.
Tàu đi xuyên đêm đến giữa trưa ngày hôm sau thì họ cũng đến được vùng biển biên giới giữa hai quốc gia.
Vùng biển biên giới là vùng biển gần bờ mà có đường biển biên giới chạy qua.
Theo công ước của hội đồng chính phủ thế giới thì các quốc gia chỉ sở hữu vùng biển gần bờ ( từ bờ biển chạy ra ngoài khơi 20km).
Còn lại vùng biển ngoài khơi là vùng biển quốc tế thuộc sở hữu của chung các quốc gia.
Đại diện cho họ là hội đồng chính quyền thế giới.
Các hòn đảo thuộc vùng biển quốc tế là độc lập, chúng có quyền tự quyết của bản thân họ.
Nói thì nói thế chứ thực sự chính phủ thế giới cũng chẳng quản nổi những đảo này.
Chúng quá nhiều chính phủ thế giới cũng chẳng lấy đâu ra nhiều quân lực như vậy.
Họ chỉ chú trọng một vài hòn đảo chính có vị trí quan trọng mà thôi.
Bỏ qua những điều trên về vùng biển quốc tế, vùng biển biên giới là một vùng biển thuộc về cả hai quốc gia cùng biên giới.
Tại sao lại nói như vậy?
Đó là do luật định quy định quá chung chung nên các quốc gia cứ từ bờ biển 20 km kẻ hình quạt ra biển rồi nhận đó là biển nhà mình.
Hệ quả là tại vùng biên giới sẽ có vùng biển thuộc về hai quốc gia chung biên giới.
Cái gì dùng chung giữa hai quốc gia duy nhất đó chỉ là đường biên giới mà thôi.
Hậu quả là vùng biển biên giới trở thành nơi tranh chấp của 2 quốc gia,thiên đường của buôn lậu, xã hội đen hoành hành.
Không ngoại lệ Nhạc quốc và Uyên quốc cũng vậy.
Tại vùng biển biên giới giữa hai nước là vùng căng thẳng quân sự của cả hai cũng là vùng khiến cả 2 bên phải đau đầu với tình hính buôn lậu diễn ra căng thẳng.
Tại vùng biển này có một nơi mà người dân vùng biên vẫn biết đến với cái tên “hòn đảo thiên đường”.
Honnf đảo này là một hòn đảo nhoe nằm ngay trên đường biên giới giữa hai nước.
Đặc thù địa lý biến hòn đảo hiển nhiên trở thành trung tâm buôn lậu, xã hội đen hoành hành.
Tại đây không có luật pháp không có cái gì gọi là vương pháp.
Quy tắc duy nhất tại đây là cường giả vi tôn, kẻ mạnh chính là vương pháp, lời nói của hắn chính là luật lệ.
Là trung tâm buôn lậu, cái mỏ vàng khổng lồ của các tay buôn lậu, thiên đường của xã hội đen, thì đảo thiên đường mặc nhiên là một nơi vô cùng xa hoa.
Đây là nơi ăn chơi chác táng của tất cả các con buôn, dân xã hội.
Chỉ có bạn nghĩ không ra nếu không bạn chỉ cần có đủ tiền thì không gì đảo thiên đường không có.
Đảo thiên đường nơi này là cái gai nhọt trong mắt cả hai quốc gia.
Tuy vậy cho dù họ có triển khai vây quét thì cũng khoogn thể mang trọng binh tiến vào bởi đây là biên giới, làm vậy chính là gây hấn quân sự.
Có thời đại cả hai nước đạt thành hiệp nghị, bắt tay bình định đảo thiên đường.
Nhưng diệt đi rồi sao?
Chỉ cần đường biên giới vẫn chạy qua đảo thiên đường thì nó không chết được.
Không mất đến 3 tháng đảo thiên đường tro tàn lại cháy, khôi phục bình thường.
Chỉ khác là thay đổi một vài vị cường giả cầm đầu mà thôi.
Vì vậy nên hai quốc gia cũng chẳng muốn nhọc sức chỉ vì một cái đảo nhỏ tý ty ấy làm gì.
Chỉ cần nó không thuộc về bất cứ bên nào là được.
Trong thời đại các nước đều bị liên minh chính quyền thế giới quản thúc này thì bọn họ muốn chiến cũng cần phải có cái cớ hợp lý mới được nếu không bên nào khai chiến trước thì thiệt bên đó.
Bọn họ tình nghuyện tham gia chính quyền thế giới không phải để hàng năm đóng phí cho vui.
Hiện tại ở đây người nắm quyền gồm 3 vị đại ca.
3 người này được xưng là tam vương đảo thiên đường.
Cái danh xưng “tam vương” này thực ra chỉ mới xuất hiện gần đây khoảng đâu chưa đầy nửa năm trước đâu.
Ban đầu đảo thiên đường chỉ có duy nhất một người cầm đầu là Nguyễn Trọng Hậu.
Hắn ta là 1 tên trúc cơ cấp 2.
Điển hình của hắn là não cơ bắp, háo sắc, nóng tính.
Không lâu trước đây một tên Mạc Pha Thông không biết ở đâu xuất hiện liên minh cùng với hai vị phó tướng của tên Nguyễn Trọng Hậu kia là Dương Văn Nghiêm và Nông Văn Duy giết chết Nguyễn Trọng Hậu.
Luận tu vi thì trong 3 người chưa có ai đạt đến trúc cơ cả, nếu đối đầu trực diện thì cả 3 cung lên chưa chắc đã đủ Trọng Hậu giết.
Nhưng đời trước có câu “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
Không biết Mạc Pha Thông bọn hắn dùng loại độc gì khiến cho Trọng Hậu điên cuồng hoan lạc 3 ngày 3 đêm liên tục không thể dừng lại được.
Sau đó tinh bì lực tẫn Nguyễn Trọng Hậu bị 3 người liên thủ dễ dàng chém chết.
Sau cái chết của Nguyễn Trọng Hậu, 3 người bắt đầu chia cắt lấy cái bánh kem thiên đường béo bở này.
Cũng từ đó 3 vương đảo thiên đường ra đời.
Khi tam vương xuất thế ngay lập tức Mạc Pha Thông rơi vào tầm ngắm của Nhạc quốc, tuy nhiên đây là vùng nhạy cảm nên Nhạc quốc không thể trực tiếp can thiệp vào đây.
Tuy có thể đàm phán với Uyên quốc nhưng mà tội gì thế.
Bọn họ nhờ luôn hải quân cho gọn, vừa rẻ vừa tiện lại hiệu quả.
Dẫu sao đây cũng là đặc quyền của quốc gia có trụ sở hải quân đóng giữ.
Cũng không phải mặc nhiên hải quân có thể nghiễm nhiên có một hần lớn lợi nhuận ở các cả tại HẢi Phòng còn Nhạc quốc thì chiếm phần nhỏ đâu.
Hiện tại, đảo thiên đường chính là mục tiêu của chuyến đi lần này của kirows.
Hiện tại tàu HQD5-111 đang neo đậu ngoài khơi tại vùng biển quốc tế.
Nếu tinh tế quan sát thì hiện tại tàu HQD5-111 đang neo đậu chính trên đường biên giới của hai nước Nhạc quốc và Uyên quốc kéo dài ra vùng biển quốc tế.
Rạng sáng ngày hôm nay họ đã đến đây ròi nhưng thuyền trưởng Hàn Văn Thanh lại ra lệnh thả neo mở họp.
Bọn họ không tiến đánh thẳng vào đảo thiên đường là muốn chờ đợi.
Họ đợi sự phối hợp của mật thám của Nhạc quốc tới cung cấp thông tin cụ thể của đao thiên đường rồi từ đó lên kế hoạch cụ thể chi tiết.
Nếu như bình thường một hòn đảo nhỏ như vậy trên vùng biển quốc tế, một khi xác định chính xác là hang ổ của hai tặc thì bọn họ không cần nhiều lời một pháo oanh tạc thế là xong.
Cái gì tiêu hao được thì tiêu hao, chỉ cần nó xứng đáng là được.
Đánh một hòn đảo không phải chuyện đùa.
1 tàu của họ đông thì cũn 5-7 trăm người còn quy mô hoàn đảo ít cũng phải có hơn nghìn xác.
Nếu công đảo ưu thế quân hạm của họ sẽ không có như vậy chênh lệch quân số sẽ khiến hải quân thương vong thảm trọng.
Nên bình thường dùng pháo oanh đảo là điều hợp tình hợp lý.
Bọn họ là người bảo vệ chính nghĩa, không tiếc hy sinh vì chính nghĩa nhưng bọn họ cũng không phải kẻ liều mạng.
Ai lại chan sống đâu?
P/s: tác giả rất vui khi ngồi đọc các bình luận của độc giả. các bình luận của mọi người là độc giả là động lực của tác giả