Bởi vì bao lâu nay Tô Bảo Nhi vẫn luôn ăn động vật có năng lượng như Viêm Địa Điểu, Cá Phệ Thiên nên thể chất đã thay đổi.
Cụ thể là thay đổi cái gì thì Tô Đạt cũng không rõ lắm, chỉ là rất khác trẻ con bình thường. Sức lực mạnh hơn là một trong số đó.
Máy bay vốn đã rách nát xông vào giữa bão tuyết, đụng phải gió mạnh mãnh liệt bên ngoài khiến cho quỹ đạo lệch đi đụng vào thân cây. Tô Đạt vội vàng đón lấy Tô Bảo Nhi lăn trên mặt đất, khẩn trương nhìn về phía Thang Lâm.
Thang Lâm mím môi không nói lời nào, mặc dù cơ thể bị rung lắc xiêu vẹo nhưng vẫn cầm chặt tay lái, không để nó chịu ảnh hưởng.
Cảm giác được đã rời khỏi trung ương bão tuyết, còn chưa kịp thở ra một hơi thì một cây đại thụ đã ầm ầm ngã xuống đập vào đuôi máy bay, máy bay lại mất khống chế lần nữa, phần đuổi bốc khói rơi xuống đất.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Tô Đạt phát hiện một cái ốc đảo. Hắn túm lấy Thang Lâm đã buông tay lái, lại đưa Tô Bảo Nhi cùng bò sữa nhỏ dịch chuyển ra cửa.
Thang Lâm chú ý tới vị trí của bọn họ, hoảng sợ kêu lên: “Chú Tô, không được! Nhảy từ đây xuống sẽ chết!”
Thật ra nếu chỉ có một mình Tô Đạt thì không thành vấn đề, nhưng hắn bây giờ trên lưng cõng một, trong tay ôm hai, hơn nữa một trong hai còn là bò sữa nhỏ có trọng lượng bằng ba người, Viêm Địa Điểu trốn trong lòng Tô Bảo Nhi đã bị Thang Lâm bỏ qua.
Tô Đạt không đáp lời Thang Lâm, nếu máy bay này vô dụng thì hắn sẽ không mang theo Tô Bảo Nhi chờ chết ở đây. Không màng phản đối mở cửa máy bay ra, một cơn gió mãnh liệt đập vào mặt.
Thang Lâm có thể cảm nhận được cơ thể sắp bị gió thổi bay khói máy bay, trái tim vì hành động kinh người của Tô Đạt mà nhảy thình thịch.
Loáng thoáng có thể nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề của Tô Đạt, nó cảm thấy nếu là đối phương thì không nhất định là bọn họ sẽ chết.
Mang theo suy nghĩ điên cuồng này, nó nhắm mắt cảm nhận Tô Đạt ôm nó nhảy khỏi máy bay. Còn chưa đáp xuống mặt đất đã nghe thấy tiếng máy bay nổi mạnh ầm ầm.
Cùng với tiếng rơi xuống đất “phịch” một cái, Thang Lâm nghe rất rõ có tiếng gãy xương giòn giã, nó vội mở mắt nhìn Tô Đạt, chẳng kịp lo lắng xem mình đang ở đâu.
Người đang ôm nó vô lực buông nó ra, vì đau đớn mà trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh.
“Chú Tô!” “Chú!” Thang Lâm cùng Tô Bảo Nhi hô lên, mỗi người một bên đỡ lấy Tô Đạt.
Tô Đạt đau tới nỗi hai đầu lông mày không giãn ra được. Lần này rơi xuống đất quá ác liệt khiến cho xương cẳng chân bị gãy, còn chưa biết nơi này có vấn đề gì không.
Lúc rơi xuống đất Tô Đạt đã chú ý tới có thể bọn họ đã rời khỏi sông băng, đi tới rừng rậm.
Thấy rừng rậm lần nữa, Tô Đạt không có cảm giác thân thiết gì mà chỉ thấy nguy hiểm thật lớn.
Nơi này sẽ có rất nhiều nguy hiểm chưa biết, hơn nữa rất có thể còn không có người ở!
Suy nghĩ này khiến Tô Đạt thấy mất mát, nhưng hiện tại chuyện càng quan trong hơn là phải tìm được một nơi an toàn, nếu không khi trời tối sẽ càng nguy hiểm.
Thang Lâm gấp đến độ mồ hôi chảy đầy mặt mà lại không biết nên làm cái gì, bị Tô Đạt vỗ vai mới lấy lại tinh thần.
Chỉ chỉ bò sữa nhỏ, ý của Tô Đạt là tìm cây thuốc cho bò sữa nhỏ khôi phục đã rồi mới tìm nơi qua đêm.
Thang Lâm chỉ cho rằng hắn đang lo lắng cho bò sữa nhỏ, trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng lại không thể tìm thấy [thi thố] tốt hơn, chỉ có thể căng da đầu rẽ cỏ tìm thứ hữu dụng.
Cỏ ở đây rất nhiều, tuy đa phần đều không có tác dụng gì nhưng loại cỏ hữu dụng lại cực kỳ nhiều, chứng tỏ nơi này chưa có ai hoạt động, đồng thời tỏ rõ nơi này nguy hiểm nhường nào.
Tìm được cây thuốc trị liệu cho bò sữa nhỏ, Thang Lâm rút cả rễ cây lên, lại sợ một cây không đủ nên nhổ thêm mấy cây xung quanh nữa.
Nghe được một tiếng “tê”, Thang Lâm chợt thấy không tốt, cổ còn ngưa ngứa, đang chuẩn bị quay đầu lại thì nghe thấy Tô Bảo Nhi nhỏ giọng nói: “Đừng quay đầu.”
Tô Đạt đã rút ra một đoạn đao, lúc này hắn không xác định nổi chém chết con rắn độc đang treo trên nhánh cây phía sau Thang Lâm liệu có giữ được cổ thằng bé không.
Thang Lâm cứng người, vẻ mặt đau khổ. Chẳng lẽ nó không chết vì bị Băng Dương tấn công, không chết vì sự cố máy bay mà lại chết vì bị một con rắn độc cắn sao?
Tưởng tượng đến cảnh bị rắn độc quấn lấy cắn chết, Thang Lâm liền cảm thấy khí lạnh ùa tới.
Tô Bảo Nhi cũng gấp đến mức khuôn mặt đỏ lên, Viêm Địa Điểu trốn trong lòng bé cũng chịu ảnh hưởng khẽ giật giật, mắt nhỏ nhìn về phía rắn độc có thể hành động bất cứ lúc nào.
Chợt một tiếng như tiếng gà gáy cất lên, rắn độc bị kinh động há to miệng, còn Thang Lâm bị con rắn lại gần dọa tới mức lông măng dựng đứng, ôm lấy đầu theo phản xạ.
Tô Đạt không rảnh để nghĩ tới cố kỵ trong lòng mà rút yêu đao ra, ngay khi hắn chuẩn bị ra tay thì một hình bóng quen thuộc vụt qua trước mắt khiến động tác của hắn khựng lại.
Viêm Địa Điểu nhảy từ mặt đất lên, cái mỏ chuyên dùng để mổ người há rộng cắn vào bảy tấc của rắn độc, không màng tới cái đuôi rắn đang cong lên đánh vào người mà nghiến răng cắn đứt thứ trong miệng.
Hai khúc rắn độc rơi trên mặt đất, Thang Lâm biết mạng nhỏ của mình đã được bảo vệ thì hư thoát lăn ra đất.
Viêm Địa Điểu đạp lên cái đầu rắn, xé gan rắn ra cắn nuốt, Tô Đạt thấy nó không có biến hóa gì bèn nhìn về phía Thang Lâm.
Thang Lâm không thể không bò dậy, lại rời xa xác rắn cùng Viêm Địa Điểu, đi tới chỗ bò sữa nhỏ đang nằm, lấy cây thuốc nhét vào miệng nó.
Lời tác giả:
Viêm Địa Điểu: Ta đã cứu nhãi con nhân loại này, để báo đáp các ngươi không được ăn ta! Chiếp~~~
Lời edit: Chúc mọi người có một năm mới vui vẻ nha~~~