Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp

Chương 43: Chương 43: Chương 42




“Tôi nói nó là giả nghĩa là nó là giả! Các người lấy Năng Lượng Thạch giả để lừa người, tội là một tội rất lớn! Bây giờ tôi có nghĩa vụ bắt các người!” Nói xong câu đó, tên béo đó đã sớm trộm gọi cảnh vệ vào, không đến nửa phút liền tới.

Khoảng hai mươi đến ba người người nhanh chóng ùa vào đại sảnh, trên người những cảnh vệ này đều được trang bị đồng bộ các loại vũ khí, bọn họ vừa vào liền vây kín đám người Tô Đạt vào giữa.

Lúc này tên béo không còn sợ nữa, bây gã đang có mấy chục tinh anh đứng về phía mình, trên người bọn họ đều có vũ khí từ cấp C trở lên, cấp bậc cao nhất có vũ khí cấp A, cho dù mấy người có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa thì còn chạy được nữa sao?

Trong số hai ba mươi người này có một người đàn ông không mặc chế phục giống nhau những người khác, người này đội trưởng của nhóm cảnh vệ này, trên người hắn có mang theo vũ khí cấp A. Đám người Tô Đạt thấy hắn đi đến bên người tên béo kia, “Đã xảy ra chuyện gì vậy, Yade đại nhân?”

Tên béo vươn ngón tay ra chỉ về phía đám người Tô Đạt: “Mấy người này muốn dùng Năng Lượng Thạch giả lừa tôi! Cũng may là tôi đã phát giác kịp thời!” Trong lòng gã biết rõ là Năng Lượng Thạch kia rất có thể là đồ thật, nhưng cho dù là thế cũng không ngăn cản được gã vu hại cho bọn họ, đây chính là Năng Lượng Thạch lên đến cấp bảy hoặc cấp tám, nếu như chỉ là cấp sáu thì năng lượng bên trong nó cũng đã lớn hơn gấp đôi năng lượng của các Năng Lượng Thạch cấp sáu bình thường khác!

Nếu có được viên Năng Lượng Thạch này, thì ít nhất là ba bốn năm sau gã không cần phải kiếm tiền nữa rồi!

Tên béo mỗi ngày tiêu phí rất nhiều tiền tưởng tượng đến việc có thể ôm mỹ nhân, ăn những món ăn thượng đẳng hàng ngày, liền cao hứng đến thịt trên mặt cũng run lên bần bật.

Ngay lúc đó, gã liền không bao giờ muốn Năng Lượng Thạch của mình bị người khác nắm trong tay, lạnh lùng nói với Cái Bao Tuấn: “Còn không mau giao Năng Lượng Thạch giả ra đây! Tôi không cho phép các người đem nó ra ngoài làm hại những người khác nữa!”

Chỉ một thoáng, tất cả số vũ khí đều chĩa về phía những người đang đứng ở giữa.

Sắc mặt A Cao bây giờ rất kém, hắn không ngờ lại xuất hiện tình huống như thế này, thanh âm khàn khàn tranh chấp với tên béo: “Năng Lượng Thạch của chúng tôi là thật! Ông muốn chiếm nó cho bản thân mình mới vu khống chúng ta!”

Người đội trưởng đang cầm vũ khí nhíu mày, nhìn về phía tên béo.

Tên béo cũng không phải là lần đầu tiên làm việc này, nên rất tự nhiên phủ nhận: “Làm gì có kẻ lừa đảo nào thừa nhận mình là kẻ lừa đảo đâu, Yade đại nhân ta đây đã giám định Năng Lượng Thạch mười mấy năm rồi, không có một lần giám định sai nào! Những kẻ lừa đảo các người thường xuyên dùng Năng Lượng Thạch giả để lừa gạt người lương thiện. Vậy nên bây giờ, tôi muốn bắt giữ các người!”

Dứt lời, gã lập tức rút ra một chiếc đao máy ra.

Đội trưởng cất vũ khí đi, nắm lấy chuôi đao của tên béo, nói: “Yade đại nhân cẩn thận một chút, vũ khí như thế này rất dễ làm cho ngài bị thương.”

Yade không hề biết sử dụng vũ khí vội buông đao máy xuống, giống như đang lo lắng đao máy sẽ lập tức làm thương tổn đến gã vậy đó. Mặt vị đội trưởng kia không hề có một chút cảm xúc nào, tiếp tục lia tầm mắt về phía đám người Tô Đạt, hắn là một người từng trải vậy nên có thể thấy mấy người này có chút không thích hợp, giống như họ đã dùng thứ gì đó để che lại diện mạo chân thật của mình.

Bởi vì có một đám cảnh vệ che chở, nên Yade bạo gan đi về hướng Cái Bao Tuấn, chuẩn bị duỗi tay cướp Năng Lượng Thạch của ông.

Tay Tô Đạt vẫn luôn để trên chuôi đao, vậy nên khi nhìn thấy hành động của tên béo thì lập tức dùng vỏ đao để ngăn cản động tác của gã. Yade không hề biết là có người đang phòng bị gã, nhưng người đội trưởng kia lại chú ý, vừa nãy hắn còn cho rằng mình có thể có ngăn cản được động tác của người này, nhưng không ngờ là tốc độ của đối phương lại nhanh đến hắn còn không kịp phản ứng.

Yade vô cùng hoảng sợ, tiếng thét thất thanh của gã làm mọi người không chịu nổi: “Cậu dám làm hại giám định sư! Tôi nhất định phải bắt cậu trả giá! Cậu tiêu đời rồi! “

Đội trưởng móc móc lỗ tai, tiến lại gần cầm lấy tay của Yade, nhìn vài cái, mới nhắc nhở gã: “Yade đại nhân, tay của ngài không có bị thương, đối phương không hề làm ngài bị thương.”

Yade không tin, vừa nãy gã đang vô cùng hoảng sợ, nhưng khi nhìn xuống cổ tay lại thực sự không có vết thương, thịt ở trên mặt gã run lên: “Những người này muốn lừa tôi! Lại còn muốn thương tổn tôi! Hành vi phạm tội của bọn họ đủ để tiến vào quặng mỏ làm nô lệ vĩnh viễn rồi!”

Trong chợ đêm, tiền và quyền cũng là một loại vũ khí bảo mệnh, chỉ cần có tiền có quyền, sẽ có rất nhiều người tự nguyện đứng về phía gã, tuy thoạt nhìn thì điều này cũng chẳng khác gì so với bên ngoài, thế nhưng ở trong chợ đêm thì sự cách biệt của đắt rẻ sang hèn càng sâu đậm hơn, nếu cậu đắc tội kẻ có tiền có quyền thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Đội trưởng mặc kệ tiếng thét chói tai của Yade, hắn là dũng sĩ cấp B, chỉ cần con heo béo phì này không bị thương, thì hắn liền không phải chịu bất luận trừng phạt gì.

“Lời nói của Yade đại nhân là thật sao, các người thật sự dùng Năng Lượng Thạch giả để lừa gạt chúng tôi? “

Thang Lâm nắm bảo thạch đỏ vào trong tay, nói với người đội trưởng mặc chế phục trước mặt: “Có phải là thật hay không, dùng giám định khí một cái là biết, còn vị đại nhân này năm lần bảy lượt không muốn đem giám định khí ra để giám định, lý do tại sao, trong lòng hắn rõ ràng.”

Đội trưởng chuyển tầm mắt từ trên người Tô Đạt sang người thiếu niên đứng trước mặt mình, nhìn qua thì thiếu niên này mới chỉ là vị thành niên, khoảng mười sáu bảy tuổi thôi.

Nhưng hơn phân nửa khả năng là thiếu niên nói thật, bởi vì thịt mỡ ở trên mặt Yade bây giờ đã bị phủ kín bởi mồ hôi, khi nghe thấy có người đã đi lấy giám định khí, gã khoa chân múa tay gào thét chói tai: “Hắn nói dối! Đội trưởng Minh, anh tuyệt đối không được tin bọn hắn! Tôi chắc chắn là bọn họ muốn kéo dài thời gian, chờ đợi cứu binh!”

Đội trưởng Minh liếc Yade một cái, nhàn nhạt nói: “Yade đại nhân, ngài làm như vậy khiến tôi vô cùng khó xử, giám định khí đã mang ra rồi, giám định một viên Năng Lượng Thạch thì có tiêu hao bao nhiêu thời gian đâu chứ. Yade đại nhân chỉ cần đi qua một bên ngồi ngồi chờ đợi kết quả là được rồi.”

Nói xong, Yade liền bị bắt ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Giám định khí dài đến ba mươi centimet, trước kia từng có rất nhiều người muốn cải tạo nó nhỏ lại một chút, để cho mang theo bên mình dễ dàng hơn, tiếc là sau khi cải tạo thì giám định khí lại xuất hiện rất nhiều trục trặc, cuối cùng vẫn phải giữ nguyên nó ở hình dáng ban đầu

“Mời đặt Năng Lượng Thạch vào trong.” Lúc này, đội trưởng Minh mới nhìn thấy viên Năng Lượng Thạch trong tay thiếu niên, nó có màu đỏ, màu sắc vô cùng tươi sáng đẹp đẽ, vậy nên chắc là độ bão hòa cũng vô cùng cao, không giống đồ giả một chút nào.

Nghĩ đến đó, hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua Yade vẫn còn đang mắng chửi trong lòng. Khi nhận ra mình bị đội trưởng theo dõi, Yade sợ đến thịt toàn thân run rẩy.

Sau một lúc lâu bỏ Năng Lượng Thạch vào giám định khí mà vẫn chưa có động tĩnh gì, bọn họ nghĩ cũng có khả năng là bởi vì cấp bậc của Năng Lượng Thạch tương đối cao, vậy nên thời gian giám định phải lâu hơn so với những Năng Lượng Thạch bình thường khác một chút.

Mà thời gian càng dài lại càng có lợi với Yade hơn, bây giờ gã chỉ ước gì Năng Lượng Thạch là giả, vậy nên miệng cứ thì thầm mãi một từ: “Giả, giả, giả......”

Đội trưởng Minh coi như không nghe thấy gì, tiếp tục chờ đãi, một lúc lâu sau đó thời gian đã vượt qua quy định rồi mà giám định khí vẫn không có tý động tĩnh gì cả.

Yade lập tức hưng phấn lên, thầm nghĩ ông trời cũng đứng về phía gã, đứng lên lớn tiếng nói: “Đội trưởng Minh! Anh nhìn đi, viên Năng Lượng Thạch này tuyệt đối là đồ giả rồi! Tôi đã nói bản thân chưa bao giờ giám định sai rồi mà! Những người này là một nhóm lừa đảo thôi! Anh mau bắt bọn họ bắt lại đi!”

Thang Lâm lại trực tiếp hỏi Đội trưởng Minh: “Xin hỏi vị đội trưởng này, giám định khí của các người có thể giám định Năng Lượng Thạch đến cấp mấy?”

Đội trưởng Minh nói ra một con số: “Cấp tám.”

“Vậy lấy giám định khí cao cấp hơn đi, viên Năng Lượng Thạch này của tôi cao hơn cấp chín!” Thang Lâm có một viên Năng Lượng Thạch cấp tám, tuy rằng vì đã sử dụng một nửa mà rơi xuống cấp sáu, nhưng dù thế cậu cũng có thể thấy Năng Lượng Thạch của mình kém hơn rất nhiều viên Năng Lượng Thạch của chú Tô.

Hắn suy đoán viên Năng Lượng Thạch này có thể đạt ngưỡng trên dưới cấp chín, thế nhưng nếu giám định khí trước mặt này không thể giám định ra kết quả, vậy thì rất có khả năng nó cao hơn cấp chín.

Yade lại không muốn, trong lòng gã đã nhận định là Năng Lượng Thạch mà Thang Lâm lấy ra là đồ giả, gã vội vã chạy tới nói: “Đội trưởng Minh, đừng nghe thằng nhóc con này nói bậy! Năng Lượng Thạch nó lấy ra là giả! Anh nhìn đi, giám định khí cũng không thể giám định ra cấp bậc! Ngoại trừ giả thì còn có thể là cái gì!?”

Đội trưởng Minh lúc này cũng có chút do dự, muốn có được giám định khí cao cấp hơn thì nhất định phải xin được cấp trên, nếu viên Năng Lượng Thạch này là giả, hắn sẽ vì làm phiền cấp trên mà bị trừng phạt.

Thang Lâm thấy hắn do dự, lập tức nói: “Đội trưởng Minh, tôi dám lấy danh dự cá nhân của mình ra bảo đảm, viên Năng Lượng Thạch là thật! Hơn nữa còn cao hơn cấp chín!” Cậu dám bảo đảm như vậy không chỉ là bởi vì tin tưởng Tô Đạt, mà còn chính cậu cũng đã từng tham gia một khoá huấn luyện để phân biệt rõ ràng Năng Lượng Thạch thế nào là thật thế nào là giả.

Bây giờ cậu chả rảnh tâm đi lo dấu diếm điều này nữa, lấy ra bảo thạch đỏ trực tiếp triển lãm cho đội trưởng Minh, nói: “Năng Lượng Thạch giả thấp kém chỉ có mặt ngoài là có nhan sắc, không chỉ có thể bị bột tẩy trắng rửa đi mất, mà còn bị lạc màu đi khi có ánh đèn chiếu rọi. Còn loại Năng Lượng Thạch giả cấp cao hơn, nhan sắc của chính nó đã giống với Năng Lượng Thạch thật rồi, vậy nên chúng ta không thể sự dụng phương thức đã nói, mà chúng ta có thể dùng giám định khí để kiểm tra, nếu không có giám định khí, vậy cũng có thể dùng nhân công kiểm tra cũng không phải không thể.”

Hứng thú của đội trưởng Minh bỗng nhiên dâng lên, hắn đã từng nghe nói có một ít người chỉ cần dùng mắt là có thể nhận biết được Năng Lượng Thạch giả cao cấp, nhưng là bởi vì số người đó quá ít, vậy nên chả có tý mánh khoé nào được truyền ra ngoài, vậy nên cho dù hắn có muốn học một chút cũng không có gì để mà học. Bây giờ trước mặt hắn có một thiếu niên nói bản thân biết phân biệt như thế nào, cho dù là giả đi nữa thì hắn cũng muốn nghe một chút.

Nhưng Yade nào biết ý tưởng của đội trưởng Minh, gã bây giờ chỉ muốn đưa mấy tên từ bên ngoài đến làm cho gã hãi hùng này vào quặng mỏ, tốt nhất là không bao giờ có thể ra ngoài nữa, chết ở trong đó là được.

“Đội trưởng Minh! Những người này thuộc đội ngũ của những kẻ lừa đảo! Chúng ta tuyệt đối không được dung túng cho bọn họ! Phải nhanh chóng bắt bọn họ lại! Để cho bọn họ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất!”

Đội trưởng Minh duỗi tay ý bảo người bên cạnh làm cho Yade đang náo loạn câm miệng lại, nói với Thang Lâm: “Nói tiếp đi, nếu là giả, những trừng phạt mà vị đại nhân này nói sẽ buông xuống ở trên người các ngươi.”

Thang Lâm hít sâu một hơi, thưởng thức bảo thạch đỏ trên tay, giơ ra để cho Đội trưởng Minh nhìn được rõ ràng nhất: “Nếu ngài thường xuyên tiếp xúc với Năng Lượng Thạch, liền biết màu sắc của Năng Lượng Thạch chân chính sẽ tươi sáng hơn một ít, bởi vì bên trong nó chứa đầy năng lượng, luồng năng lượng này sẽ khiến cho các góc cạnh của Năng Lượng Thạch nhu hoà hơn, sờ lên không có cảm giác sắc bén. Mà Năng Lượng Thạch giả, cho dù có bắt chước giống đến thế nào đi chăng nữa, thì cảm giác khi sờ lên sẽ không giống với khi sờ Năng Lượng Thạch thật, nó sẽ có cảm giác thô ráp hơn, điều này chỉ là một vấn đề nhỏ nhoi thôi, vậy nên những người không có tính cảnh giác cao sẽ không chú ý tới điều.”

Nói xong, Thang Lâm đặt bảo thạch đỏ vào trong tay đội trưởng Minh, đối phương vân vê Năng Lượng Thạch một chút, quan sát màu sắc mặt ngoài của bảo thạch đỏ, ngẩng đầu lên nói: “Đây chỉ là những lời nói phiến diện của nhóc, tôi làm sao có thể tin cậu được?”

Lúc này, cảnh vệ đứng bên cạnh đội trưởng Minh đi đến, nhỏ giọng nói bên tai hắn.

Cho dù thanh âm của bọn họ có nhỏ như muỗi đi chăng nữa, thì Tô Đạt đứng cách bọn họ không xa, cộng thêm với ngũ quan nhạy bén của mình, cũng nghe được rất rõ ràng.

Cảnh vệ kia nói với đội trưởng Minh: “Đội trưởng, không phải chúng ta vừa mới thu được một túi Năng Lượng Thạch giả sao, lấy chúng ra so sánh khác biệt là được mà.”

Thấy đội trưởng Minh còn chưa hạ được quyết định, một bàn tay của Tô Đạt lập tức ra hiệu với Cái Bao Tuấn điệu bộ. Động tác của hắn vô cùng nhỏ, trừ bỏ người đứng bên cạnh thì không ai chú ý đến.

Cái Bao Tuấn sửa sang lại quần áo một chút, đi về phía trước vài bước, cười kẽ với đội trưởng Minh rồi nói: “Vị tiên sinh này, có thể để ta chen lời một câu không.”

Đội trưởng Minh ra vẻ hào phóng quơ tay: “Nói đi.”

“Có lẽ ngài đang cảm thấy chỉ có một viên Năng Lượng Thạch cao hơn cấp chín là còn chưa đủ, thế nhưng ở chỗ chúng tôi còn có một viên nữa, thậm chí về sau sẽ càng có nhiều hơn, tôi nghĩ quý cửa hàng sẽ đồng ý làm giao dịch với chúng tôi chứ.” Sắc mặt Cái Bao Tuấn tuy nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có ông biết trong lòng mình đang bất ngờ giống như bị biển rộng bao phủ thế nào.

Thì ra chủ nhân của ông giàu có như vậy sao, như vậy có phải đang nói là ông sau này sẽ là quản gia của nhà giàu? Tuy đều là quản gia, nhưng khác biệt giữa quản gia nhà bình thường và nhà giàu rất lớn đó.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời này đội trưởng Minh lập tức kích động, vị cảnh vệ đứng bên cạnh kia cũng cao hứng nói: “Đội trưởng, chúng ta lập tức lấy Năng Lượng Thạch giả ra để đối lập đi?”

“Lấy cái gì mà lấy! Đi xin phép cấp trên ngay bây giờ đi! Thành công thì mọi người có thể thăng chức tăng lương cùng nhau! Nếu là giả......” Đội trưởng Minh nhìn chằm chằm năm người: “Như vậy thì năm người này một người cũng không thể chạy thoát!”

Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn để cho năm người này ngồi xuống, sai người phục vụ cầm mấy bình dinh dưỡng tề với đủ mọi loại khẩu vị đến.

Dù sao nếu là thật sự, hắn cũng không muốn đắc tội mấy người trước mặt, nhưng nếu như là giả thì bọn họ cũng không thể chạy thoát.

Yade đã sợ tới mức tứ chi tê liệt, hiện tại gã bị cảnh vệ bịt miệng lại không cho nói chuyện, chỉ có thể mong ước vài người này to gan lớn mật dàm lừa cả cấp trên.

Tay cầm dinh dưỡng tề của A Cao có chút run rẩy, hắn ngồi ngay bên cạnh Cái Bao Tuấn, lôi kéo cánh tay của bạn tốt, nhỏ giọng thì thầm vào tai ông, hỏi: “Anh nói thật sao? Nếu là giả, chúng ta không thể sống tiếp được đâu.”

Tuy rằng Cái Bao Tuấn vô cùng bất ngờ khi Tô Đạt lại có được nhiều Năng Lượng Thạch như vậy, nhưng lại không có chút hoài nghi nào, sau khi trấn an bạn tốt xong, mới tiếp tục bày ra bộ dáng cao thâm.

Đội trưởng Minh vẫn luôn quan sát bọn họ, năm người này ngoại trừ cái người đội mũ vẫn luôn cúi đầu làm hắn không biết người đó có biểu tình gì ra. Thì người đàn ông cùng hắn hoà giải và giao dịch thì vẫn không có chút biến hoá gì, ngay cả cái người đàn ông không nói câu nào, một nhóc con còn tuổi thiếu niên, và một đứa bé, cũng chẳng lộ ra một tia dị thường nào cả.

Vậy nên là thật sự có cái tiền vốn này, hay vẫn là gạt người nhiều quá nên rất có kinh nghiệm, đội trưởng Minh càng muốn tin tưởng điều đầu tiên hơn.

Quả nhiên, tin tức này rất nhanh nhận được câu trả lời của cấp trên, và cấp trên Nhan đại nhân của bọn họ cũng đang đến.

Tuy Nhan đại nhân đã sắp bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng trừ bỏ có chút nếp nhăn ở khóe mắt ra thì chẳng có chỗ nào giống với một người đàn ông trung niên cả, cũng chính vì vậy mà đôi mắt vốn có chút sếch của hắn làm cho hắn giống như một con hồ ly gian trá vậy.

Mà biệt hiệu của hắn cũng chính là Nhan hồ ly.

Bởi vì chỉ cần là buôn bán do hắn làm thì tuyệt đối không bao giờ lỗ, không chỉ không lỗ, mà người cùng hắn giao dịch cũng không thể không ngồi cùng trên một cái thuyền với hắn. Đặc biệt là người mà Nhan hồ ly không thích, nếu như gặp gỡ hắn, có không tử cũng sẽ bị lột một tầng da, làm cho có một số người thà làm ăn nhỏ còn hơn phải gặp hắn.

Trừ bỏ đám người Tô Đạt, thì những người khác khi nhìn thấy Nhan hồ ly đều làm cúi chào vô cùng tôn quý, đồng thanh kêu lên: “Đại nhân!”

Bao gồm Yade bị dọa đến tứ chi tê liệt cũng đang quỳ rạp trên mặt đất.

Nhan hồ ly ngồi xuống cái ghế mà Yade đã ngồi, gác một chân lên một cái khác, tay trái gõ mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn đám người Tô Đạt, đặt câu hỏi cho đội trưởng Minh: “Bọn họ là những người nói muốn làm giao dịch với ta đấy sao?”

Đội trưởng Minh đứng ở bên cạnh hán, cung kính trả lời: “Đúng vậy, đại nhân. Trên người bọn họ trên có ít nhất một viên Năng Lượng Thạch cao hơn cấp chín, nhưng bởi vì giám định khí ở nơi này không kiểm tra được, vậy nên cũng chưa xác định được thật giả ra sao.”

Nhan hồ ly quả nhiên sảng khoái hơn những người khác một chút, hắn vỗ vỗ tay để cho người đưa giám định khí cao cấp hơn đến.

“Này nhóc, mang Năng Lượng Thạch lại đây, nếu là giả, chỉ cần một lần giám định liền đủ để các người bồi thường một viên Năng Lượng Thạch cấp ba.” Nhan hồ ly uy hiếp nói, thế nhưng hiển nhiên là uy hiếp của hắn vô dụng với Thang Lâm.

Thang Lâm đã từng gặp những người có quyền vị cao hơn Nhan hồ ly rất nhiều, vậy nên chẳng chịu tý ảnh hưởng nào cả, cậu đi qua, đặt bảo thạch đỏ lên mặt bàn trước mặt Nhan hồ ly.

Đôi mắt của Nhan hồ ly nhíu lại, càng nhìn càng giống một con hồ ly, hắn cầm lấy Năng Lượng Thạch bỏ vào trong giám định khí, chống mặt chờ đợi kết quả.

Cuối cùng mọi người nghe thấy Nhan hồ ly nói: “Không tồi, Năng Lượng Thạch cấp 9.2, xem ra các ngươi cũng có chút bản lĩnh, không phải nói còn có một viên sao? Lấy ra đây đi, vụ giao dịch này ta làm với các người.”

Viên Năng Lượng Thạch thứ hai còn cao hơn viên thứ nhất 0.3 cấp, đây là kết quả mà bọn họ không hề nghĩ đến, dù sao thì Năng Lượng Thạch cao hơn cấp 9, cho dù chỉ kém khống phẩy mấy điểm, thì giá cả cũng đủ để khác nhau một trời một vực.

Yade hỏng mất rồi, gã không nghĩ tới liền bởi vì một chút lòng tham nhất thời, lại làm cho vị đại nhân này đến đây. Bây giờ thì đám người mà gã đã đắc tội cũng trở thành đối tác với Nhan đại nhân, như vậy thì gã còn có cơ hội nào để ở lại sao?

Nghe được động tĩnh, Nhan hồ ly đang có tâm tình vui vẻ bỗng nhíu mày, “Hắn sao lại như vậy?”

Đội trưởng Minh chần chờ một lúc mới nói tất cả quá trình với Nhan hồ ly, thuận tiện lộ việc đã không phải lần đầu tiên Yade làm như vậy.

Yade bây giờ mới thực sự biết sợ hãi, mất khống chế ngay tại chỗ, trong đại sảnh tràn mùi khai nước tiểu của gã, “Đại nhân! Tôi không có! Tôi thật sự không làm như vậy! Tôi không biết viên Năng Lượng Thạch kia là thật! Tôi luôn cho rằng bọn họ lừa mình!”

Nhan hồ ly chán ghét che mũi, đứng dậy vừa đi vừa nói: “Đem hắn ném văng ra ngoài, ta không bao giờ muốn thấy hắn trên địa bàn của mình nữa.”

Vừa dứt lời hắn liền rời đi, đám người Tô Đạt sau khi xác định hợp đồng không có vấn đề gì cũng ấn thượng thủ ấn, rời khỏi nơi này.

Sau khi rời khỏi nơi đó, sắc mặt Thang Lâm vô cùng sáng láng, trước kia cậu vẫn luôn cảm thấy mình học những cái tri thức buồn tẻ này cũng chẳng dùng được vào việc gì, chỉ là phải học mới học thôi. Nhưng bây giờ những tri thức này lại làm cậu cao hứng, thậm chí là cảm nhận được vui sướng.

“Chú Tô, về sau chúng ta liền giao dịch cùng với bọn họ sao?” Thang Lâm cảm thấy người đàn ông họ Nhan kia tuy khuôn mặt có chút không đứng đắn, nhưng khẳng định là kẻ có tiền, có thể làm giao dịch vớ hắn.

Tô Đạt lắc đầu, ra hiệu bằng tay với bọn họ: “Chú muốn mở một quán ăn ở chỗ này.”

Không chỉ có Thang Lâm bất ngờ tới ngây người, những người khác cũng ngây ngẩn cả người. Bọn họ đều cho rằng chỉ ở tạm chỗ này một thời gian, đợi đến khi làm được mấy lần giao dịch là xong, nhưng lại không ngờ là Tô Đạt muốn mở một quán ăn.

Hơn nữa, ở chợ đêm mở quán ăn có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.