- Rốt cuộc đó là loại cá gì thế? Cả đời tôi đã đi khắp năm châu bốn bể nhưng chưa từng thấy loại cá khủng khiếp thế này.
“Đương nhiên là mày chưa từng thấy rồi, trước kia chủ yếu chỉ gặp toàn người bây giờ thứ này có phải là con người đâu.” Tên đội trưởng nói, nhìn về đám người Tô Đạt đang đi trước mặt.
Ban đầu gã vẫn nghĩ Cái Bao Tuấn là người có quyền hành nhất của đội ngũ kia, bây giờ xem lại hẳn là ông ta nghe lệnh của người đàn ông mặt áo trắng kia.
Hắn ta ăn mặt có chút kì lạ, trừ bộ quần áo kia ra thì không hề trang bị một món vũ khí nào cả, ngay cả thanh kiếm treo bên hông cũng chỉ là vật trang trí. Nếu có thể để một người như Cái Bao Tuấn nghe lệnh hẳn hắn ta có giấu át chủ bài trong người.
Đang suy nghĩ miên man, gã ta nghe được âm thanh ân nhân gọi tên của mình.
“Vân Bằng Thanh tiên sinh, xin hỏi mọi người cũng đi con đường này sao?” Cái Bao Tuấn thấy bọn họ vẫn luôn đi theo sau mình thì hỏi.
Lúc này Vân Bằng Thanh mới phát hiện chính mình vậy mà đang theo chân bọn họ mà quên bén việc xem bản đồ, bản đồ trong tay gã có được là do dùng một số tiền lớn để mua từ thám hiểm viên chụp từ trên cao.
Hiện tại bọn họ đã cách mục tiêu ban đầu rất xa rồi.
Vân Bằng Thanh liếc qua đội phó- là người thứ hai biết được tuyến đường họ đang đi mới trả lời Cái Bao Tuấn: “Ân nhân, chúng tôi cũng đi con đường này, chẳng bằng cùng nhau đi thôi.”
Không may gặp được đám thú rừng núp trong bóng tối đánh lén thì thôi đi, đi qua suối lại gặp phải đàn cá ăn thịt đói khát đáng sợ. Ai mà biết được đi sâu hơn sẽ gặp phải cái thứ quỷ quái gì nữa chứ.
Lúc này Vân Bằng Thanh hoàn toàn tin tưởng mấy bài viết miêu tả trên mạng nói về Phế Khu Tử Vong, nơi đây khác nào địa ngục trần gian.
Cái Bao Tuấn thấy bọn họ khăng khăng theo đuôi thì nghiêng người hỏi ý kiến Tô Đạt, thấy Tô Đạt gật đầu mới mặc kệ hành vi bám riết của đoàn người kia.
Có lẽ đường đi càng ngày càng hẻo lánh, bọn họ không gặp những người khác, đường cũng gập ghềnh lầy lội khó đi hơn nhiều, dù có mang giày chuyên dụng cũng không đỡ hơn là bao.
Khương Thu là người đầu tiên chịu không nổi, bắt cậu đi đường bằng phẳng mấy ngàn mét thì không sao, nhưng đường ở đây nhấp nhô lồi lõm, lâu lâu lại chòi ra một hòn đá hoặc là cây cối ngã đổ. Hơn nữa không biết vì điều gì mà khi càng đi sâu vào rừng rậm thì càng có cảm giác trời mau tối, không khí ẩm ướt âm trầm quỷ dị.
Đi mãi đến khi đường trở nên dốc và trơn trượt hơn thì cảm giác đó không phải là ảo giác Khương Thu tự tưởng tượng.
Lúc này đây cậu bị trượt chân xém chút vồ ếch nhưng may mắn được Cái Bao Tuấn nhanh tay đỡ lấy.
Khương Thu tỏ ra tội nghiệp nói: “Anh Tuấn ơi, mọi người đi lâu rồi hay là dừng lại nghỉ chân một chút có được không?”
Đám người Vân Bằng Thanh vừa nghe có người xin nghỉ ngơi thì thân thể mệt mỏi có thêm tinh thần hơn mong chờ một quyết định. Đâu chỉ mỗi Khương Thu thấy mệt, bọn họ cũng không đỡ hơn là bao, cả người bị thương dù có thuốc trị nhưng cũng cần có thời gian nghỉ ngơi phục hồi chứ huhu.
Sự thật chứng minh bọn họ làm gì có khoảng thời gian đó, nhóm Tô Đạt đi rất vội vàng, mà người ta ngứa mắt đám người bọn họ nên đâu có thèm quan tâm đến mấy vết thương “nho nhỏ” trên người họ QAQ.
Khương Thu vừa mở miệng xong liền hối hận. Cả một đám người không ai kêu ca trừ cậu, Ôn Hương Hương là nữ giới mà có than câu nào đâu, ấy là chưa kể đến hai đứa nhóc ấy chứ, thật quá mất mặt mà.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, sự thật là hắn không thể đi nổi nữa rồi nên đành ngóng trông quyết định của Cái Bao Tuấn, hy vọng bản thân được nghỉ ngơi một chút cho lại sức.
Cái Bao Tuấn nhận ra mấy người này không hề có kinh nghiệm sống ở Phế Khu lâu như bọn họ, bọn họ không hề có kinh nghiệm, nhìn thoáng qua Tô Đạt ý muốn hỏi nên làm thế nào tiếp.
Cái Bao Tuấn còn chưa mở miệng Tô Đạt đã sớm xem xét kĩ địa thế xung quanh, mày hơi nhăn mở miệng nói: “Tình huống nơi này không tốt lắm, đi khỏi nơi này sang sườn núi bên kia xem thử thế nào.”
Con đường này cũng là lần đầu tiên nhóm người Tô Đạt đi cho nên muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng cần phải tính toán thận trọng.
Những người khác có thể không nhận ra, Tô Đạt lại tinh tường nhận thấy trong rừng cây và trên thân cây có rất nhiều thứ xấu xa đang nhòm ngó, chỉ đợi đoàn người hơi thả lỏng sẽ nhảy ồ ra xâu xé, có thể bọn hắn bảo toàn được tính mạng nhưng lành lặn hay không thì không chắc.
Hắn còn tốt nhưng những người còn lại thực lực đều bình thường, nếu tình huống xấu xảy ra sẽ phiền toái lắm.
Xét thấy điểm này, Tô Đạt thẳng thừng cự tuyệt đề nghị của Khương Thu.
Tuy không thể ngay lập tức nghỉ ngơi ở đây nhưng nghe thấy qua sườn núi bên kia là có thể thả lỏng, Khương Thu như được chích máu gà, tựa lên cành cây tiếp tục đi tới, khát nước hay đói bụng đều lấy thức ăn trong vòng không gian ra dùng.
Không biết qua bao lâu, cậu ngừng lại lấy dinh dưỡng tề ra bồi bổ sức lực. Tay bên phải hơi ngứa thì không suy nghĩ gì mà dùng tay còn lại gãi, không nhìn thì thôi chứ nhìn một cái lại sảng hồn, thấy được thứ quấn trên cánh tay mình cậu bất chấp mọi thứ quăng luôn bình dinh dưỡng tề hoảng sợ thét to: “Cứu mạng! Anh Tuấn ơi!! Ở đây có quái vật!!!”
Những người đi phía trước nghe được liền dừng lại, Cái Bao Tuấn không kịp ngăn cản Khương Thu chuẩn bị dùng tay không hất nó xuống đất.
Con rắn hoa há to cái miệng đỏ lòm đầy răng nanh vừa dài vừa nhọn uốn éo hòng đe dọa mọi người.
Đầu óc Khương Thu lúc này toàn là bả đậu thôi, không hề suy nghĩ gì mà dùng hết sức từ khi còn bú mẹ vung cánh tay, những tưởng con rắn hoa theo quán tính sẽ rớt một cái “bịch” nhưng mà haha mọi người đã lầm rồi.
Thang Lâm lui một bước về sau né tránh, tuy sắc mặt vẫn bình thường nhưng Tô Đạt thừa biết cậu chàng vẫn còn sợ hãi loài bò sát máu lạnh này.
Cái Bao Tuấn biết hiện tại nói gì cũng muộn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu Thu à, sau này có gặp loại tình huống thế này tốt nhất phải giữ bình tĩnh chớ kích thích đối phương.”
“Huu...huu...huu...” Khương Thu sợ tới mức khóc bù lu bù loa, con rắn đó vẫn còn quấn trên tay mà không rớt xuống đất. Cậu sợ rằng nó sẽ “phập” mình một nhát. Nghe nói rắn sống nơi hoang dã có màu sắc càng rực rỡ sẽ càng là loại cực độc, có mấy loài chỉ cần cắn nhẹ một cái là đủ để cậu đi chầu ông bà.
Ngoài ra còn có mấy loại trăn ăn thịt người, khó trách Khương Thu hoảng loạn, nhìn Vân Bằng Thanh xem, thân là đàn ông to cao thấy rắn mà cũng né xa ba thước.
Bọn họ trước khi vào Phế Khu thì thông tin nghiêng cứu nhiều hơn Khương Thu, trong đó có nhắc đến loại rắn này.
Vân Bằng Thanh lui về sau, vội vàng nhắc nhở: “Người anh em à! Dùng sức một chút đi! Mạnh mẽ hất nó đi!”
Khương Thu hận không thể trèo lên cỗ máy thời gian quay về một ngày trước để đánh tan mong muốn vào cái nơi man rợ chết chóc này. Vốn nghe người khác bàn nhiều về sự nguy hiểm của Phế Khu nhưng ai mà ngờ được nó khủng bố đến mức này. Huống chi cậu mới chỉ đi có nửa ngày, sao có thể bỏ xác lại đây chớ?
Cậu còn chưa theo đuổi được nữ thần cũng chưa có muốn “tèo” đâu! (TTATT)
Tô Đạt thấy Khương Thu vừa vùi đầu vào cánh tay vừa vung vẩy cánh tay đáng thương còn lại muốn rớt ra, con rắn ngoan cường bám trụ cũng gần bị quật cho say sóng hôn mê rồi. Thấy bộ dạng xấu xí nước mắt trộn nước mũi tèm lem của Khương Thu khiến Tô Đạt không nhịn cười nổi, làm hắn nhớ lại Thang Lâm.
Tô Bảo Nhi đứng bên cạnh nhíu mày nhỏ nói: “Tiểu Mao không có ở đây, bằng không nó có thể đi cứu tiểu ca ca rồi.”
Sắc mặt Thang Lâm càng ngày càng khó coi, cậu cực kì ghét mấy loại động vật này thế nên mặc kệ Khương Thu khóc la oai oải như bị chọc tiết cậu không hề có ý định đứng ra giúp đỡ.
Cái Bao Tuấn đang xoắn xuýt không biết có nên giúp Khương Thu một chút không thì Tô Đạt đã ra tay tương trợ.
Tất cả mọi người còn chưa kịp định thần thì Tô Đạt đã thành công bóp đầu rắn gần chỗ bảy tấc khiến nó không thể ngậm miệng lại được, sau đó khéo léo gỡ nó ra khỏi Khương Thu đáng thương.
Thấy con rắn đã biến mất, cậu chàng mềm nhũn ngã quỵ trên nền đất thở dốc liên tục, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt trống rỗng, lỗ tai toàn tiếng ong ong khó chịu.
Vân Bằng Thanh nuốt nước miếng nghiêng đầu nhẹ hỏi đội phó của mình: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm dưới tình huống như vậy nắm chính xác đầu con rắn kia?”
Đội phó chau mày, nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Đạt: “5%”
Sau khi nghe xong Vân Bằng Thanh khiếp sợ hít sâu, xem ra chiến lực của đội ngũ này không bình thường, đầu tiên là ân nhân sau đó lại có cả người mà ân nhân nghe lệnh. Điều này cũng cho thấy rằng quyết định mặt dày theo đuôi của bọn hắn là cực kì đúng đắn!
Ôn Hương Hương không kích động đến mức đó, bởi cô từng chứng kiến cảnh tượng Tô Đạt dùng tay không chặn đạn.
Một con rắn độc nguy hiểm sống sờ sờ bị Tô Đạt bóp chết, cắt bỏ đầu rồi ném phần còn lại vào kho hàng chờ đến khi nghỉ ngơi thì nướng ăn.
Khương Thu chỉ nghĩ thứ này có tác dụng cho Tô Đạt ai mà ngờ được người ta muốn biến nó thành thức ăn.
Chờ bọn họ thoát khỏi rừng rậm thì dừng chân ở gần một thác nước, Tô Đạt nhận thấy thác nước khá cao và gồ ghề, mọi người hiện tại đều mệt mỏi quá độ nếu cứ cố mà leo lên thì sẽ nguy hiểm, chẳng bằng nghỉ ngơi, ăn uống cho lại sức rồi tiếp tục hành trình.
Suy xét xong hắn nói quyết định của mình cho mọi người, không có ai phản đối cả, bọn họ bây giờ thân thể mệt mỏi rã rời mà thần kinh cũng căng thẳng sắp đứt rồi.
Khương Thu giờ đây lại có tâm tình gáy: “Chờ nơi này thành đại bản doanh của viện nghiên cứu, em sẽ trở thành đội trưởng mang theo bạn học xưng bá một phương hahaha.”
Vân Bằng Thanh đến lúc này vẫn còn nhớ rõ gương mặt trắng bệch khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi chảy tùm lum của ai kia liền cười nói: “Dùng tiếng khóc của cậu để xưng bá một phương hay gì?”
Mới vừa nói xong liền nhận được công kích khiến gã sợ muốn chết, ai dè là Khương Thu xấu hổ bổ nhào qua.
Giờ phút này sắc mặt Khương Thu đỏ lên, hạ giọng nói: “Không được nhắc lại chuyện này, bằng không video bọn người các anh giãy dụa trong đàn cá ăn thịt sẽ được phát tán trên mạng, đến lúc đó thì khà khà...”
“Cậu quay video lúc nào?” Vân Bằng Thanh sợ hết hồn.
Trương Thu đắc ý lắm, leo xuống khỏi người gã ta, lấy ra máy truyền tin mở video: “Lúc anh Tuấn xuống cứu mấy người nha, đúng ngay lúc anh hành động ngu ngốc nhưng mà thú vị lắm à nha hí hí.”
Vân Bằng Thanh vỗ bụi trên người, nhìn chăm chăm máy truyền tin kia, video đang chạy có hình của đội phó mặt than vạn năm của hắn ngã ngồi trong dòng nước mờ mịt giãy dụa kêu to: “Có thứ gì đó cắn tôi!”
Đúng là thú vị quá đi ấy chứ!
“Ơ? Sao lại mất tín hiệu rồi?” Khương Thu vỗ vỗ máy truyền tin: “Lạ thế, không phải người ta nói đây là loại máy xịn dù ở nơi hoang vu rừng rú thế nào đều có thể nhận được tín hiệu sao? Hỏng lẽ mua trúng hàng giả?”
Những người khác thấy vậy cũng mang máy truyền tin ra thử, đều không có tín hiệu, hơi hơi hoảng sợ: “Làm sao bây giờ? Làm sao mà xin viện trợ được chứ? Chẳng lẽ giờ phải quay về?”
“Tôi không muốn gặp lại đám quái vât đó đâu.”
“Tôi cũng vậy...”
Vân Bằng Thanh quát một tiếng: “Câm miệng! Trước khi bước chân vào đây tôi đã nói rõ, từ trường của Phế Khu có vấn đề, tất cả tín hiệu sẽ bị ngăn cản.”
Khương Thu sờ cằm gật gù: “Ra là vậy.” Cậu nhìn về Cái Bao Tuấn đang ngồi nhóm lửa: “Trách không được trước khi vào Phế Khu anh Tuấn đã nói như vậy, tôi còn tưởng rằng không bao gồm loại máy này cơ.”
Sau lại thấy nữ thần Ôn Hương Hương chăm chỉ dọn củi lửa thì cậu cũng xông pha giúp đỡ, mặc kệ Vân Bằng Thanh đứng đó tò mò đánh giá đám người Cái Bao Tuấn.