“Người anh em, cậu hỏi đoàn phó không bằng hỏi tôi đâu.” Đoàn trưởng ném thuốc qua một bên, để những thành viên khác chăm sóc người bị thương, hắn thì lấy gạc sạch băng cổ tay bị Huyết Nha mổ, đi lại chỗ này: “Những việc tuyệt mật này, thủ trưởng chỉ phổ biến cho các đoàn trưởng mà thôi.”
Đoàn phó da ngăm thấy vậy thì lùi về bên cạnh đoàn trưởng.
“Đoàn Tuần tra số 8 cũng vào Phế Khu trong kế hoạch lần này nhưng mà nhiệm vụ được phân khác nhau nên tôi cũng không biết họ đi đâu. Trong Phế Khu hoàn toàn không có tín hiệu đương nhiên không thể liên hệ người khác.” Nói tới đây, thanh niên hơi ủ rũ, “Tôi và các đồng đội kẻ bị thương người mất mạng, tôi muốn mang toàn bộ bọn họ trở về.”
Tô Đạt nghe xong nhìn về Cái Bao Tuấn, nhận ra được ánh mắt của ông chủ, ông nói: “Chúng tôi có việc của riêng mình không thể cùng mọi người rời đi lúc này.”
Thanh niên kia vẫn tưởng mọi người sẽ cùng lập đội rời khỏi đây, xem ra không được rồi.
Hắn không sợ tính toán của mình bị bọn Tô Đạt biết được, bản thân lâm vào tình huống hiện tại, ai biết tốt xấu ra sao. Vận khí tốt thì có thể chờ đến khi cứu viện đến mà vận khí xấu ấy hả, chắc sẽ có thêm một đàn thú hoang dại nào đó đến tấn công, lúc đó đến xương cốt cũng không còn.
Phế Khu có rất nhiều sinh vật quái đãng ham mê ăn thịt người, thanh niên đành phải mặt dày hỏi: “Không biết mọi người muốn đi đâu? Chúng tôi có bản đồ, mọi người có muốn không?” Muốn tạo mối quan hệ tốt tất nhiên phải trả giá!
Thanh niên mở máy truyền tin, mở bản đồ mình tải xuống sẵn.
Bản đồ 3D hiện lên trước mặt mọi người tương đối rõ ràng và chân thực, hiện tại không có kết nối internet nên mọi người cũng không biết địa điểm cụ thể của bản thân. Huống chi bản đồ tạo nên từ ảnh chụp vệ tinh nên những nguy hiểm rình rập cũng không lường trước được, cần phải khảo sát mới ổn.
Đấy chính là nhiệm vụ của Đoàn Tuần tra số 7 và 8, đến đây thám hiểm không chỉ có mỗi bọn họ mà còn có những đội khác, so với thành phần tinh anh đó thì bọn họ chính là đội yếu nhất. Thế nên những đội khác đi đường nào họ không có quyền hạn biết được.
Chờ bản đồ phóng to đến một tỉ lệ nhất định, thanh niên mới chỉ vào một điểm đen nhỏ giải thích: “Đây là cửa vào chỗ sâu trong Phế Khu, cũng chính là chỗ ban đầu mọi người kí đơn.” Hắn nhìn về phía Tô Đạt, ngón tay lại chỉ đến một chỗ khác.
“Từ đây đến đây, chỗ này.” Thanh niên chỉ vào một cánh rừng tương đối tươi tốt nói tiếp: “Đây là nơi chúng ta đang đứng, hiện tại có thể xác định được đây là một vị trí nguy hiểm, nếu không bị thương nặng chúng tôi sẽ đến chỗ này điều tra, đáng tiếc...”
Thanh niên tiếc nuối điều gì mọi người đều hiểu rõ, các đồng đội ngồi phía xa lén lút chùi nước mắt, nhìn thấy bạn bè thân thuộc chết ngay trước mắt mình làm sao có thể không đau lòng.
Sau khi trấn an đồng đội của mình, thanh niên ngồi xuống bên người Tô Đạt: “Người anh em à, cái bản đồ này tôi gửi qua cho cậu, nếu các cậu quyết chí đi vào thì cần phải cẩn thận đó, là ân nhân của Đoàn 7 mọi người cần an toàn trở ra để chúng tôi còn có cơ hội báo đáp có được không?”
Tô Đạt chạm máy truyền tin của mình vào máy của người nọ, chờ đợi thông tin bản đồ được chuyển qua.
Có bản đồ trong tay quả thực tiện hơn rất nhiều. Đến lúc đó hắn sẽ có thời gian đánh dấu địa điểm nào là sào huyệt của loại thú nào, để dùng về sau hay để bọn Thang Lâm luyện tập đều tiện lợi cả.
Bản đồ này hình như vẫn còn khiếm khuyết, bên ngoài Phế Khu rất rõ ràng nhưng càng vào sâu thì càng qua loa mơ hồ.
Đầu tiên là rừng rậm, tiếp đến là sông băng rồi sau đó là bình nguyên, duy nhất khu vực toàn là nham thạch chỗ Tiểu Mao sinh sống là không thấy trên bản đồ.
Nghĩ đến địa điểm đó, Tô Đạt vẫn nhớ khi ấy mình yếu đuối thế nào, trên mặt đất toàn là Viêm Địa Điểu, trên đầu toàn là các loài chim không biết tên, tốc độ của chúng nhanh khủng khiếp, thân hình khổng lồ có thể che kín một mảng trời.
Cũng khó trách bọn họ không đến nơi đó vẽ bản đồ.
Thấy thanh niên kia hoàn toàn không biết chuyện bản đồ có chỗ thiếu hụt, Tô Đạt thu hồi máy truyền tin hỏi: “Chúng tôi sẽ ở lại đây một lát, mọi người muốn ở đây chờ cứu viện hay là tự đi ra ngoài?”
Thanh niên cười khổ, nhìn thi thể đầy mặt đất nói: “Ở đây đều là đồng đội của tôi, bọn họ hi sinh, tôi không thể để bọn họ ở lại đây, những người còn sống chỉ chiếm một phần ba, mà hơn một nửa là bị thương nặng.” Nói đến đây hắn cuối đầu, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào: “Tôi muốn mang bọn họ về, đã có một đợt người chạy ra rồi, tôi tin họ sẽ mang cứu viện đến đây.”
Tô Đạt chụp bả vai thanh niên đứng dậy: “Được, bọn tôi sẽ đi săn ở gần đây, thuận tay tiêu diệt vài dị thú nguy hiểm, mọi người cứ kiên trì chờ cứu viện đi.”
Nói xong hắn liền mang theo mọi người rời đi, bọn họ không đi xa, nếu Đoàn 7 xảy ra chuyện gì họ cũng có thể quay lại ứng cứu kịp lúc.
Đương nhiên họ cũng sẽ tiện tay tiễn luôn mấy con thú có khả năng uy hiếp đến đoàn người, tránh cho sau khi bọn họ rời đi thì Đoàn Tuần tra số 7 gặp phải tập kích. Nếu không có bọn Tô Đạt chưa chắc những người kia có thể sống sót chờ viện binh.
Phó đoàn trưởng da ngăm thấy đồng đội đều xử lí vết thương ổn thỏa rồi thì mang dinh dưỡng tề lại đây, thấy họ đã đi rồi thì thắc mắc: “Mấy người kia đâu rồi? Tôi còn tưởng giữ họ lại ăn chút dinh dưỡng tề, tuy rằng không quý nhưng ở nơi như vầy rất cần thiết đó chứ.”
Thú hoang dại sâu bên trong Phế Khu có chứa chất độc không tốt, ăn ít thì chỉ có một chút tác dụng phụ, ví như tuổi thọ ngắn đi, nếu ăn nhiều có thể chết ngay tức khắc. Trừ khi không có dinh dưỡng tề, làm gì có ai muốn ăn thịt mấy loại sinh vật khủng bố như vậy.
Đoàn trưởng uống một ngụm dinh dưỡng tề nói: “Bọn họ ở gần đây, chả biết đi đâu, họ không thiếu thức ăn đâu đừng lo. Chúng ta ở lại đây chờ cứu viện, phải chú ý một chút đừng gây phiền toái cho họ.”
Tình hình hiện tại đoàn trưởng rất rõ, chẳng thà ở lại đây chờ đợi còn hơn đi theo làm vướng chân sau những người kia.
Nghe đoàn trưởng nói như vậy, đoàn phó da ngăm cũng không nói gì nữa, uống hết dinh dưỡng tề liền cùng đồng đội thu dọn thi hài. Phần lớn là những thi hài không được đầy đủ, xương trắng bị máu nhiễm đỏ, hẳn là bị đám chim kia ăn mất.
Rõ ràng chỉ uống có hai ngụm dinh dưỡng tề mà giờ đoàn phó rất muốn nôn hết ra.
Những đồng đội này đã hi sinh để đổi lại hi vọng cho bọn họ, bằng bất cứ giá nào cũng không để họ ở lại địa phương quỷ quái này được.
Bên đám người Tô Đạt đang tất bật rửa thịt thú hoang dại, Thang Lâm cảm thán: “Gần đây dị thú có vẻ rất yếu không biết vì nguyên nhân gì nữa.”
Sau đó chăm chỉ nhặt củi để vào đống lửa.
Cái Bao Tuấn lau mồ hôi, thả mấy cành cây vào đống lửa, cười nói: “Thang thiếu gia mạnh hơn nên mới cảm thấy đám thú hoang dại đó yếu đi, Bảo Nhi thiếu gia sao vậy?”
Tô Bảo Nhi tựa vào người Ngưu Ngưu chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn qua: “Ngưu Ngưu muốn rời đi, lần này còn không dẫn Tiểu Mao theo.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cái Bao Tuấn tò mò hỏi, phủi tro bụi trên người đến gần Ngưu Ngưu thắc mắc: “Bình thường Ngưu Ngưu nghe lời Bảo Nhi tiếu thiếu gia nhất mà? Sao giờ muốn đi nữa?”
Nói đến việc này, Tô Bảo Nhi vô cùng tức giận, bé nói: “Hoa Hoa nói với cháu, Ngưu Ngưu đến thời kì động dục rồi, phải đi vài tháng mới được! Kì động dục là cái gì chứ? Quan trọng hơn Tiểu Mao hay sao?”
Thang Lâm “phụt” một tiếng, thấy Tô Bảo Nhi tò mò nhìn sang thì giả vờ quay mặt đi hướng khác, cậu không muốn dạy hư bé đâu, cứ để chuyện này cho chú Tô là được.
Cái Bao Tuấn cũng xấu hổ muốn chết, tuy ông đã hơn bốn mươi nhưng không hề có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ nhỏ, không biết tình huống này nên lừa gạt cho qua hay trực tiếp nói sự thật mới đúng nữa. Suy nghĩ một lúc, ông cũng đem vấn đề này cho Tô Đạt giải quyết.
Tô Bảo Nhi ngây thơ cho rằng anh Thang Lâm và chú Bao Tuấn của bé không biết “kì động dục” là gì, đành phải hỏi chú của bé: “Chú ơi, chú ơi, kì động dục là gì vậy ạ? Vì sao Ngưu Ngưu muốn bỏ con và Tiểu Mao ở lại?”
Tô Đạt sửng sốt mới nói: “Kì động dục là thời gian mà bất kì loại thú hoang dại nào cũng phải trải qua, sau mùa động dục sẽ có mấy Ngưu Ngưu nhỏ được sinh ra.”
“Oaaa, thì ra là vậy.” Tô Bảo Nhi rốt cuộc chịu buông Ngưu Ngưu ra, bé vừa buông tay thì Ngưu Ngưu mới thành niên liền quay đầu liếm chủ nhân nhỏ của nó, sau đó đi vào chỗ sâu bên trong Phế Khu.
Nó cần phải về quê nhà của mình, tìm lại mẹ và các anh chị em, thuận tiện tìm một Ngưu Ngưu cái xinh đẹp làm bạn đời.
Tốc độ của nó rất nhanh, một phần do thể chất nên sức lực rất lớn khó ai địch nổi nên Tô Đạt mới yên tâm để nó tự đi về nhà. Dù sao nó cũng là một con thú hoang dại, muốn nó ngày càng mạnh mẽ hơn thì phải để nó tự thân khám phá cọ xát với thế giới, suốt ngày bảo bọc che chở chỉ khiến nó biến thành một con vật nuôi yếu đuối mà thôi.
Hiểu được Ngưu Ngưu phải rời đi một thời gian dài, Tô Bảo Nhi buồn rất lâu. Tiểu Mao vẫn hoạt bát như xưa, chốc chốc giết một con thú hoang dại kì lạ, đôi khi còn mang theo Hoa Hoa gây sóng gió khắp nơi, gà bay chó sủa, bá đạo thật sự.
Tô Bảo Nhi vẫn còn trẻ con, có đồ ăn ngon có đồ chơi mới tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Lúc này Tiểu Mao rất chăm chỉ đi tìm mấy loại thú hoang dại dũng mãnh để luyện tập móng vuốt, trước giờ ăn cơm mới trở về cùng Hoa Hoa.
Chờ họ ăn xong bữa tối mới phát hiện có một đoàn người đã đến gặp thành viên Đoàn Tuần tra số 7. Đoàn trưởng nắm tay cảm tạ không ngừng, nhóm người này cũng giúp họ nâng thi thể những người đã khuất quay về.
“Thật sự cám ơn! Cám ơn mọi người đã đến đây cứu viện cho chúng tôi! Đúng rồi, gần đây còn mấy người nữa, họ là người đã cứu chúng tôi thoát khỏi hiểm cảnh.” Thanh niên lo lắng bọn họ rời đi thì khi ân nhân quay trở về sẽ không tìm được nên muốn chào hỏi một cái rồi mới đi.
Người đàn ông mặc đồ bảo hộ màu trắng rút tay bị cầm nói: “Các người cứ nghỉ ngơi trước, chuyện này cứ giao cho người của tôi là được.”
Nửa giờ sau, mười mấy người đem theo không ít xác năng lượng thú trở về đưa tin: “Thưa thượng úy, gần đây chúng tôi chỉ tìm được vài con dị thú đã chết, có phát hiện dấu vết của đống lửa nhưng không tìm được người nào.”
Thượng úy nhìn qua xác thú trong tay bọn họ, toàn là loại có thể khiến một người đàn ông lực lưỡng ăn trái đắng, đối phương vậy mà có thể nhẹ nhàng giải quyết hết một đám. Mà nghĩ lại những người đó đã ra tay cứu người của họ thoát khỏi đàn quạ khổng lồ thì cũng không phải không có khả năng.
******
Alohaaa,
Hai chương một tuần coi như bù tuần trước nhen mọi người.
Tui tiếp tục lặn sâu đây! Sayonara ~~~
_Nguyệt_