Ai ngờ được nghe mô tả về con cá mập nọ thì Bất Vi càng hưng phấn tợn: “Con cá kia lớn khủng khiếp vậy á?”
“Tôi mà đi lừa cô hả?” Lý Ất Dương tức giận nói.
Tô Đạt hỏi: “Anh còn nhớ chỗ đó chứ?”
Lý Ất Dương trong lòng sinh nghi nhưng không dám nói với Tô Đạt như hắn nói với Bất Vi. Dù cô nàng hơi kì quái nhưng cùng hắn ở chung mấy ngày, là đồng đội nên hiểu tính tình của cô hơn.
Cho nên khi đối diện với một Tô Đạt hắn không hiểu rõ thì hắn cũng cẩn thận lời nói hơn: “Cậu muốn đi sao? Tôi nói cá mập, cua, bạch tuộc cũng chỉ là bề nổi thôi, sâu trong đại dương còn có các loại hải quái vì thời gian tôi ở đó qua ngắn nên không có cơ hội nhìn thấy. Lại nói nơi đó chả tốt lành gì cho cam, trên đảo hoang sơ bảo vật cũng không có, mấy thứ có thể ăn rất khó tìm, dễ chết đói lắm.”
Tô Đạt mở mắt nói dối: “Tôi chỉ tò mò mấy thứ hiếm lạ ngoài kia, biết đâu có ẩn chứa bảo tàng quý giá kì lạ.”
Lý Ất Dương thở dài nhẹ nhõm, xem nhẹ giác quan thứ sáu của mình, chỉ cho Tô Đạt địa điểm: “Hướng Tây Nam, vị trí F, khá xa Khu Bốn.”
Bất Vi sờ cằm đăm chiêu: “Đó chả phải là nơi tiếp giáp với Khu Hai và Ba à? Xa như vậy làm sao đi đến được? Hơn nữa không bị giết chết, ông đúng là quá may mắn.”
Nhắc đến việc này, Lý Ất Dương rất là đắc ý đó nha: “Thân là nhà thám hiểm, bọn tôi phải tự có biện pháp cứu mạng phòng thân.”
Bất Vi hiếu kì muốn biết nhưng nói thế nào hắn cũng ngậm chặt miệng không mở khiến cô nàng tức giận cho rằng hắn ta chỉ muốn thu hút sự chú ý mà thôi.
Mấy ngày nay Thang Lâm rất chăm chỉ luyện khả năng cảm ứng nên tai mắt rất tinh, cậu sớm cảm thấy tình huống xung quanh kì lạ, chỉ có Tô Đạt là phát hiện ra. Cậu không có thông báo cho mọi người ngay lập tức mà hạ giọng hỏi: “Chú Tô, có phải chúng ta đã bị bao vây không?”
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào đoàn người hơn một giờ rồi mà vẫn không biến mất, chả biết là có mục đích gì.
Tô Đạt phát hiện từ sớm lại lắc đầu: “Không phải người, không phải thú hoang dại, hẳn là máy theo dõi.”
Ban đầu Thang Lâm cũng đoán là người hoặc là thú nhưng làm gì có ai kiên trì đến mức này. Nghe được Tô Đạt nói thì hiểu ra: “Chúng ta đã đi vào địa phận bị theo dõi ạ? Xa xa kia hình như có binh đoàn chính quy đang đồn trú? Bạn của chú Cái có thể ở đó không?”
“Không biết, cứ đi qua xem sao.”
Thang Lâm nhìn thoáng qua ba người mới nhập đội phía sau nói: “Vâng, cháu nghe lời chú.”
Dọc đường đi hai người Bất Vi và Lý Ất Dương vốn thao thao bất tuyệt thì đột nhiên im lặng đến đáng sợ: “Phía trước có gì đó.”
Bất Vi không quan tâm lắm, khẽ cười: “Tôi phát hiện ra là một binh đoàn, dọc đường đi nãy giờ có thẻ đánh dấu của binh đoàn thuộc Chính phủ. Không ngờ chúng ta chạm mặt họ nhanh như vậy, đúng là may mắn.”
“May mắn?” Lý Ất Dương cau mày, thân phận của hắn không quang minh chính đại như bọn Lê y sư. Nhà thám hiểm tìm quặng không được Chính phủ thừa nhận, nếu bị bắt có thể phải chịu cảnh lao tù ít nhất năm năm.”
Bất Vi nhún nhún vai không nói thêm gì, cô nhìn về bốn người trước mặt. Một đường này vẫn do họ dẫn nghe được lời nói của cô mà không ai tỏ ra gì. Chắc chắn họ đã phát hiện ra từ sớm nếu không thì họ diễn quá sâu rồi.
Bước ra khỏi rừng rậm um tùm cây lá họ nhận ra bản thân đang đứng ở chỗ khá thấp trũng, phía trước mặt là sườn núi trụi lủi, có một đám người đang dàn hàng chỉnh tề, ánh mắt cùng vũ khí của đoàn người thì nhắm thẳng vào đám người Tô Đạt.
Bất Vi giơ hai tay qua đầu hét lớn: “Bọn tôi chỉ vào đây để mạo hiểm thôi. Các người là binh đoàn của Chính phủ sao?”
Mấy người kia nhìn thoáng qua nhau rồi im lặng, có một người bước ra, xem chừng là người có thể thay mặt đối thoại. Dù vậy, họ không hề có ý định để đoàn người Tô Đạt tiến lên thêm một bước nào, nếu có gắng bước tới thì sẽ ăn một phát đạn vào nền đất gần chân xem như cảnh cáo, nếu bọn Tô Đạt lùi ra sau thì được.”
Xem ra triền núi kia là căn cứ tạm thời của họ, Bất Vi đoán như vậy nên không tiến lên thêm nữa.
Người tới đúng là Trương Tiêu, hắn thấy Cái Bao Tuấn thì khuôn mặt nghiêm nghị hơi ngạc nhiên, giọng khàn khàn hỏi: “Anh Tuấn sao lại đến đây?”
Ban đầu hắn nghĩ Cái Bao Tuấn cố ý đến đây tìm người sau suy nghĩ kĩ thì cảm thấy không thể nào. Mặc kệ mục đích của Cái Bao Tuấn, hắn vẫn để ý an toàn của hắn hơn.
Vội vàng phất tay để mấy thủ hạ trở về điểm tập kết. Lý Ất Dương nãy giờ lo lắng vã cả mồ hôi mẹ mồ hôi con hỏi Cái Bao Tuấn: “Anh quen biết cậu ta à?”
Cái Bao Tuấn cười nói: “Tôi chỉ biết mỗi cậu này thôi, là bạn cũ.”
Khi nói chuyện Trương Tiêu đã đi đến trước mặt, gật đầu chào hỏi với Tô Đạt, nhìn lướt qua đám người ở đây thì thấy Tô Bảo Nhi, hắn cau mày: “Anh Tuấn, mọi người theo chúng tôi đi lên núi đi, quanh đây có rất nhiều thú năng lượng, nguy hiểm lắm.”
Cái Bao Tuấn không sợ bọn thú năng lượng đó, hỏi thật lòng: “Có làm phiền mọi người không?”
“Không đâu.” Trương Tiêu dẫn đường cho họ lên sườn núi: “Mọi người may mắn lắm, dị thú đã được kiểm soát trong khu vực rồi, nếu không chắc chắn sẽ đổ máu.”
Sau khi lên đến nơi, việc phát sóng trực tiếp của Bất Vi bị cưỡng chế dừng lại, mọi thứ xảy ra trong căn cứ là tuyệt mật.
Mà ở đây Trương Tiêu cũng không thể làm chủ, trên hắn vẫn còn có cấp trên nữa.
Ngoại trừ một thiếu tá có ghé ngang chào hỏi thì những người khác đều tập trung làm việc của mình, không rảnh chú ý bọn họ.
Cái Bao Tuấn thấy Trương Tiêu có thời gian nhàn rỗi thì hỏi: “Chuyện thú năng lượng bùng nổ là thế nào?”
Thiếu tá trẻ tuổi rất trắng, mặt mũi sáng sủa, đáng yêu, không giống một thiếu tá mà giống thiếu gia của mấy gia đình quý tộc hơn, chính nhờ vậy mà kẻ địch thường xuyên rơi vào cạm bẫy. Thêm củi vào đống lửa Trương Tiêu nói: “Chúng tôi trên đường đi đến đây rất ổn, nào ngờ một đàn Lợn Rừng hung hãn không thiết sống chết xông lên tấn công.”
Hắn cau mày ngồi bên cạnh Cái Bao Tuấn: “Tôi khuyên mọi người đừng đi tới trước nữa, đàn Lợn Rừng Đen này mất hết lí trí rồi, thấy con người là tấn công không ngưng nghỉ, không chết không thôi.”
Nói xong còn mở ảnh chụp cho mọi người cùng xem.
Hình đầu tiên là hình Lợn Rừng lông đen nhánh, mắt nhỏ đen lay láy, tấm thứ hai thì mắt chúng đỏ như màu máu.
Lông của chúng nó cực kì cứng, dùng tay sờ thì không khác gì đinh sắt, răng nanh to khỏe lộ ra ngoài có thể đâm thủng đá, bọn tôi vẫn suy nghĩ cách giải quyết ổn thỏa. Một là giải quyết lí do khiến chúng trở nên điên cuồng, hai là giết chết cả đàn nếu để chúng tìm ra được căn cứ vậy phiền toái lớn rồi.”
Xem xong đoạn video hoàn chỉnh, Lý Ất Dương nuốt nước miếng: “Đàn lợn này khủng bố thế!”
Thiếu tá làm bộ đứng đắn nói: “Mấy người là dân thường đầu tiên được xem đấy, chúng tôi định mang thứ này về nộp cho cấp trên sau đó cho dân chúng xem. Cảnh tỉnh mấy tên trẩu tre vào Phế Khu tìm vui. Video tanh máu hơn chúng tôi cũng có, mọi người có hứng thú không nè?”
Trương Tiêu nhíu mày: “Ninh Kính, đừng hù họ nữa.”
Thiếu tá Ninh Kính trợn mắt: “Tui đâu có nói sai, bọn họ là người đầu tiên xem cũng cần đưa ra ý kiến của bản thân mới đúng chớ, từ đó chúng ta mới có thể chọn phương pháp thích hợp, ngừng mấy hành vi vui đùa tự sát đó lại.”
Bất Vi vô cùng hứng thú nói: “Tôi là một chủ bá khá nổi tiếng, nếu mọi người không tìm ra được cách thức để nhiều người xem thì cứ liên hệ tôi này, đảm bảo video này sẽ có trăm vạn lượt xem! Phần lớn là người trẻ tuổi, họ còn có thể đóng vai trò tuyên truyền nữa đó.”
“Tuyệt ghê!” Ninh Kính vỗ mạnh lên bả vai Trương Tiêu: “Anh xem, nếu mà tui hỏng có nói về video thì chúng ta bỏ lỡ rồi.”
Trương Tiêu nói: “Đó là cậu gặp may thôi.” Sau đó không tiếp tục tranh luận cùng người ta, hắn nói với Cái Bao Tuấn: “Anh Tuấn, lần này anh và ông chủ tính đi đâu vậy? Nếu xong rồi thì cứ yên tâm ở lại đây, xong việc chúng tôi hộ tống mọi người về, hay là mọi người đi trước?”
Cái Bao Tuấn nhìn về phía Tô Đạt, Tô Đạt thì tập trung nhìn bốn phía, xung quanh có ấy chiếc phi hành khí đỗ lại, trên thân của chúng móp méo trẩy xước, chắc trên đường đi đã chịu nhiều công kích.
“Ở lại đi, xem thử nguyên nhân chúng nó điên cuồng là gì.”
Trương Tiêu nhìn thoáng qua Tô Đạt, chú ý thấy yết hầu hắn có một điểm đen nhỏ, ban đầu hắn tưởng là nốt ruồi đen ai ngờ đó là một loại máy tạo tiếng nói.
“Đúng! Làm đàn ông phải thế!” Ninh Kính dứt lời nhìn những người khác: “Các người thì sao? Trở về hả?”
Lý Ất Dương nhìn Lê y sư, người sau trả lời: “Là nhân viên y tế, vừa hay tôi có thể ở lại trợ giúp mọi người một tay.”
Ánh mắt Ninh Kính rực sáng như ngọn đèn, nắm chặt tay Trương Tiêu: “Tốt quá rồi! Chúng ta chỉ thiếu bác sĩ thôi! Bây giờ anh có tiện không? Làm ơn cùng tôi đến xem mấy đồng đội bị thương với, có người phát sốt, có người bị đứt tay đứt chân. Người bị thương nhiều quá mà bọn tôi không có nhiều máy trị thương như vậy, bác sĩ rất ít, phần lớn thương binh chỉ có thể nằm đó chờ đợi.”
Nói xong Lê y sư đi theo Ninh Kính vào một phi hành khí cỡ lớn. Lý Ất Dương khẩn trương muốn chết. Hắn nhìn Trương Tiêu đúng lúc người kia cũng nhìn mình.
“Đúng rồi, anh làm nghề gì thế?” Trương Tiêu vô tình hỏi lại khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của ai đó vọt thẳng lên cổ họng, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả.
Ban đầu Lý Ất Dương tính lấp liếm cho qua chuyện nhưng rồi thôi hắn cũng nói thật: “Nhà thám hiểm, cách một đoạn thời gian tôi sẽ lên đường mạo hiểm, lần này là Phế Khu Tử Vong.”
Trương Tiêu cũng không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục hàn huyên với Cái Bao Tuấn. Có một binh lính đến nói thầm với Trương Tiêu.
Trương Tiêu nghe xong đứng dậy, hỏi họ: “Mọi người có đói bụng không? Chỗ chúng tôi không thiếu dinh dưỡng tề đâu.” Trong lòng hắn thừa biết tay nghề bếp núc của ông chủ Tô, chắc người ta không muốn dùng dinh dưỡng tề nhạt toẹt. Chắc đối phương có mang thức ăn đóng gói sẵn đến giống như món quà lần trước tặng cho hắn.
_________
Mùa thi cử lại đến rồi nên là tui không thể hoàn truyện sớm được, mỗi tuần chỉ có thể đăng một chương thôi, mọi người chịu khó chờ đến hết tháng tám nha! Thi xong tui có thể đẩy hết truyện rồi:> Mong mọi người thông cảm vì sự đăng chương nhỏ giọt như này.
Tui cũng không có thời gian trả lời từng cmt nhưng mà vẫn đọc hết đó nhá:)))))))))
_Nguyệt_