Buổi tối họ được xếp chỗ ngủ trong phi hành khí. Vào trong rồi Tô Đạt cảm thấy không khác gì giường nằm trên xe lửa trước kia. Bởi vì thể tích phi hành khí không lớn nên chỉ có một đường nhỏ ở giữa, hai bên đều được biến thành khoang nghỉ ngơi, mỗi khoang không lớn chỉ đủ cho bốn người nằm, nên bốn người Tô Đạt một khoang, hai người Lý Ất Dương được ghép vào với hai người khác; Bất Vi là con gái nên được đặc cách nằm một khoang.
Thang Lâm vừa đi vừa quan sát, sau đó chen vào trong khoang ngủ nhỏ hẹp nói: “Chú Tô, hay là sau này chúng ta cũng sửa phi hành khí lại như thế này đi. Không cần phải chen chúc chật hẹp thế này, chỉ sửa thêm một phòng khách lớn, để bàn trà, sô pha dùng để nghỉ ngơi hay ăn uống đều tiện hơn.”
Tô Đạt gật đầu, ngồi vào một giường: “Cháu cứ xem rồi làm, mấy cái máy móc này chú không hiểu lắm.”
Mỗi khoang có hai cái giường, ở giữa là đường đi nhỏ, bên trong khoang còn có một nhà tắm dùng tắm gội vệ sinh cá nhân.
Hơn nửa đêm, bên ngoài yên ắng, Tô Đạt sống ở Phế Khu nhiều năm nên rất nhạy cảm. Thời điểm Thang Lâm đứng dậy hắn đã tỉnh lại.
Thiếu niên to cao cùng nằm một giường với Cái Bao Tuấn, dáng ngủ hai người rất tốt, hai chân bắt chéo, tay đặt trên bụng, mỗi người một bên không hề chạm nhau. Còn Tô Bảo Nhi vẫn luôn vùi mình vào lòng Tô Đạt, từ bé đến lớn vẫn không đổi được.
Hồi lâu, vẫn còn động tĩnh, Tô Đạt mở mắt ra thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Thang Lâm giật mình, đập đầu vào tủ đầu giường, vừa xoa đầu vừa nói: “Chú Tô, cháu đói quá ngủ không được.”
Chưa nghe được câu trả lời, thiếu niên đành ngồi dậy ngóng về giường đối diện. Trong phòng tối om như mực, cậu không dám mở đèn sợ khiến hai người còn lại tỉnh giấc. Tô Đạt thì khác, hắn có thể nhìn thấy năng lượng cho nên bóng tối không ảnh hưởng là mấy.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tô Đạt đụng vào tay mình, Thang Lâm khó hiểu: “Chú Tô?”
“Đứng lên trước.”
Nghe vậy, Thang Lâm ngoan ngoãn đứng nép sang một bên, lắng tai nghe âm thanh quần áo cọ xát. Tô Đạt đặt Tô Bảo Nhi say ngủ sang giường Thang Lâm để bé ngủ chung với Cái Bao Tuấn, phòng trường hợp nửa đêm thức giấc không thấy ai sẽ hoảng sợ.
Sắp xếp xong hắn cùng Thang Lâm ra khỏi phi hành khí.
Trăng treo trên trời, Thang Lâm có thể nhìn được những thứ khác trong bóng đêm, cậu biết Tô Đạt dẫn mình ra tìm thức ăn nhưng vẫn không nhịn được hỏi dò: “Chú Tô, mình ra đây làm gì vậy?”
Tô Đạt thả tay Thang Lâm ra, quét mắt nhìn bốn phía nói: “Tìm thức ăn. Buổi chiều ra ngoài đi dạo còn nhớ chỗ Lợn Rừng Đen nổi điên chứ?”
Thang Lâm hưng phấn: “Chú Tô muốn làm thịt bọn Lợn Rừng Đen hả? Từ khi rời Chợ Đen cháu vẫn chưa được ăn lại.” Nói xong cậu híp mắt cười ngây ngô, tựa như đang hồi tưởng lại kí ức tươi đẹp nào đó.
Tô Đạt nghiêng đầu nhìn Thang Lâm, thiếu niên mười sáu tuổi sau ba năm ăn ngon mặc đẹp giờ đã cao ngang hắn, rõ ràng ba năm trước vẫn là một đứa nhóc ngốc xít suy dinh dưỡng.
Với tốc độ phát triển hiện nay, tầm một năm nữa cậu sẽ cao hơn Tô Đạt.
“Gần đây, cháu đang dậy thì, chú nghĩ nên chuẩn bị cho cháu ít món ăn khuya chống đói.” Tô Đạt sờ ót Thang Lâm, thiếu niên trước mặt hắn vô cùng ngoan ngoãn giống một chú chó săn đã thu hết vuốt sắc.
Theo ánh trăng, hai người đi theo hướng đông, dọc đường đi Tô Đạt vẫn luôn tập trung chú ý xung quanh và tiện thể mở luôn phòng phát sóng trực tiếp.
Mặc kệ giữa đêm, người tham gia khá nhiều.
Nhớ lại thân phận kì lạ của họ thì không kì quái nữa rồi. Suy cho cùng người tu luyện cũng không cần ngủ, trừ việc tu luyện thì chính là tìm việc vui để làm.
Mà tham gia phòng phát sóng trực tiếp của Tô Đạt không chỉ có thể vui vẻ mà còn được tu luyện, được ăn món ngon phù hợp cho việc tu luyện.
Thang Lâm có lẽ đói bụng lắm rồi, nuốt nước miếng chỉ phía trước: “Chỗ này hôm qua có dấu hiệu lợn rừng đi lại.”
Tô Đạt gật đầu: “Có lẽ hang ổ bọn chúng không xa lắm. Nghe đại tá kia nói có ít nhất ba mươi con, cháu phải cẩn thận đó.”
Phòng phát sóng trực tiếp mở ra giữa đêm, rất nhiều người bất ngờ, Ma đạo sư Morrison vừa luyện độc dược vừa hỏi: “Chủ bá đang làm gì thế?”
Sở dĩ Morrison thức khuya là do mẻ độc dược lần này muốn thành công phải được trải qua sự tẩy lễ của ánh trăng mới có thể thăng hoa.
Vì đang là nửa đêm, làn đạn cũng ít người bình luận, Tô Đạt nhìn thấy thì trả lời: “Đánh Chiến Nha*.”
“Cái gì?” Thang Lâm đang tập trung tìm kiếm dấu chân lũ lợn nghe được thì quay phắt về phía Tô Đạt sau lưng.
Tô Đạt giải thích với Thang Lâm cũng như phòng phát sóng trực tiếp: “Thú hoang dại này gọi là Chiến Nha, hiếu chiến, da dày có lông cứng như kim châm, nếu lỗ mãng tấn công thì người bị thương chỉ có thể là mình mà thôi. Cái tên Chiến Nha cũng chính là vì chúng có hai răng nanh dài cứng, nếu bị đâm trúng chắc chắn thủng ruột.”
Phòng phát sóng trực tiếp có người giải thích thêm: “Đây là một loại yêu thú có tính công kích mạnh, tuy không quá mạnh mẽ nhưng có khả năng cắn đứt linh khí. Nếu buộc phải chiến đấu với nó mà không nắm chắc mười phần thì không được đem pháp khí bản mạng ra, nếu để nó cắn đứt liên hệ của bản thân và pháp khí mà không được chữa trị thì thảm.” Pháp khí bổn mạng của tu sĩ giống như thân thể thứ hai, nếu bị hỏng thì thân thể cũng không tốt hơn.
Đệ tử Huyền Môn có biết loại yêu thú này, hắn không giấu mà nói thẳng: “Trong Thư tịch Yêu thú quyển thượng có ghi, Chiến Nha thích thịt, ghét hương vị của Lá Khuyết Nguyệt. Nên chủ bá đừng để nó ngửi được bằng không chúng sẽ nổi điên lên, tu sĩ Trúc Cơ cũng đành bó tay.”
Thanh Vân đạo trưởng nghi ngờ: “Hiện giờ mấy môn phái tu chân đều cho đệ tử ra vào Thư quán thượng đẳng dễ dàng như vậy sao?”
Đệ tử Huyền Môn cười haha không ngừng: “Đạo trưởng, tôi là đệ tử thân truyền, đừng nói Thư quán thượng đẳng, mấy thứ cao thâm hơn tôi muốn là có được thôi.”
Thanh Vân đạo trưởng: “...” Trăm triệu lần không ngờ được, cả phòng phát sóng này chỉ có mỗi mình là nghèo khổ nhất, nếu mình không có khả năng luyện đan tạm được thì đến nói chuyện cũng không có tư cách.
Tô Đạt hoàn toàn bị Lá Khuyết Nguyệt thu hút, Chiến Nha nổi điên lần này chắc cùng loại thực vật này có liên hệ.
Thanh âm Thang Lâm từ trước mặt truyền tới: “Chú Tô, cháu tìm được rồi.”
Dứt lời, Tô Đạt nhẹ nhàng bước tới, quan sát cẩn thận, nếu nhìn kĩ có thể thấy hai chân của hắn còn chưa chạm đất đã vọt đến, tốc độ cực nhanh nhờ màn đêm che phủ nên không ai thấy rõ ràng.
Nơi này cách vị trí của Chiến Nha còn một khoảng, vẫn đủ thấy được mấy con Chiến Nha lớn ngủ ở vòng ngoài, Tô Đạt cầm tay Thang Lâm ra hiệu cậu không được manh động: “Cứ lén đến gần đã.”
“Vâng.” Nói xong, Thang Lâm nhảy lên cây, cẩn thận che giấu thân mình, dáng người thon dài giống như Mèo Hoang Dã, thảo nào có thể tránh né tầm mắt của thành viên đội tuần tra.
Nhân cơ hội này, Tô Đạt lấy Yêu Đao ra. Cũng may mấy ngày nay Thang Lâm chăm chỉ học tập đã biết cách đối phó thú năng lượng hung hăng sống kiểu bầy đàn.
Cậu liên tục làm phiền một con, khiến nó tức giận thức dậy, một mình một ngựa phóng tới chỗ trống trải, Thang Lâm nhanh tay dùng ám khí bắn vào mắt nó. Da của loài này cực dày, tia laser cũng không thể xuyên thủng. Đây cũng là lí do Đại tá Bạch không thể làm gì bọn chúng.
Nên mục tiêu đầu tiên của Thang Lâm là đôi mắt. Con Chiến Nha này tựa như biết nhược điểm của mình nên nghe được âm thanh ám khí bay đến đã nhanh chóng né tránh, ám khí sượt đi va vào trán nó rồi rớt xuống đất.
Việc này đã hoàn toàn chọc điên con vật nhưng Thang Lâm mặc kệ vẫn tấn công chỗ cũ hòng dẫn dắt nó đến địa phương xa hơn.
Tô Đạt ở sau không nói gì, lẳng lặng theo dõi sự hoạt động bất thường, may mắn nửa đêm thú năng lượng hiếm ra ngoài hoạt động.
Đến địa điểm trống, Thang Lâm phóng hai ám khí ra, một cái không trúng còn cái thứ hai đâm thẳng vào mắt nó, Chiến Nha gầm rú, vô cùng đau đớn rống lên nhưng không thể kêu gọi được thành viên trong đàn.
Vô Cực Cung chủ nhìn động tác của Thang Lâm hỏi: “Thuật Luyện thể? Còn là Sơ cấp Đỉnh*?”
Tô Đạt tất nhiên chú ý đến bình luận này trong làn đạn, hắn di chuyển đến chỗ dễ quan sát hơn, trả lời: “Là Thuật Luyện thể Sơ cấp, hẳn có liên quan đến bí tịch của Giới Tu chân.”
Vô Cực Cung Chủ nói: “Đây là bí tịch của Nhân giới, không phải tốt nhất nhưng có năng lực học được thêm Thuật Luyện khí và Thuật Luyện Thần thì có ích lợi cực lớn. Có bí tịch trong tay là một chuyện, học được nó hay không lai là chuyện khác.”
Đệ tử Huyền Môn tò mò: “Lợi hại vậy sao? Tiếc ghê, công pháp của môn phái không thể tu luyện thêm công pháp khác.”
Ma Nhân cũng là một con cú đêm, buổi tối gã hoạt động mạnh hơn nhiều, lúc này sao có thể vắng mặt được. Gã cũng tò mò công pháp tu luyện của Tô Đạt nên mặt dày hỏi: “Chủ bá cũng tu luyện thể thuật hả?”
Tô Đạt còn chưa trả lời Vô Cực Cung Chủ đã xuất hiện trong làn đạn: “Không, tôi thấy lúc chủ pháp chiến đấu không phải là một loại công pháp nào cả, ngay cả Thuật Phong ấn cũng chắp vá lung tung, may là vận khí tốt nên không tẩu hỏa nhập ma.”
Ma Nhân sợ hết hồn với lời này.
Thuật phong ấn có thể khiến Ma tộc bị thương nặng, nếu chủ bá là kẻ thù của gã thì... Mới nghĩ đến thôi đã khiến cả người run lên bần bật rồi.
Tô Đạt là nhân vật chính thì im lặng chú ý Thang Lâm. Ám khí đâm vào mắt Chiến Nha không sâu nên chỉ khiến con mắt đó bị thương tạm thời. Con lợn điên cuồng ủi đến chỗ Thang Lâm, thấy cậu đứng trên cành cây thì ra sức tông gãy nó. Thang Lâm khó khăn trốn chạy nhưng nếu có cơ hội thở dốc tấn công từ xa thì cục diện sẽ thay đổi.
Sau khi phân tích, Tô Đạt an tâm nhìn bình luận trong phòng phát sóng.
Vô Cực Cung Chủ: “Chủ bá có muốn bán Mặc Mãng hay không? Tôi xin ra giá hai quyển bí tịch luyện thể, một quyển trung cấp một quyển cao cấp.”
__________
*Sơ cấp đỉnh: được xếp hạng cao nhất trong các loại sơ cấp nhưng chưa đến mức trung cấp