Được Hàn Văn Thanh chấp thuận, Hoàng Nguyên Bách thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quay sang nói với Vũ Kim Tiên:
- Tên mập, cùng lên chứ?
Vũ Kim Tiên:
- Lên, sợ cái rắm a.
Vừa nói, Vũ Kim Tiên vừa lấy từ trong người ra một cây nỏ nhỏ tinh xảo đeo lên tay. Nhìn thấy cây nỏ này, Bạch Linh nói:
- Không tệ, cây nỏ đó là nhị phẩm pháp khí, hai tên nhóc đó có chút cửa thắng rồi.
Thiên Chí hỏi:
- Bạch Linh, theo cô nghĩ hai đứa nó nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?
Bạch Linh:
- Không tính cây nỏ đó thì hoàn toàn không có cửa, tính cả cây nỏ chắc được một phần vạn.
Thiên Chí giật mình, gấp gáp hỏi:
- Không đến mức thảm vậy chứ?
Bạch Linh:
- Không tin thì ngươi dùng máy quét kiểm tra thử tu vi của tên mặt lạnh đó đi là biết.
Thiên Chí ngay lập tức sử dụng máy quét, chỉ trong chớp mắt thông tin của Hàn Văn Thanh đã xuất hiện trước mắt hắn:
Tên: Hàn Văn Thanh.
Chức nghiệp: Võ giả.
Tu vi: Phá phàm cảnh đỉnh phong.
Nhìn thông số của Hàn Văn Thanh, Thiên Chí lập tức thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Bạch Linh nhìn xong thông tin, nói:
- Thấy chưa, với tu vi Phá phàm cảnh đỉnh phong của hắn thì hai tên nhóc kia không đủ cho hắn hắt hơi một cái.
Thiên Chí hỏi:
- Phá phàm cảnh là cảnh giới gì?
Nếu như Thiên Chí có thể nhìn thấy Bạch Linh lúc này chắc chắn hắn được Bạch Linh tặng cho một ánh mắt đầy khinh bỉ. Bạch Linh thở dài một hơi, nói:
- Ngươi có nhớ bốn trụ cột cảnh của võ giả không? Thực chất, bốn cảnh giới đó của võ giả là để chuẩn bị cho Phá phàm cảnh. Phá phàm, tên như ý nghĩa, chính là phá bỏ giới hạn của phàm thể. Nếu như võ giả ở bốn trụ cột cảnh chỉ có thể dùng sức mạnh nhục thể để công kích, nội lực chỉ để rèn luyện cơ thể thì đến phá phàm cảnh võ giả đã có thể phóng xuất nội lực ra ngoài, phá bỏ rất nhiều giới hạn bất lợi. Có thể nói, võ giả phá phàm cảnh mới bắt đầu được coi là võ giả chân chính.
Nghe Bạch Linh giải thích làm Thiên Chí không khỏi lo lắng cho hai tên nhóc. Phải đối đầu với một đối thủ quá mạnh như vậy, không biết hai đứa nó đã có kế hoạch gì chưa?
Trong lúc Thiên Chí và Bạch Linh trò chuyện, Vũ Kim Tiên đã đeo chiếc nỏ lên tay sau đó bước tới đứng bên cạnh Hoàng Nguyên Bách, khuôn mặt không dấu nổi vẻ căng thẳng. Thấy hai tên nhóc đã chuẩn bị xong, Hàn Văn Thanh lên tiếng:
- Sẵn sàng rồi chứ.
Hoàng Nguyên Bách:
- Bọn ta đã sẵn sàng.
Hàn Văn Thanh đẩy ra một luồng kình khí thắp nén nhang đầu tiên, sau đó phất tay với hai đứa nhóc ra hiệu cho chúng có thể bắt đầu. Hoàng Nguyên Bách thấy tín hiệu của Hàn Văn Thanh ngay lập tức ngưng tụ linh khí vào hai tay xông tới, Vũ Kim Tiên bên cạnh cũng giương nỏ lên bắn liền ba phát về phía Hàn Văn Thanh. Ba luồng đạn khí phá không bay về phía Hàn Văn Thanh nhưng hắn không hề nao núng, nhấc một cánh tay lên ngạnh kháng.
“Ầm, ầm, ầm”
Ba tiếng nổ vang lên nhưng trên người Hàn Văn Thanh không hề có chút thương tích nào. Lúc này, Hoàng Nguyên Bách đã đến sát bên cạnh Hàn Văn Thanh, đánh ra một chưởng về phía hắn nhưng Hàn Văn Thanh hoàn toàn không thèm đếm xỉa, để mặc cho chưởng của Hoàng Nguyên Bách đánh vào người hắn. Thấy một chưởng đắc thủ, Hoàng Nguyên Bách liên tục tấn công vào người Hàn Văn Thanh. Ở phía xa, Vũ Kim Tiên cũng không hề rảnh rỗi, liên tục dùng nỏ bắn đạn khí về phía Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh đứng trước thế công vũ bão của hai tên nhóc vẫn vô cùng thản nhiên, chỉ thỉnh thoảng đưa ta cản vài pha đạn khí, còn lại hắn hoàn toàn bỏ lỏng phòng thủ để mặc chúng công kích. Cục diện như vậy kéo dài đến khi nén nhang đầu tiên gần cháy hết. Lúc này, thế công của hai người Hoàng Nguyên Bách đã chậm lại, dường như linh lực của chúng đã gần cạn kiệt. Đột nhiên, Hàn Văn Thanh động. Hắn vung tay tóm lấy Hoàng Nguyên Bách sau đó quăng hắn về phía Vũ Kim Tiên làm cho hai người văng cả ra ngoài. Nhìn thấy nén hương đầu tiên đã cháy hết, Hàn Văn Thanh lên tiếng:
- Còn tiếp tục không?
Hai người Hoàng Nguyên Bách sau khi bị văng ra đông thời ói ra một búng máu. Nghe Hàn Văn Thanh nói vậy, Hoàng Nguyên Bách gắng gượng chống đỡ thân thể ngồi dậy, nói:
- Đương nhiên là có.
Hàn Văn Thanh nghe vậy liền mỉm cười, vung tay thắp nén nhang thứ hai.
Hoàng Nguyên Bách sau khi ngồi dậy liền quay sang hỏi Vũ Kim Tiên:
- Tên mập, chưa chết chứ hả?
Vũ Kim Tiên lật thân thể béo tròn của hắn dậy, quệt máu ở miệng, nói:
- Mồm quạ đen, ngươi chưa chết đương nhiên lão tử không sao.
Thấy Vũ Kim Tiên không sao, Hoàng Nguyên Bách cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng xếp bằng khôi phục thương thế. Đột nhiên, Vũ Kim Tiên nói:
- Mồm quạ đen, nếu như chúng ta thất bại ở đâu thì sao?
Hoàng Nguyên Bách quay sang nhìn Vũ Kim Tiên, mở miệng định nói gì đó nhưng Vũ Kim Tiên đã tiếp tục:
- Ta không muốn thất bại ở chỗ này. Nếu như thất bại ở đây, gần như chắc chắn ta sẽ phải quay lại cuộc đời trước đây, tiếp tục làm một con rối mặc cho người khác bài bố, ta không muốn như vậy.
Hoàng Nguyên Bách nhìn Vũ Kim Tiên chằm chằm, sau đó nói:
- Ta cũng không muốn, ta không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho người khác, ta muốn cho mọi người thấy một tên xui xẻo trời sinh như ta, chỉ cần nỗ lực cũng có thể đạt được thành tựu như người khác.
Hai người Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đồng thời chuyển ánh mắt về phía Hàn Văn Thanh, đồng thanh nói:
- Vì vậy, trận này chúng ta CHỈ ĐƯỢC THẮNG, KHÔNG THỂ THUA.
Đột nhiên, nguyên khí trong thiên địa bị hút về phía hai người Hoàng Nguyên Bách khiến cho sau lưng chúng như xuất hiện hai cơn lốc nguyên khí. Nhìn thấy như vậy, Hàn Văn Thanh nhếch mép để hiện ra một nụ cười, lẩm bẩm:
- Đột phá trong tình cảnh như vậy, không tệ, không tệ chút nào.
Lúc này hai người Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đều đã xếp bằng tiến vào trạng thái đột phá. Càng ngày càng có nhiều nguyên khí thiên địa bị hút về phía hai người khiến cho thân ảnh bọn họ gần như bị bao phủ trong một cơn lốc nguyên khí. Thiên Chí ở phía xa lo lắng hỏi Bạch Linh:
- Liệu bọn chúng có xảy ra chuyện gì không?
Bạch Linh:
- Không sao, chỉ là chúng đang đột phá thôi, nếu thành công thì trận này cơ hội thắng sẽ cao hơn nhiều.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc nén nhang thứ hai đã cháy hết. Hàn Văn Thanh đang định thắp nén nhang thứ ba thì đột nhiên vị trí hai người Hoàng Nguyên Bách đột nhiên phát sinh dị động, cơn lốc nguyên khí bao quanh hai người như bị thứ gì đó hút vào. Một lát sau, cơn lốc hoàn toàn biến mất, để lộ ra hai thân ảnh.
Bạch Linh:
- Chúng thành công rồi, trận chiến này có cơ hội chiến thắng rồi.