Toàn Chức Yêu Sư

Chương 5: Chương 5: Mèo Béo Phát Uy




Né tránh.

Tiếp tục né tránh.

Bằng mọi giá phải né tránh.

Đấy là tất cả những gì Thiên Chí nghĩ được vào lúc này. Trước đó hắn trúng một quyền của lão trưởng thôn đã bị trọng thương, giờ đứng còn không vững nên không cách nào chống trả, chỉ còn cách lăn lộn liên tục hòng né tránh công kích của lão.

Lý trưởng thôn thấy vậy không ngừng cười lạnh, nói:

- Tiểu tử, để ta xem ngươi né được bao lâu. Hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi trả thù cho con ta.

Vừa nói, Lý trưởng thôn vừa liên tục phát ra công kích, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh. Thiên Chí vừa chật vật né tránh vừa tìm cách thoát thân. Đột nhiên, Lý trưởng thôn hét lên:

- Ta xem ngươi còn né được không. Bạo quyền.

Lý trưởng thôn xuất ra một quyền cực mạnh. Nhìn thấy quyền này, trong đầu Thiên Chí thầm kêu không ổn. Hắn đã không còn chỗ nào để né tránh, nếu trúng một quyền này hắn không chết chắc cũng tàn phế. Đúng lúc này, từ trong đan điền của hắn, con mèo béo nhảy ra chắn trước mặt hắn, đỡ thay cho hắn một quyền của Lý trưởng thôn.

“Oành”

Quyền đầu của Lý trưởng thôn đánh trúng người con mèo béo, hất văng nó vào lòng Thiên Chí. Thiên Chí vội ôm lấy con mèo béo hỏi:

- Mèo béo ngươi không sao chứ?

Con mèo ngoảnh đầu lại nhìn Thiên Chí kêu “Ngoao ngoao” mấy tiếng rồi nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, lắc lư thân hình béo tròn bước tới phía Lý trưởng thôn.

Hệ thống:

- Nó nói nó không có sao hết, còn nữa nó bảo kí chủ bịt tai vào.

Thiên Chí không hiểu mô tê gì nhưng vẫn lấy tay bịt chặt hai tai lại.

Lúc này, Lý trưởng thôn nhìn thấy một con mèo béo tròn lại có thể ăn một quyền của hắn mà không chết, lại còn có thể bước đi được thì thấy vô cùng kì lạ. Đột nhiên, hắn thấy con mèo béo há miệng kêu một tiếng.

Lý trưởng thôn đáng thương a.

Nếu trên đời có thuốc hối hận, Lý trưởng thôn chắc chắn sẽ mua cho mình một viên để thời khắc con mèo béo há miệng, hắn kịp ôm con trai hắn chạy trốn. Nhưng đáng tiếc cuộc đời không có thuốc hối hận, một tiếng kêu... à không phải gọi là tiếng gầm kinh thiên động địa do con mèo béo phát ra thổi Lý trưởng thôn bay thẳng ra vài mét, ngũ quan trên khuôn mặt toàn bộ đều chảy máu trông vô cùng thê thảm. Con mèo béo thấy Lý trưởng thôn thê thảm như vậy kêu lên hai tiếng đắc ý rồi lúc lắc trở lại chỗ của Thiên Chí.

Thiên Chí câm nín nhìn con mèo béo đang liếm mặt hắn, một lúc sau mới nói:

- Mèo béo, không ngờ ngươi lợi hại như vậy.

Con mèo béo nhìn Thiên Chí kêu “ Ngoao ngoao” hai tiếng đầy đắc ý.

Hệ thống:

- Nó nói:“ Đương nhiên, bản thánh thú vô cùng lợi hại.”

Đúng lúc này, Lý trưởng thôn chật vật đứng dậy, nhìn Thiên Chí và con mèo béo nói:

- Các ngươi cứ chờ đấy cho ta, ta nhất định sẽ báo thù.

Dứt lời, Lý trưởng thôn liền ôm lấy con trai hắn rồi bỏ chạy mất dạng.

Lúc này, Thiên Chí mới thở dài một hơi thả lỏng cơ thể. Đột nhiên, một cơn mệt mỏi kéo tới làm Thiên Chí dần dần mất đi tri giác rồi ngất xỉu.

Không biết qua bao lâu, Thiên Chí rốt cuộc cũng tỉnh lại. Ngay lúc mở mắt ra, hắn đã thấy con mèo béo đang nằm trên người hắn. Hắn vừa cố gắng ngồi dậy thì cửa phòng mở ra, Triệu Vũ Nhu bê một thau nước bước vào, thấy hắn như vậy liền nói:

- Thiên Chí đệ nằm im đó, y sư nói đệ bị thương không nhẹ cần phải nghỉ ngơi.

Triệu Vũ Nhu bê thau nước tới, nhẹ nhàng lau mặt cho Thiên Chí. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Triệu Vũ Nhu, trong lòng Thiên Chí như có một dòng nước ấm chảy qua. Đột nhiên Triệu Vũ Nhu dừng tay lại, cất tiếng nói:

- Tất cả là do ta vô dụng hại đệ bị thương nặng như vậy, đệ không trách ta chứ?

Thấy Triệu Vũ Nhu nói vậy, trái tim Thiên Chí như thắt lại. Hắn nắm chặt lấy tay Triệu Vũ Nhu, nói:

- Vũ Nhu tỷ đừng nói như vậy. Cả đời này ta sẽ bảo vệ tỷ, không để cho ai làm tỷ tổn thương.

Đúng lúc này, hai đứa nhóc Tử Vân, Tử Vũ chạy vào trong phòng. Triệu Vũ Nhu thấy vậy mặt đỏ bừng lên, vội rút tay ra khỏi tay Thiên Chí. Hai đứa nhóc thấy vậy hỏi Triệu Vũ Nhu:

- Tỷ tỷ sao mặt tỷ đỏ vậy?

Triệu Vũ Nhu càng thấy xấu hổ, gắt một tiếng:

- Hai đệ nói cái gì vậy, ta có đỏ mặt đâu chứ. Mà giờ muộn rồi hai đệ qua đây làm gì, mau về nhà ngủ đi.

- Hì hì, bọn đệ muốn sang thăm Thiên Chí ca ca mà.

Hai đứa nhóc nhảy tới bên cạnh Thiên Chí, ôm chầm lấy hắn nói:

- Thiên Chí ca ca huynh thật lợi hại. Tên khốn kiếp Lý Minh đó lúc nào cũng để mặt hắn song song với trời, không coi ai ra gì vậy mà huynh chỉ cần vài chiêu đã đánh bại hắn.

Thiên Chí cười cười, lấy tay xoa đầu hai đứa nhóc, nói:

- Hai đệ cũng rất lợi hại, mới bốn tuổi đã ngưng tụ nguyên khí thành công, nhất định sau này sẽ lợi hại hơn cả ta.

- Lúc đó nhất định bọn ta sẽ bảo vệ ca ca và tỷ tỷ.

- Haha, ta cũng mong đến lúc đó.

Thiên Chí cười nói. Hai đứa nhóc thấy mèo béo nằm bên cạnh Thiên Chí liền nổi lên hứng thú nhào tới ôm lấy nó.

- Thiên Chí ca ca, con mèo của huynh cũng rất lợi hại a, tên nó là gì vậy?

Thiên Chí chợt nhớ ra hắn chưa từng đặt tên cho con mèo béo. Suy nghĩ một hồi, Thiên Chí nói:

- Nó tên tiểu Quang.

Con mèo béo đang hưởng thụ việc được hai đứa nhóc cưng nựng, nghe thấy Thiên Chí nói vậy liền ngẩng đầu lên kêu hai tiếng.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng trong đầu Thiên Chí:

- Nó nói cái tên rất hay, nó rất thích.

Thiên Chí thấy hệ thống lên tiếng, vội vàng hỏi:

- Ê hê thống sao từ lúc ta tỉnh dậy tới giờ ngươi mới lên tiếng?

- Hệ thống đang cảm thấy bị xúc phạm vì sự vô dụng của kí chủ nên không muốn lên tiếng.

- Ngươi nói vậy là sao hả hệ thống, ta vô dụng chỗ nào chứ?

- Thân làm yêu sư mà không biết sử dụng yêu thú để chiến đâu, hơn nữa yêu thú của kí chủ là thánh thú vậy mà một tên Thanh đồng chiến sĩ tam tinh như tên Lý trưởng thôn đó cũng không đánh lại, kí chủ đúng là sự sỉ nhục của yêu sư.

Thiên Chí á khẩu, chưa biết trả lời thế nào thì hệ thống đã tiếp tục:

- Để chữa trị sự vô dụng của kí chủ trước khi hết thuốc chữa, hệ thống quyết định phát động nhiệm vụ rèn luyện: tiến vào Hoang Yêu sơn mạch rèn luyện một tháng.Thành công ban thưởng 1000 điểm rèn luyện, thất bại thì kí chủ kiếm miếng đậu hũ đập đầu chết đi để giải phóng cho hệ thống.

Hệ thống phát động nhiệm vụ làm cho Thiên Chí hết cả hồn. Hoang Yêu sơn mạch là nơi gần Thái Bình thôn nhất có yêu thú xuất hiện, tiến vào đó rèn luyện có nghĩa là phải trải qua chuyện chém giết với yêu thú. Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Chí có chút sợ hãi nhưng đồng thời cũng dâng lên một sự hưng phấn. Thiên Chí biết, để trở thành cường giả thì không thể nào không trải qua sinh tử chém giết nên lần rèn luyện hắn nhất định phải đi, hơn nữa nhất định phải thành công.

Hạ quyết tâm trong lòng, Thiên Chí nói với hệ thống:

- Được, nhiêm vụ này lão tử nhận, hệ thống ngươi chờ đó lão tử sẽ thành công cho ngươi xem.

Cùng lúc đó tại nhà Lý trưởng thôn:

- Phụ thân, con không nuốt nổi mối hận này, con muốn giết tên tạp chủng Thiên Chí đó, CON MUỐN GIẾT NÓ.

Lý Minh lúc này đang nằm trên giường bệnh, toàn thân băng bó chằng chịt. Hắn gào rú điên dại như một con thú hoang, hai mắt hắn long lên sòng sọc. Lý trưởng thôn thấy Lý Minh như vậy, bước tới cho Lý Minh một cái tát.

- Con nhìn con xem còn ra hình người nữa không? Con muốn giết tên Thiên Chí đó, con tưởng ta không muốn sao, thế nhưng cả ta và con cộng lại cũng không phải đối thủ của con mèo đó, con nói chúng ta làm sao giết hắn?

- Thế nhưng phụ thân, con thật sự không nuốt nổi cơn hận này.

- Con bình tĩnh lại, ráng chờ thêm một tháng nữa nhị thúc con quay về, ta sẽ có cách xử lý tiểu tử đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.