Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 10: Chương 10




"Dời đến mấy giờ thưa Tổng giám đốc?" Thư kí cố gắng 'nỗ lực' lần nữa.

"Đơi khi nào tôi về rồi bàn lại!"

Cứ thế, Vân Trường ung dung rời đi, để lại người thư kí làm việc lâu năm ngổn ngang trong gió!

Ông(thư kí) bỗng nhiên nhớ đến một câu nói: Ước gì ta chỉ là hạt bụi để gió thổi bay ta đi, rời xa hồng trần đầy những vướng bận!

Nếu có thể, ông rất muốn làm hạt bụi ngay lúc này! ——Tổng giám đốc của tôi, ngài đi để lại mớ công việc còn cao hơn núi cho ai làm a???

Có than có thở vẫn phải làm, viên thư kí quanh năm bị bóc lột sức lao động thở dài, nhấc điện thoại lên.

"Xin chào, tôi là thư kí Mạc của tổng giám đốc Thiên Mạn! Tôi gọi đến công ty D.C để....."

... .......

Lạc Ly là nhà hàng lớn ở nam thành, nổi tiếng với những món ăn chay cực ngon [chú ý,ăn chay ở đây có nghĩa là không dùng thực phẩm từ động vật trong bữa ăn], có nhiều món đã ăn rồi tuyệt đối không thể nào quên. Hơn nữa, thức ăn chay không chứa nhiều chất béo, rất tốt cho sức khỏe. Theo thống kê, mỗi tháng có vài ngày ăn chay sẽ giúp cho người này giữ bình tĩnh tốt hơn so với một người không ăn chay. Diệp Ngọc Ly từ khi còn bé đã theo gia đình họ Phương ăn chay,điều này góp phần không nhỏ vào việc hình thành tính cách thanh nhã của cô, thói quen ấy được giữ đến tận ngày cô gặp tai nạn máy bay.

Nơi đây chính là địa điểm ngày xưa Diệp Ngọc Ly và Vân Trường thường hẹn nhau(mặc dù nam thành và bắc thành không hề gần chút xíu nào) nên chứa đựng rất nhiều kỉ niệm giữa bọn họ. Khi Vân Nhàn còn nhỏ, một nhà ba người vẫn thường xuyên đến, cho nên chủ nhà hàng đã cấp hẳn cho gia đình cô một phòng ăn riêng ở tầng ba.

Tầng thứ ba của nhà hàng Lạc Ly đặc biệt với mọi người không phải vì nơi đây là khu vực cao cấp nhất của nhà hàng, mà vì một bên dãy đều được lắp cửa thủy tinh lớn để mọi người có thể ngắm cảnh sông Ngân Hà ở góc độ đẹp nhất.

Con sông này được xưng là 1 trong 9 kì quan ở nước N, chảy uốn quanh thành phố K như một giới tuyến ngăn cách thành phố với các khu vực lân cận. Từ trên cao nhìn xuống thì K hệt như ’hòn đảo’ nằm trong đất liền. Một điểm thú vị là khi có ánh sáng chiếu vào, mặt sông sẽ lấp lánh tinh quang, giống như một dãi ngân hà tỏa sáng!

Dọc hai bên bờ sông tất nhiên không thiếu các khu du lịch, tuy nhiên muốn ngắm cảnh Ngân Hà giang(=sông) đẹp nhất phải đến nhà hàng Lạc Ly, và bạn phải đặt chỗ trước ở tầng ba, bởi ngày nào cũng có một lượng khá lớn khách đến đây 'chiêm ngưỡng kỳ cảnh' nhân gian! Chỉ khi chính bản thân đã trải nghiệm, bạn mới hiểu được cái gì gọi là 'Trăm nghe không bằng một thấy' và lí do gì nhiều người không ngại xa xôi vẫn muốn đến chỗ này dùng bữa.

Từ góc nhìn ở tầng ba, bạn có thể trông thấy trọn vẹn vẻ đẹp của sông Ngân Hà, rực rỡ mà không chói mắt, óng ánh như vảy rồng, thật là mãn nhãn! Chủ nhà hàng Lạc Ly chắc chắn phải là một nghệ thuật gia mới phát hiện ra vị trí tuyệt vời như vậy. Cộng thêm nhà hàng chỉ phục vụ món chay thanh đạm, bất kể người nào dù nóng tính đến mấy khi đã tới đây cũng không tự chủ yên lặng hơn hẳn. Tất cả mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, trước vẻ đẹp thần kì của thiên nhiên, tâm tình ai nấy đều vô thức nảy sinh sự vui vẻ!

Vân Nhàn nhìn dòng sông đem lại cho thành phố K danh tiếng và lợi nhuận khổng lồ mà thất thần. Bảy năm qua, quang cảnh ở đây chẳng thay đổi bao nhiêu, cái khác biệt chính là cảm giác của cô . Còn nhớ lần cuối cùng Vân Nhàn đến nhà hàng Lạc Ly trước khi sang Canada, lúc đó cô chỉ có một mình, lặng ngồi, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ ăn! Tất cả chỉ có một mình một người!

Trong cuộc sống, bạn sẽ gặp rất nhiều người. Nhưng ai trong số đó bạn có thể tin tưởng ’dốc hết bầu tâm sự‘ ? Hay, bạn và họ sẽ lướt qua nhau như người qua đường xa lạ? Ranh giới chỉ là một cánh cửa, bên ngoài là thế giới ồn ào, sôi nổi, xa hoa, lỗng lẫy như nàng công chúa kiêu ngạo khoát trên mình bộ quần áo được chăm chút từng mi-li-mét; còn bên trong là không gian của sự vắng vẻ, lạnh lẽo, trống trải, tẻ nhạt chẳng khác gì nàng lọ lem bẩn thỉu thấp bé. Có lẽ bạn sẽ không để ý, sẽ bỏ qua, sẽ lơ đi cái hố đen cô độc đang từng ngày từng giờ hút bạn vào bóng tối vô tận. Liệu đến cuối cuộc đời, bạn có nhận ra hay chăng rằng bản thân đã bị hắc ám nuốt chửng?

Chỉ là, điều này đã không cần thiết nữa, đơn giản vì đã không còn ai quan tâm đến bạn!

Sẽ chẳng ai chú ý đến một hạt cát không có giá trị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.