Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 15: Chương 15




Mẹ con Vân Nhàn không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng, có phải Vân Trường bị tin tức này chấn động rồi hóa đá hay không, à, bây giờ thì tượng đá cũng nứt luôn rồi.

Sự thật ba người đoán không sai, Vân Trường chỉ kém chút nữa là tan vỡ thành mây khói!

Thấy Vân Trường cứ bất động, đôi mắt mở to hết cỡ, Vân Nhàn nghĩ nghĩ nên đánh thức ba thì hơn, nếu cứ tình huống này thì chẳng biết ba cô sẽ làm tượng đến khi nào. Vân Nhàn đứng dậy, đi tới bên cạnh hai bé, cười nói : " Ba, đây là cháu của ba!"

Oành... xẹt..

Thêm một đạo sấm sét nữa bổ xuống Vân Trường. Thân hình cương nghị chao đảo như thuyền đi ngược sóng —— Đây là chuyện gì, con gái mới đi bảy năm, khi về lại có thêm hai đứa con?? Ta đang nằm mơ à???

Vân Trường nỗ lực lắc đầu, nhưng lắc đến chóng mặt thì hai 'sinh vật lạ' kia vẫn nằm trong tầm mắt hắn như cũ.

Đừng hỏi vì sao Vân Trường kích động đến mức này, nếu đứa con bạn tâm tâm niệm niệm thương yêu trở về, bạn chưa kịp vui mừng thì nó dẫn theo đứa trẻ nói với bạn đây là con ruột của nó. Là con ruột chứ không phải con nuôi a! Tức là cháu ruột của bạn! Trong người của đứa trẻ đó có huyết thống của bạn! Việc này còn khó chấp nhận hơn cả chuyện cá biết bay nha!

Không phải Vân Trường chưa từng nghĩ Vân Nhàn nói đùa, tuy nhiên ý nghĩ này vừa lóe lên liền bị dập tắt không còn chút tàn than. Hai đứa trẻ kia mặc dù không giống Vân Nhàn lắm [tg: thực tế là giống cha đến 8 phần] nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết họ có mối quan hệ thân thuộc. Nhất là đứa trẻ bên trái Vân Nhàn, ánh mắt của nó hoàn toàn y hệt con gái hắn, đều bình tĩnh, đen thẳm như viên mặc ngọc đẹp nhất thế gian; chính cái nhìn tĩnh lặng như vậy vô hình gây áp lực lên người đối diện. Ngay cả khi không nói gì thì khí thế vẫn áp đảo đối phương. Đó là ngạo khí từ trong xương toát ra, không hề có chút phô trương giả tạo. Loại khí chất này không phải cứ muốn học là được. Cho nên Vân Trường không cần phải hỏi lại cũng tự biết hai đứa trẻ nọ là con của con gái không sai vào đâu được.

Vân Thiên và Vân Thần lại cảm thấy ông ngoại hết sức thú vị. Đầu tiên là ngây ra như phỗng, sau lại lắc lư như lật đật —— Ô, ông ngoại thật có tiềm năng làm diễn viên kịch câm a! Xem đi, biểu cảm trên gương mặt thật đặc sắc a, còn chuyên nghiệp hơn diễn viên chính thức nữa kìa. Thật không hổ danh là người đứng đầu ngành giải trí nha, kĩ thuật vẫn luôn xuất sắc như vậy.

Nếu để Vân Trường biết những hành động do bị đả kích của mình trong mắt 'cháu ngoại' lại bị biến tấu thành kịch câm, chẳng biết sẽ còn thương tâm như thế nào nữa.

Phải nói một câu, muốn trở thành người một nhà với loại người này một là có dây thần kinh thô như dây thừng, hai là 'ngây thơ' không biết gì. Nếu không thuộc hai thành phần trên, hãy chuẩn bị tinh thàn chịu đả kích đi là vừa.

Trông thấy Vân Trường chậm chạp không có động tác nào, Vân Nhàn khẽ nhún vai bất đắc dĩ, e rằng ba cô bị dọa không nhẹ rồi, vẫn là kéo ông vào ghế ngồi trước rồi tính. Nghĩ sao làm vậy, Vân Nhàn một tay kéo người đàn ông còn đang 'chết lâm sàng' , tay còn lại ra hiệu cho hai tiểu thiên thần nhà mình.

Hai bé rất nhanh hiểu ý mẹ, Vân Thiên đẩy ra một cái ghế cho ông ngọa ngồi, còn Vân Thần thì rót một cốc nước đem đến.

Vân Trường cứ thế mờ mịt bị ấn ngồi xuống, rồi sau khi uống cạn cả cốc nước mới phục hồi tinh thần. Cái đầu tiên hắn chứng kiến là ba vẻ mặt nhìn hắn, biểu tình cực kì phong phú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.