Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 4: Chương 4




Lần đầu tiên Vân Nhàn gặp Thủy Thiên Phong, ấn tượng của cô về người bạn thân chỉ có ba chữ: quá trâu bò!

Vân Nhàn chuyển vào học viện Thiên Anh (trường nội trú) năm 14 tuổi, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp hầu như cô chẳng đi đâu, cả tiểu viện nơi cô sống lúc nào cũng bao trùm bầu không khí yên tĩnh.

Giới thiệu một chút về học viện Thiên Anh. Đây là ngôi trường có truyền thống lâu đời, ngày xưa từng là nơi chuyên dạy học cho con cháu các thế gia. Hiện nay học viện ngoại trừ việc giảng dạy kiến thức còn kiêm luôn chức vụ bảo mẫu. Nói trắng ra thì chính là nơi để các bậc phụ huynh bận rộn tối mặt tối mũi “gửi” con mình cho học viện trông nom hộ, tránh tình trạng con cái ở nhà không ai chú ý mà sa vào những thứ không hay! Ở học viện có một khu vực gồm các căn biệt thự loại nhỏ, có đầy đủ tiện nghi, người hầu kẻ hạ như ở nhà, gọi là tiểu viện(viện này khác học viện nhé),cũng là khu cao cấp nhất của học viện, chỉ có các thiếu gia tiểu thư thuộc các đại thế gia mới có tư cách vào ở. Vân Nhàn thân là trưởng nữ Vân gia, cộng với mức độ sủng ái của Vân Trường, tất nhiên sẽ không để cho cô chịu thiệt. Tiểu viện nơi Vân Nhàn ở đều thiết kế theo ý thích của cô, đơn giản và thoải mái, mỗi ngày chỉ có một đến hai người đến dọn dẹp, cho nên nơi này muốn ồn ào còn khó hơn đếm xem viện này có bao nhiêu cành cây, trừ phi chính cô đổi tính.

Vân Nhàn ít tiếp xúc với người khác không phải vì sợ hãi hay bị tự kỉ, mà đơn giản là cô lười nói chuyện, sinh trưởng ở Vân gia mười mấy năm đã dưỡng cho cô tính cách này. Nhưng cô cũng không phải thánh mẫu, là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, chỉ là chưa có kẻ nào đui mù chọc vào, cô là điển hình cho loại người phúc hắc chính hiệu a!

Vào một ngày đẹp trời nào đó, Vân Nhàn đang ngồi mốc meo bên cửa sổ chợt thấy bên ngoài tiểu viện của cô có một đám người. Hiện tại đang là buổi trưa, chưa có ai đến chỗ cô dọn dẹp, mà những người kia vì chạy quá nhanh không chú ý đã chạy vào khu vực cao cấp. Vì nhàm chán nên Vân Nhàn cũng không có ý định ngăn cản bọn họ, hơn nữa còn là cảnh tượng một nữ đuổi theo mười nam! Cái này thật đồ sộ a, chắc chắn sẽ có chuyện hấp dẫn để xem rồi!

Bên dưới, nữ sinh bỗng nhiên đứng lại, hai tay chống hông, hít sâu, và...

"Con mẹ nó, các người nếu công nhận bản thân là nữ thì chạy cho nhanh vào!"

Đám nam sinh ở phía trước động tác đều hơi khựng lại, dáng vẻ như đang do dự có nên bỏ ngoài tai lời nói kia hay không.

Vân Nhàn nâng mi, thầm nghĩ, cách cũ nhưng hiệu quả a!

Nhân cơ hội này, nữ sinh 'bồi' thêm một câu:"Chiều nay học viện có tin nóng a, tên của các người nhất định sẽ được đăng trên bảng thông báo với tiêu đề ‘Những cặp đôi nam-nam đẹp nhất tháng này’!"

Vân Nhàn nghe câu này, nếu không phải vì đang làm khán giả chắc chắn sẽ vỗ tay khen ngợi——Chiêu này đủ độc nha!

Quả nhiên, mười nam sinh rất thống nhất quay đầu lại. Trên đời này đáng sợ nhất chính là tin đồn, một truyền mười, mười truyền trăm, cứ theo độ ‘hot’ của sự việc mà lan rộng nhanh hay chậm. Mà lời đồn đãi đến một mức độ nào đó sẽ có người tin, biến chuyện không có thành sự thật. Vậy nên có thể xem lời đồn như một bậc thang nổi tiếng hoặc một loại vũ khí giết người vô hình!

Nữ sinh nở nụ cười đắc thắng, nếu họ thật dám chạy tiếp cô đảm bảo sẽ tặng bọn họ món quà suốt đời khó quên!

Cô gái bước từng bước đến đối diện đám nam sinh, trông thân hình của cô thật nhỏ bé và đơn bạc trước 10 người con trai cao lớn nhưng chẳng hiểu sao Vân Nhàn lại có cảm giác nữ sinh kia không hề yếu thế chút nào, cái này nghịch lý a! Lưng cô ấy vẫn thẳng, ánh mắt rực sáng, giọng điệu thản nhiên hời hợt nhưng ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ: "Lấy thứ các người đã lấy ra đây!"

Cả nhóm im lặng, một nam sinh có màu da ngăm đứng ra nói:"Bọn ta không lấy gì cả!"

Cô gái nhíu mày, nghi ngờ hỏi:"Vậy tại sao các người chạy như chó nhà có tang thế kia? Không phải là có tật giật mình đi?"

Mười nam sinh dù có tức giận thế nào cũng không thể phát tác, ai bảo bọn họ thật sự cầm đồ vật của người ta làm chi? Mặc dù là do họ nhầm lẫn giữa đồ của cô gái với đồ của bạn bọn họ. Trả lại thì sẽ êm chuyện, nhưng mà...

Nam sinh vừa nói đón nhận cái nhìn của cô gái, có cảm giác như cả người đều bị lột sạch, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên. Cậu vội tìm bừa một lí do trả lời:"Ai bảo cô truy đuổi chúng tôi làm gì? Tất nhiên theo phản xạ có điều kiện sẽ chạy rồi!"

Nữ sinh trưng ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, "à" một tiếng:"Thì ra các người còn có sở thích này a! Ừm, rất có tiềm năng làm đạo tặc(trộm)! Bản lĩnh chạy trốn rất nhanh!"

Cả đám nam sinh nghe mà có cảm xúc muốn thổ huyết, giữa chạy nhanh và đạo tặc thì có quan hệ gì? À không đúng, bọn họ chẳng có liên can gì đến vấn đề này cả!

Không đợi bọn họ phản bác, cô gái liền nói:"Mau đem thứ kia ra đây!"

Vân Nhàn gật gù tán thưởng, lựa chọn thời cơ rất đúng lúc. Khi con người ở trạng thái tức giận sẽ mất bình tĩnh nhất, rất dễ bị cảm xúc chi phối, cũng sẽ làm ra những hành động mà lí trí chưa kịp phân tích đúng sai.

Do đó mà một nam sinh khác trong nhóm có mái tóc nâu buột miệng tiết lộ:"Cái đó đã làm mất rồi còn đâu!" Bởi vậy bọn họ mới phải bỏ chạy chật vật như thế!

Bầu không khí lâm vào tình trạng tĩnh lặng quỷ dị.

Vân Nhàn đột nhiên nhớ đến một câu nói vẫn thường gặp trên các bản tin dự báo thời tiết: Trước cơn bão sẽ là một khoảng sóng yên biển lặng, mọi người chú ý!

Tuy chẳng biết là ai đã nói câu này nhưng Vân Nhàn phải công nhận là rất chuẩn.

Quả vậy, bên dưới chính là cảnh tượng núi lửa phun trào!

Nữ sinh chộp ngay nam sinh tóc nâu, vừa nắm áo cậu mà lắc vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi:" Cậu vừa mới nói gì? Cái gì hả? Mất rồi là sao? Con bà nó, đã vậy các người còn chạy làm quái gì? Có biết đã lãng phí mất bao nhiêu thời gian của ta không hả? Đầu óc các người bị nước vô hay phản ứng chậm vậy hả? Mẹ nó, sao không chịu nói sớm? Các người chạy không mệt nhưng ta rất mệt đó. @#$%&*£¢€¶©®™…"

Từng chữ tuôn ra từ đôi môi nữ sinh tựa như pháo nổ liên tục. Vân Nhàn nghe mà bội phục không thôi, nói nhiều như vậy mà không câu nào trùng với nhau, nhân tài a!

Đám nam sinh cũng choáng váng đầu óc, cảm thấy có một đàn quạ bay ngang không ngừng kêu "quác...quác". Thảm nhất chính là nam sinh bị cô gái túm áo mà lắc, cậu chỉ thấy đất trời đều đảo lộn, chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc hướng nào nữa.

Tiếp đó, Vân Nhàn được tận mắt chứng kiến thế nào gọi là ‘trấn lột’, sau khi bị nữ sinh xoay mòng mòng, từng nam sinh đều hứa sẽ đi tìm lại thứ họ đã làm mất của cô gái, thậm chí còn để lại ‘tín vật’ chuộc tội nữa cơ, cuối cùng dưới nụ cười tươi rói của cô gái mờ mịt đi ra khu viên cao cấp.

Vân Nhàn cảm thán, quá trâu bò a! Ai nói làm cướp phải vai u thịt bắp, nhìn đi, người ta chỉ dùng lời nói thôi a, chẳng những cướp được mà còn có thêm chân sai vặt a!

Lúc Vân Nhàn tưởng là hí kịch(kịch vui) đã xem xong, chuẩn bị quay vào ngủ trưa thì đột nhiên nghe nữ sinh nói:" Này, xem kịch cũng phải trả tiền đấy!"

Vân Nhàn hơi ngạc nhiên, nhìn xuống, vừa vặn chống lại đôi mắt của cô gái. Vân Nhàn thề, cô chưa bao giờ trông thấy cặp mắt nào sáng như thế. Cô cười nhẹ, nói:" Tiền không có, mời trà được chứ?"

Nữ sinh kia cũng cười:"Trà ở khu cao cấp chắc hẳn đặc biệt hơn ở những nơi khác!"

Vân Nhàn lúc này mới rõ, thì ra nữ sinh ngay từ đầu đã biết nơi này là đâu!

Chương 5

Cô nữ sinh ấy chính là Thủy Thiên Phong, bắt đầu từ lần gặp nhau hết sức kịch tính đó, hai người nhanh chóng trở thành bạn thân, dường như họ đã biết nhau từ rất lâu rồi, hiện tại chỉ là gặp lại mà thôi.

Thủy Thiên Phong không phải thiên kim tiểu thư của phú gia nào cả, cô là người duy nhất còn lại của dòng chính Thủy gia đời này. Ngàn năm trước khi đế quốc N còn tồn tại, tổ tiên Thủy gia mấy đời giữ chức vụ Thái phó(thầy dạy vua), trong dòng họ có không ít người làm việc ở Hàn lâm viện. Thủy gia hoàn toàn có thể xưng là Nho gia danh môn, tuy là chỉ có danh chứ không có quyền. Cha mẹ của Thủy Thiên Phong đều là giáo sư của học viện Thiên Anh, nhưng họ đã mất năm cô 11 tuổi. Thủy Thiên Phong được Viện trưởng, bạn thân của cha cô nhận nuôi và được đặc cách sống ở học viện.

Các bạn có thắc mắc tại sao tên của Thủy Thiên Phong khá nam tính không? Nguyên nhân việc này phải nói là dở khóc dở cười. Nghe nói sắp tới ngày sinh nhưng mẹ Thủy Thiên Phong đòi ra đảo nghiên cứu một loài sinh vật đặc biệt chỉ xuất hiện theo chu kì, nếu bỏ qua lần này sẽ phải đợi 15 năm nữa. Thế là vị nữ giáo sư cống hiến hết mình vì sự nghiệp khoa học cùng với vị lão công cũng có tinh thần khoa học không kém dắt tay nhau ngồi du thuyền ra đảo. Chẳng biết do đi thuyền nên khó chịu hay Thủy Thiên Phong phản kháng cha mẹ vì mải mê sự nghiệp mà bỏ quên con cái [tg: chỗ này giải thích một chút, phụ nữ có thai không nên đi thuyền), nửa đường từ đảo trở về mẹ Thủy Thiên Phong trở dạ làm cả du thuyền loạn thành một đoàn. Cũng không biết có phải ý trời hay không, vừa lúc đó có một cơn gió mạnh thổi qua đẩy chiếc thuyền vào bờ. Cuối cùng Thủy Thiên Phong cũng được bình an chào đời. Đến lúc đặt tên cho con gái mới sinh, vị giáo sư vừa mới lên chức phụ thân cau mày bóp trán nửa ngày trời, chợt vỗ bàn {tg: đừng hỏi ta trong phòng bệnh lấy đâu ra cái bàn!} vui vẻ khoe ra thành quả của mình:" Vợ yêu, anh nghĩ ra rồi. Con chúng ta vốn dĩ 14 ngày nữa mới sinh nhưng hôm nay đã xuất thế rồi, chắc là mừng chúng ta chuyến đi nghiên cứu lần này thành công mĩ mãn a! Tuy là con bé làm chúng ta trở tay không kịp nhưng may mắn giữa chừng có cơn gió trợ giúp. Anh thấy hãy lấy tên Thiên Phong đi, vừa hay vừa kỉ niệm.!"

Tên của Thủy Thiên Phong đồng học cứ thế được quyết định.

Ở quá khứ còn rất nhiều chuyện thú vị tôi rất muốn kể, nhưng hãy để sau. Bây giờ chúng ta quay lại chuyện chính.

Vân Nhàn thấy ánh mắt tán thưởng của ông ngoại đối với người bạn thân, nội tâm cô cũng vui vẻ. Bảy năm trước, khi phát hiện cô có thai và có ý định sang Canada, Thủy Thiên Phong không chút nghĩ ngợi liền thu dọn quần áo đi cùng. Hai người đều mất mẹ từ nhỏ, lại thiếu thốn tình cảm gia đình cho nên đối xử với nhau như thân nhân. Đây chính là biểu hiện cao nhất của lòng tin tưởng!

………

Vân Thiên và Vân Thần về nhà, sau khi trải qua tiết mục chào hỏi liền trở về phòng. Hai bé ở cùng một phòng trên lầu hai, vì còn nhỏ nên Vân Nhàn không để hai anh em mỗi người ở phòng riêng.

Lần đầu tiên bước vào phòng các bé, nhất định bạn sẽ rất ngạc nhiên. Thông thường phòng của những đứa trẻ dưới bảy tuổi đa số đều có đồ chơi đủ loại, đủ kiểu, đủ màu; thế nhưng phòng của Vân Thiên và Vân Thần rất ngăn nắp sạch sẽ, trên kệ có khá nhiều quyển sách dày mỏng khác nhau khiến người ta không khỏi kì quái, tại sao trong phòng trẻ con lại có nhiều sách dành cho người trưởng thành thế này?

Sự thật, hai bé đều không phải đứa trẻ bình thường, cho nên không thể lấy tiêu chuẩn bình thường so sánh.

Vân Thần thay xong quần áo đi ra phòng tắm. Vân Thiên đang ngồi trên giường, trước mặt là một chiếc laptop siêu mỏng. Ánh mắt bé chăm chú vào màn hình, bàn tay trắng trẻo mũm mỉm lướt qua bàn phím như gió, vẻ mặt nghiêm túc không nên có ở đứa trẻ 6 tuổi. Từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên Vân Thiên thành một quầng sáng, trông bé tựa như bức tượng điêu khắc đẹp nhất thế gian,cũng tăng thêm cho bé phần thành thục ổn trọng, hoàn toàn là bộ dáng của tiểu đại nhân.

À, tất nhiên là bỏ qua bàn tay khác của Vân Thiên đang cầm kẹo ngọt mút ngon lành.

Trán Vân Thần rớt xuống vài hắc tuyến, nhìn xem Vân Thiên với hình ảnh người lớn và trẻ nhỏ đan xen cùng tồn tại, bé nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.

Đúng lúc Vân Thiên quay sang bắt gặp biểu tình rối rắm trên mặt em trai mình, bé nghiêng đầu hỏi:" Thần Thần a, dù sao chúng ta cũng là anh em sinh đôi, gương mặt của ngươi cũng không kém ta quá nhiều đâu! Ngươi đừng dùng ánh mắt si mê ấy nhìn ta, sẽ ngại ngùng a!"

Miệng nói ngượng ngùng nhưng vẻ mặt chẳng có chút gì ăn khớp với lời nói cả.

Vân Thần hình như đã sớm quen với tình huống này, rất tự nhiên giơ ngón tay cái với anh trai sinh sớm hơn bé 1,5 phút, phảng phất như người bị gán cái danh "si mê" không phải là bé, cất giọng đều đều:"Chúc mừng! Trình độ tự luyến của ngươi lại tăng lên! Khoảng cách vô địch rút ngắn một chút a!"

Vân Thiên cũng chẳng phản bác, cười đáp:"Quá khen!"

Đúng là đôi anh em cực phẩm!

Vân Thiên và Vân Thần khi nói chuyện với nhau cũng không có gọi anh xưng em mà sử dụng lối xưng hô ngang hàng ta-ngươi. Về chuyện này, ba vị 'phụ huynh' trong nhà rất là khó hiểu. Hai tiểu bảo bối rõ ràng là anh em ruột, vì sao cứ cảm thấy chúng giống bạn bè hơn? Còn Vân Nhàn và Thủy Thiên Phong chẳng có chút liên quan gì đến huyết thống lại giống như chị em?

Lão nhân thân là người chứng kiến mối quan hệ nhân sinh đảo lộn, ông chỉ có thể cảm thán. Cũng may tâm lý của ông đã xây dày như tường thành mới miễn cưỡng chấp nhận thực tế ngược ngạo ấy. Quả nhiên, người một nhà thần kinh đều viễn siêu thường nhân!

Lúc này, Vân Thần đã đi tới bên giường nhìn vào màn hình máy vi tính. Đập vào mắt là một dãy các kí tự phức tạp. Nếu có lập trình viên cao cấp nào đó nhìn thấy cái này, tin tưởng sẽ bị hù dọa rớt cằm, bởi vì....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.