Hôm nay Lương Yên chỉ có một cảnh diễn cường hôn kia, sau khi quay xong thì có thể kết thúc công việc về nhà.
Trong phòng trang điểm, Lương Yên đã thay xong quần áo, Khương Mộc đang nắm lấy tay trái của cô, liên tục lật đi lật lại đánh giá.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ nó không đơn thuần chỉ là một bàn tay bình thường nữa đâu, mà là bàn tay đã đánh Lục Lâm Thành một bạt tai đấy.
“Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.’’ Lương Yên run lập cập, rút tay ra khỏi móng vuốt của Khương Mộc.
Vẻ mặt Khương Mộc vô cùng nghiêm túc: “Lương Yên tiểu thư, tôi có thể phỏng vấn cô một chút được không, lúc lòng bàn tay mình chạm vào gò má Lục Lâm Thành đồng thời cũng là lúc cho ra một đòn chí mạng, cô có cảm giác như thế nào?’’
Lương Yên nắm chặt bàn tay cà cà lên quần áo, mỉm cười một tiếng: “Rất…rất sảng khoái.’’
Hai người kết thúc công việc trở về nhà.
Vì vậy chờ đến khi Lục Lâm Thành đến phòng trang điểm tìm người, đã không thấy bóng dáng của Lương Yên đâu nữa, chỉ còn thợ trang điểm đang thu dọn đồ đạc bên trong.
Thợ trang điểm vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Lục Lâm Thành đang đứng ở cửa, trái tim nhảy loạn xạ một lúc mới có thể bình tĩnh lại: “Ngài đến tìm Lương Yên sao? Cô ấy đã đi trước rồi.’’
Trong ánh mắt Lục Lâm Thành lóe lên một tia kinh ngạc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi trước rồi…
Đi…
Đi dứt khoát như thế?
Anh ngẩn người trong chốc lát, chậm rãi đưa tay lên xoa xoa má trái còn hằn dấu tay của mình.
Đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn.
**************
Sau khi quay xong một phân đoạn chuyển biến tình cảm với Chung Trạch, trong vòng hai ngày tới Lương Yên không có cảnh quay nào. Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này cô đã quay liên tiếp hai kỳ cho “Mỗi ngày rung động một trăm lần”, bậc thầy tình yêu Lương Yên lại một phen phát biểu những đánh giá cách nhìn sâu sắc của mình, rồi sau đó dành một ngày còn lại để tập hát.
Trong “Nhân tâm” có một bài hát được sử dụng làm nhạc nền phim dành riêng cho cô trong vai một bác sĩ thực tập quèn và Chung Trạch đóng vai phú nhị đại ngây thơ ấu trĩ, có tên là “Sau khi gặp được anh”. Đạo diễn đã dựa theo nguyên tắc vật tẫn kỳ dụng*, giao nhiệm vụ hát ca khúc chủ đề này cho Lương Yên. Nếu đã là ca khúc chủ đề của CP thì giao cho ai đó trong CP hát quả là điều hợp tình hợp lý.
(*Vật tẫn kỳ dụng: Vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.)
Lương Yên thụ sủng nhược kinh tiếp nhận nó.
Hiện có rất nhiều ca khúc chủ đề trong các bộ phim truyền hình hay điện ảnh đều do diễn viên chính đảm nhận, ngay cả Lục Lâm Thành cũng đã khai giọng hát một vài bài hát cho các bộ phim của mình.
“Cố gắng hát thật tốt.’’ Lúc nhà sản xuất đưa từ phổ* cho cô đã dặn dò như vậy. Đối với một bộ phim truyền hình mà nói, ca khúc chủ đề mặc dù không thể giúp người đang gặp nạn nhưng chắc chắn có thể dệt hoa trên gấm, đôi khi bộ phim đó không gây được tiếng vang, nhưng bài hát nhạc phim đã được phát khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi.
(*Từ phổ: Cuốn sổ ghi tất cả các giai điệu của từ để người sáng tác dễ dàng sử dụng, thường được ghi lời bài hát.)
Lúc Lương Yên nhận được từ phổ cánh tay vẫn còn hơi run rẩy, cứng ngắc gật đầu: “Vâng… Vâng.’’
Khương Mộc đã đến đây từ sáng sớm, hai người tìm một vườn hoa nhỏ vắng người dưới tiểu khu Lương Yên đang ở để tập hát.
Tư thế ca hát của Lương Yên thực sự rất tốt, cô đừng thẳng người hướng về phía một bụi hoa nhỏ, hắng giọng một cái, nâng cuốn từ phổ “Sau khi gặp được anh” trong tay lên, hít một hơi thật sâu, mở miệng cất tiếng hát: “Trước khi gặp anh…’’
Bắt đầu từ chữ “sau” thứ năm, giai điệu vốn dĩ đã tràn ngập nguy cơ lập tức tựa như con sông gặp được vách đá, ào ào một tiếng rồi cuồn cuộn chảy xiết ngàn dặm.
Khương Mộc nghe được cũng phải trợn mắt cắn răng chịu đựng.
Lương Yên bỏ từ phổ xuống, vẻ mặt đầy đăm chiêu ủ dột, cộng thêm biểu cảm kia của Khương Mộc, hai người đúng là hết sức hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh*.
(*Hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh: Cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay.)
“Phải làm sao bây giờ?’’ Lương Yên vẻ mặt đau khổ nói.
“Chuyện này, chuyện này…’’ Khương Mộc gãi đầu, nhìn thoáng qua Lương Yên, “Thực sự rất khó thực hiện đấy.’’
Lương Yên có một bí mật nhỏ không muốn cho người khác biết, hơn nữa vẫn luôn che giấu rất kỹ, cho đến tận bây giờ chưa từng bại lộ, đó là…
Cô hát rất khó nghe.
Nhưng Lương Yên hát khó nghe không phải là do âm sắc, ngược lại âm sắc của cô rất hay, trong trẻo tươi đẹp, có lúc lại nghe ra một chút gì đó mềm mại thanh thoát, vô cùng phù hợp với một người làm diễn viên. Nguyên nhân thực sự khiến tiếng hát cô khó nghe là do giai điệu, trên thế giới này có một loại người trời sinh đã mù nhạc lí, chỉ cần cất tiếng hát thì sẽ không thể khống chế được giọng điệu của mình, vừa vặn Lương Yên lại thuộc về nhóm người ấy.
Chỉ là một số ít người không thể tự biết được cho đến khi bị người khác chỉ ra, càng hát càng hăng còn Lương Yên lại nhận thức được khuyết điểm của mình, đôi lúc vẫn cô có thể nghe được những câu từ nào mình hát không đúng giai điệu, cho nên từ nhỏ đến lớn đã không thích ca hát, những lúc cùng bạn bè đi KTV đều lặng lẽ ăn trái cây hay bắp rang, sau khi xuất đạo càng không bao giờ hát trước mặt công chúng, thậm chí chỉ nghêu ngao đôi câu cũng chưa từng.
Lương Yên vẫn luôn cẩn thận che giấu chuyện này hết sức kín đáo, chặt chẽ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến đoàn làm phim vậy mà lại muốn cô đảm nhận bài hát chủ đề cho phim.
Lúc đầu Lương Yên muốn từ chối, nhưng quay về mở bản hợp đồng ra lại thấy mặt trên giấy trắng mực đen viết vô cùng rõ ràng: “Diễn viên có nghĩa vụ phải phối hợp với đoàn làm phim trong các hoạt động quảng bá và hậu kỳ, bao gồm việc đăng Weibo tuyên truyền, hát các ca khúc chủ đề liên quan.’’
Nhà sản xuất thực sự rất… rất yên tâm về cô.
Suy cho cùng, theo như những ấn tượng mang tính định kiến mà nói, một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, giọng nói, âm sắc dễ nghe, chắc hẳn khả năng ca hát cũng không đến nỗi nào.
Khương Mộc cũng đang đau đầu nhức óc với vấn đề này, năm chữ bốn chữ không đồng điệu thì thôi đi, nhưng tại sao một người lại có thể chạy khỏi giai điệu hát thành ra như vậy, hắn nhìn Lương Yên hỏi: “Nói thật, năm xưa làm thế nào mà cô có thể đậu vào Học viện Điện ảnh?’’
Lương Yên chán nản chẹp chẹp miệng: “Khoa diễn xuất không kiểm tra khả năng ca hát, vòng sơ loại cũng chỉ yêu cầu thí sinh đọc diễn cảm một đoạn văn ngắn mà thôi.’’ Nếu như mà kiểm tra khả năng ca hát thì chắc chắn cô sẽ bị loại thẳng rồi.
Lương Yên vừa nhắc đến đọc diễn cảm, đầu óc tựa như bỗng nhiên bị đánh thức, mong đợi chọc chọc Khương Mộc: “A, anh nói xem nếu như đổi bài hát này thành một bản rap thì thế nào? Tôi cảm thấy tôi hát kém, nhưng nói không chừng lại có thể rap, chính là kiểu u u u u gì đó.’’
Khương Mộc: “… … …’’
“Tập hát nhanh lên.’’ Khương Mộc chỉ chỉ vào cuốn từ phổ trong tay Lương Yên, “Mặc kệ chệch giai điệu thảm đến mức nào, trước tiên cô phải hát thuộc và đúng lời ca khúc này rồi nói sau, cùng lắm thì ở phần hậu kỳ sẽ để kỹ thuật viên chỉnh âm cho cô là được.’’
“Kỹ thuật viên?’’ Lương Yên bị nhắc nhở mới nhớ ra trên thế giới còn có một sự tồn tại thần kỳ như kỹ thuật viên âm thành này, nghe nói bọn họ có thể biến một tiếng réo đòi ăn của heo thành âm thanh róc rách trong trẻo của tiếng suối, vậy thì cô còn sợ cái gì nữa.
Cũng chỉ là nhạc phim thôi mà, chỉ cần sau này cô không công khai hát live, mọi người sẽ không thể biết được bí mật của cô.
Lương Yên lập tức lấy lại lòng tin, giơ từ phổ lên, lại hắng giọng một cái: “Vậy anh nghe kỹ nhé, tôi bắt đầu hát đây.’’
Lương Yên: “Sau khi gặp được anh, thế giới của em bỗng nhiên trở nên tươi đẹp, nụ cười rạng rỡ của anh như điểm xuyết bóng đêm tăm tối lòng em, em mới biết cái gì gọi là rung động, trong phút giây gặp gỡ ấy, anh có thể nắm chặt lấy tay em được không, baby, nào có khó khăn như vậy…’’
Lương Yên hát hết sức tập trung, phảng phất như cô không bị chệch giai điệu, hơn nữa cái giai điệu kia là do chính nó tự chạy khỏi đường ray của mình.
Lòng tin của Khương Mộc một lần nữa bị đả kích buộc phải đầu hàng.
Tiếng hát này…
Phải yêu cầu kỹ thuật viên có trình độ cao siêu đến nhường nào.
Lương Yên hát được một nửa thì dừng lại, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Khương Mộc: “Anh cảm thấy như thế nào?’’
Biểu cảm của Khương Mộc vô cùng rối rắm khó xử, rất muốn nói được rồi, được rồi, nhưng hắn thực sự không thể làm trái với lương tâm mà bật thốt lời khen ngợi ra khỏi miệng, cũng muốn nói không được, lại nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Lương Yên lúc hát, cảm thấy không đành lòng.
Lương Yên nhìn thấy vẻ mặt Khương mộc thì đã hiểu, thất vọng hừ hừ một tiếng.
“Tôi không hát nữa.’’ Cô ném bản nhạc xuống đất.
Khương Mộc: “Đừng, đừng như vậy, chỉ cần cô cố gắng luyện tập chăm chỉ thì ắt hẳn sẽ có kết quả tốt.’’
“Tôi tập cùng cô, cố gắng lên!’’ Khương mộc âm thầm nắm chặt thành quyền, vẻ mặt chân thành.
Nghe Lương Yên hát thôi mà, không chết được.’’
“…Vậy được rồi.’’ Lương Yên cúi đầu xuống nhắt từ phổ, lại bắt đầu hát.
Khương mộc nghe thấy tiếng hát của Lương Yên, cố gắng nhẫn nhịn xúc động che lỗ tai, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hắn nhớ rõ năm đó cái người không có tiền đồ này vì muốn theo đuổi Lục Lâm Thành mà cố ý chạy đi học bài hát của anh ta, một kẻ mù nhạc lý học hát vì tình yêu, lúc đầu còn khiến chính mình cảm động đến rối tinh rối mù, sau đó lại cho rằng mình đã tự học tốt lắm rồi, gửi cho Lục Lâm Thành một tin nhắn thoại trên WeChat là tiếng hát của cô.
Chẳng trách bị Lục Lâm Thành thẳng tay kéo vào blacklist.
Là một nanh sói.