Edit by Điệp Y Vi
Hắn lấy ra đan dược mỹ da đan loại này đưa tới, thật là thấy thế nào, thật quỷ dị a.
“Ngươi đừng quan tâm ta từ địa phương nào lấy tới.” Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng tà mị cười, “Tiểu Hoàng Nhi, ngũ quan ngươi tuy rằng còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng nhìn ngũ quan có thể thấy được, ngươi lớn lên thật xinh đẹp, hiệu quả duy nhất của mỹ da đan, cũng chỉ là có thể làm ngươi làn da biến trắng mà thôi, thay đổi không được ngũ quan ngươi, kế tiếp mấy ngày ta sẽ không tới, chờ ngày ngươi thi đấu ta lại đếm, tin thi đấu này đó, ta sẽ xử lý, ngày thứ năm sáng sớm ta sẽ qua tới.”
Để cho hắn nhìn xem, sau khi Tiểu Hoàng Nhi thay đổi, sẽ có bao nhiêu kinh diễm.
Vân Hoàng nhìn thoáng qua hộp trước mặt, gật đầu lên tiếng, “Ta đã biết, ngươi trở về đi.”
Lúc này đây, Đế Mặc Trần không có ở lại quấy rầy Vân Hoàng, trực tiếp ra phòng.
Đứng ở phòng bên ngoài, Đế Mặc Trần ngẩng đầu nhìn về phía trăng lạnh trên không trung, thâm thúy hắc mâu hiện lên một mạt u quang.
Xích Tịch, chúng ta nhất định sẽ gặp mặt.
Một trận gió thổi qua, thổi bay tóc dài ngân bạch của Đế Mặc Trần, phảng phất nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngân bạch quang mang xẹt qua.
...
Trong phòng một phủ đệ ở Vương thành.
“Phong Tứ, ngươi có khỏe không?” Phong Nhất cùng Phong Nhị hai người đứng ở trước mặt một người thanh y nữ tử, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Ghé vào trên bàn Phong Tứ nghe được thanh âm ngẩng đầu nhìn Phong Nhất cùng Phong Nhị, “Ta bộ dáng thoạt nhìn thực tốt sao?”
Không chờ Phong Nhất cùng Phong Nhị nói chuyện, Phong Tứ tiếp tục nói, “Thất tinh mỹ da đan, ba viên, ít nhất phải luyện chế hai ngày, chủ nhân ngược lại, áp bức ta không đến một ngày thời gian luyện ra tới, ta có thể tốt sao?”
“Ách.” Phong Nhất chụp bả vai Phong Tứ, “Ngươi vất vả.”
“Đúng rồi, chủ nhân muốn mỹ da đan làm gì? “Phong Tứ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhìn Phong Nhất cùng Phong Nhị hỏi.
Buổi sáng sau khi chủ nhân trở về, không nói hai lời, trực tiếp nói nàng hôm nay trong vòng một ngày luyện chế ra ba viên mỹ da đan.
Nàng thấy chủ nhân gấp, liền lập tức đi luyện.
Sau khi luyện xong, chủ nhân liền cầm đi, nàng mệt thành cẩu, cũng chưa kịp hỏi.
Nếu dựa theo thời gian ban đầu luyện chế ra, nàng không có gì, nhưng đem yêu cầu thời gian luyện chế hai ngày áp chế thành một ngày, nàng hiện tại thật mệt.
Phong Nhị không nói lời nào, Phong Nhất khóe miệng hơi trừu.
Dùng đầu ngón chân đều biết chủ nhân muốn mỹ da đan làm gì.
“Ăn cơm.” Phong Tam một khuôn mặt than bưng đồ ăn tiến vào, đánh gãy ba người nói chuyện với nhau.
Phong Nhất vừa thấy Phong Tứ, thâm ý nói, “Không bao lâu, ngươi liền sẽ biết chủ nhân vì cái gì muốn mỹ da đan.”
“Ngươi nói rõ ràng chút được không?” Phong Tứ nhíu mày nhìn Phong Nhất.
“Ta đi giúp Phong Tam bày đồ ăn.” Phong Nhất vừa nói một câu, liền hướng tới bên ngoài đi đến.
Phong Tứ không nói gì, nhìn về phía Phong Nhị.
Đối thượng tầm mắt Phong Tứ, Phong Nhị mặt vô biểu tình nói, “Ta cái gì cũng không biết.”
Biết cũng không thể nói.
Phong Nhất cũng chưa nói ra.
Phong Tứ: “........”
Nhìn Phong Nhị, Phong Tứ cái gì cũng không nghĩ nói.
Tìm lý do có thể tìm cái tốt hơn một chút không?
Hắn vẫn luôn cùng Phong Nhất ở bên nhau, Phong Nhất là biết không nói, hắn cư nhiên nói cái gì cũng không biết.
Hắn là ngu ngốc sao?
...
Đế Mặc Trần sau khi rời khỏi, Vân Hoàng mở ra hộp bạch ngọc, nhìn ba viên đan dược mượt mà tản ra oánh quang bên trong nhăn lại mày.
Thất tinh mỹ da đan, dược thánh cấp khác luyện dược sư mới có thể luyện chế đan dược.
Đông Hạ Quốc không có dược thánh, bán đấu giá cũng không có khả năng một lần liền có đến ba viên.