Editby Điệp Y Vi
wattpad.com/user/VilIViIl
Người tới viện môn không phải ai khác, chính là Nhị đệ của Vân Lạc Vân Chính Thiên, vị hôn phu trên danh nghĩa của Vân Hoàng, Đông Hạ Quốc Nhị hoàng tử Đông Viêm Duệ, nam nhân còn lại là Đông Hạ Quốc Tam hoàng tử Đông Mộc Thu.
Những người khác, là thị vệ cùng gia đinh tướng quân phủ.
Chỗ tối cất dấu bốn đạo hơi thở, hẳn là ám vệ bảo hộ Đông Viêm Duệ cùng Đông Mộc Thu.
Vân Lạc cùng Đông Viêm Duệ tương đối thân, nhị thúc nàng cũng muốn đem nữ nhi chính mình gả cho Đông Viêm Duệ.
Hiện tại bộ dáng này của Vân Lạc, bị nhiều người như vậy thấy được, nhị thúc nàng hẳn là hết hy vọng đi?
Người ở viện môn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong phòng, đều sững sờ ở tại chỗ. Là bọn họ tiến vào phương thức không đúng hay là bọn họ nhìn lầm?
Vì sao bọn họ lại nhìn thấy phế vật yếu đuối của tướng quân phủ lại đạp đại tiểu thư tướng quân phủ dưới đất.
Đại tiểu thư quần áo bất chỉnh...... Không đúng, hẳn là không có quần áo. Tam tiểu thư trên mặt đều là máu, trên mặt đất còn có thi thể của gia đinh?
Vân Chính Thiên lập tức phản ứng hướng tới Vân Hoàng vọt qua.
Tới trước mặt Vân Hoàng, Vân Chính Thiên không nói hai lời, giơ tay liền muốn giáng một cái tát xuống Vân Hoàng.
Vân Hoàng thân hình nhoáng lên, dễ như trở bàn tay tránh đi tay Vân Chính Thiên,tay nhỏ giữ chặt tay phải Vân Chính Thiên, Vân Hoàng nhẹ giọng cười cười, “Như thế nào, còn tưởng rằng ta là Vân Hoàng trước kia đứng để cho các ngươi đánh?”
Quả nhiên là người tốt bị ức hiếp, ngựa tốt bị người chê. Ai đều cũng có thể đánh nàng?
Tưởng bở.
Vân Hoàng gắt gao giữ chặt tay Vân Chính Thiên, cho dù Vân Chính Thiên là Linh Sư tu vi tứ cấp cũng không thể tránh thoát khỏi tay Vân Hoàng.
Đông Viêm Duệ thấy một màn như vậy, nhăn nhăn mày, “Làm nàng buông tay.”
Đông Viêm Duệ lời nói vừa rơi xuống, chỗ tối, một đạo chưởng phong đánh úp lại.
Nháy mắt chưởng phong xuất hiện, Vân Hoàng liền phát hiện.
Chỉ tiếc, nàng tốc độ chậm một bước, không thể tránh đi, bị chưởng phong đánh trúng trước ngực, thân thể gầy yếu lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Linh Sư tu vi thất cấp.
Máu tươi từ trong miệng tràn ra, Vân Hoàng duỗi tay lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn
Đông Viêm Duệ châm chọc cười cười, “Nguyên lai Nhị hoàng âm thầm xuống tay với người khác.”
Đông Viêm Duệ nhìn Vân Hoàng, chán ghét trong mắt không hề che dấu.
“Hôm nay ngươi đã khiến ta phải lau mắt mà nhìn.”
“Nhị hoàng tử, nàng thực ác độc, Nhị hoàng tử, ngươi nhất định không thể buông tha nàng, nàng huỷ hoại dung mạo của ta, giết gia đinh, còn tự mình xé quần áo đại tỷ.” Một bên Vân Thu Nguyệt nhìn thấy Vân Hoàng bị thương, lập tức bùm bùm nói lên.
“Nàng không phải phế vật sao?” Đông Viêm Duệ quét mắt nhìn tất cả mọi người trong viện một cái, mới lạnh lùng hộc ra một câu.
Lời này vừa nói ra, những gia đinh kia hai mặt nhìn nhau.
Ngày hôm qua phế vật này còn bị đại tiểu thư cùng tam tiểu thư giáo huấn qua một lần, như thế nào hôm nay liền đem đại tiểu thư cùng tam tiểu thư biến thành như vậy?
“Nàng không phải.” Vân Thu Nguyệt lớn tiếng nói, “Nàng là võ giả, Nhị hoàng tử, nếu ngươi không tin, có thể hỏi người ở đây.”
Đông Viêm Duệ nghe vậy không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía những nha hoàn kia.
Những cái đó nha hoàn thấy đông viêm duệ nhìn qua, liền cung kính gật đầu.
Tuy rằng các nàng là bị tam tiểu thư đả thương không sai, nhưng chuyện Vân Hoàng không phải phế vật mà là võ giả, chuyện này cũng không sai.
Thấy những nha hoàn đó đều gật đầu, Đông Viêm Duệ nhìn về phía Vân Hoàng, “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên là võ giả.”
Bất quá là võ giả thì như thế nào?
Đông Viêm Duệ hắn muốn cưới nữ tử, phải là Linh Sư, dung mạo thượng thừa.
Nhìn xem nàng, tâm địa ngoan độc, chỉ là một võ giả, làn da còn tính bạch, nhưng lại thô ráp, còn trên mặt kia chỗ trắng chỗ đen là cái gì?