Edit by Điệp Y Vi
Báo đốm mang theo Vân Hoàng chạy một đoạn thời gian, cuối cùng tiến vào một cái sơn động.
Lúc này đây, không có chờ đuôi bạch xà đem nàng mang xuống, Vân Hoàng liền chính mình xoay người từ trên lưng báo đốm xuống.
Rơi trên mặt đất, Vân Hoàng dựa vách tường sơn động hướng phía trước đi một đoạn, cuối cùng ngồi xuống địa phương có lá khô.
“Tiểu Vân Hoàng, ngươi đừng khó chịu, Bạch Hổ nó.......” Báo đốm đi đến trước mặt Vân Hoàng, thấy Vân Hoàng có chút khó chịu, vốn định an ủi một chút Vân Hoàng, nhưng báo đốm lại không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ muốn nó nói, nếu không phải nàng cứu Bạch Hổ, Bạch Hổ ba ngày trước đã chết?
Lời này báo đốm nói không nên lời, cũng không thể nói.
“Ta không có việc gì.” Vân Hoàng dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cảm xúc trong mắt tiêu tán vô tung vô ảnh, đồng thời càng thêm thanh minh, cặp mắt kia cũng càng thêm lạnh nhạt.
Thấy Vân Hoàng cái dạng này, báo đốm ở trước mặt Vân Hoàng nằm sấp xuống, “Không có việc gì liền hảo, ngươi đem miệng vết thương xử lý một chút đi.”
Nghe báo đốm nhắc tới miệng vết thương, Vân Hoàng mới để ý cổ chính mình còn có một đạo miệng vết thương.
Đem y phục từ trong không gian lấy ra, Vân Hoàng xé xuống một miếng vải, đem miệng vết thương băng bó.
Sau khi băng bó tốt miệng vết thương, Vân Hoàng nhìn về phía báo đốm cùng bạch xà, “Ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.”
Báo đốm không nói gì, một đôi con ngươi ánh vàng rực rỡ đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Hoàng.
Bạch xà bò tới bên người Vân Hoàng, nhìn chằm chằm Vân Hoàng, “Ta nghe báo đốm nói ngươi còn sáu ngày nữa liền phải rời đi, bằng không mang chúng ta rời đi đi, chúng ta có thể bảo hộ ngươi, cũng không cần khế ước.”
Nghe được bạch xà nói như vậy, Vân Hoàng có chút kinh ngạc nhìn bạch xà liếc mắt một cái, ngay sau đó lắc đầu, “Không được, các ngươi lưu tại trong núi đi, ta tạm thời không cần linh thú.”
Bên người nàng bây giờ còn có Dạ.
Tuy rằng Dạ không có cùng nàng khế ước, nhưng nàng tạm thời cũng không có nghĩ tới khế ước linh thú khác.
Vân Hoàng vừa nói như vậy, bạch xà thân thể liền mềm xuống dưới.
Hảo không thú vị, còn tưởng đi theo nàng đi ra ngoài nhìn xem.
Kế tiếp, Vân Hoàng không có nói thêm cái gì, lẳng lặng ngồi ở tại chỗ.
Sáng sớm hôm sau, Vân Hoàng liền ra sơn động, lại lần nữa tìm một chỗ tu luyện.
Lúc này đây, bởi vì có bạch xà cùng báo đốm thay phiên trông coi, Vân Hoàng hoàn toàn nhập tâm vào trạng thái ở tu luyện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, thực mau năm ngày qua đi.
Ngày thứ năm qua đi, bởi vì phải rời khỏi núi Đông Hạ, Vân Hoàng dừng tu luyện.
Mở to mắt, con ngươi hắc mâu thanh lãnh vô song lập loè sáng ngời quang.
Cánh môi khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười.
Linh Sư thất cấp.
Trước khi tiến vào núi là Linh Sư lục cấp, tấn chức một bậc, hơn nữa mộc hệ linh căn cũng đã củng cố, nàng có thể bắt đầu luyện dược.
Duy nhất không có củng cố chính là lôi hệ linh căn.
Mặc kệ thế nào, một chuyến này thu hoạch không nhỏ.
Đứng lên, Vân Hoàng búng tro bụi cùng lá rụng trên y phục, đi tới báo đốm đang nằm ở một bên.
Duỗi tay sờ sờ mao báo đốm, Vân Hoàng nhìn báo đốm nói, “Ta phải rời khỏi nơi này, ngươi không cần đưa ta, cùng bạch xà nói một tiếng, cảm ơn ngươi mấy ngày nay giúp ta trông coi.”
Mấy ngày nay nếu không phải bạch xà cùng báo đốm thay phiên giúp nàng trông coi, mấy ngày này nàng cũng không có biện pháp chuyên tâm tu luyện.
Báo đốm gật đầu, cùng Vân Hoàng nói vài câu, liền đứng dậy rời đi.
Báo đốm sau khi rời khỏi, Vân Hoàng tìm một chỗ đem ngụy trang trên người tháo xuống, đổi trở về váy áo mặc trên người lúc trước.
Sau khi thay xong, Vân Hoàng từ trong không gian lấy ra vũ khí lão sư phát cầm trong tay, ngay sau đó xoay người hướng tới bên ngoài núi mà đi.