Edit by Điệp Y Vi
Hai người nghe được Vân Hoàng nói như vậy, không dám lại xằng bậy, cúi đầu, đỡ Thập Thất rời đi tiểu viện.
Nhìn Thập Thất bị đỡ rời đi, Vân Hoàng trong mắt lạnh lẽo chưa từng tan.
Nhìn thoáng qua Khâu Văn đứng ở cửa tiểu viện, Vân Hoàng nâng chân đi đến.
Thấy Vân Hoàng đi tới, Khâu Văn hừ lạnh một tiếng, đi ra sân bên ngoài. Vân Hoàng không nói một tiếng đi theo.
Đại viện phía Đông có sáu tiểu viện trong đó hai cái là sân cho người bình thường, ba cái là sân cho học viên thân phận trung đẳng.
Cao cấp sân có một cái, người bên kia ít khi xuất hiện ở bên này.
Nhưng hôm nay lại không giống nhau......
Vân Hoàng đi theo Khâu lão sư từ trong viện nhỏ ra tới, thời điểm hướng tới sân nghỉ ngơi, đụng phải đoàn người tiến đến.
Người cầm đầu Vân Hoàng lại rất quen thuộc Đông Viêm Duệ, Đông Vũ, Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt, cùng với Tam hoàng tử Đông Mộc Thu.
Nhìn thấy năm người này đi cùng nhau, Vân Hoàng ở trong lòng lạnh nhạt cười.
Năm ngày trước, Đông Vũ ở Vân gia khiến Vân Lạc khó xử, Vân Lạc lại còn đi cùng nàng nói cười, nàng thật là xem thường năng lực ẩn nhẫn của Vân Lạc.
“Vân Hoàng?” Vân Thu Nguyệt nhìn Vân Hoàng, kinh ngạc không thôi, “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Đừng nói Vân Thu Nguyệt cảm thấy kỳ quái, ngay cả Đông Vũ đều nhịn không được hai mắt nhìn nhiều lần về phía Vân Hoàng.
Đông Viêm Duệ cùng Đông Mộc Thu không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Vân Hoàng.
Trong học viện, thân phận tôn quý, cũng chỉ là học viên, ngoại trừ những lão sư có ý lấy lòng khi nhìn đến hoàng tử công chúa thì sẽ hành lễ, còn lại lão sư đều sẽ không hành lễ.
Hiển nhiên, Khâu Văn chính là loại lão sư có ý lấy lòng.
Nhìn thấy ba người Đông Viêm Duệ, Khâu Văn cười nói, “Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ công chúa, các ngươi tới sớm như vậy?”
“Thời gian này không còn sớm.” Đông Viêm Duệ nhìn Vân Hoàng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Lão sư, thân phận Vân Hoàng ngươi có biết?”
Khâu Văn quay đầu lại nhìn Vân Hoàng liếc mắt một cái, hiển nhiên không biết thân phận Vân Hoàng.
Quay đầu lại nhìn Đông Viêm Duệ, Khâu Văn lắc đầu, “Lão phu không biết.”
“Ha hả.” Một bên Vân Thu Nguyệt nghe được Khâu Văn nói như vậy, lập tức nở nụ cười, “Khâu lão sư, ngươi sao có thể không biết, phụ thân nàng đã từng là Đông Hạ Quốc nhất phẩm long kỵ tướng quân, chỉ tiếc, phụ thân là tướng quân, chính mình lại là phế vật.”
Tướng môn chi nữ, không có linh căn, không thể tu luyện linh lực còn chưa nói.
Liền võ giả tu luyện đều không thể, mười phần là phế vật.
Lúc ấy ở vương thành náo loạn không ít chê cười.
Cũng chính là lúc ấy bắt đầu, Kỳ Quý Phi liền muốn từ hôn.
Chỉ là hoàng mệnh khó trái, huống chi, lúc ấy tướng quân còn chưa chết, nếu biết Vân Hoàng là phế vật lúc sau liền từ hôn, bá tánh vương thành sẽ nghĩ về hoàng gia thế nào, tướng quân anh dũng nơi chiến trường sẽ thấy thế nào, bởi vậy hôn ước đến bây giờ, còn chưa được giải trừ.
Khâu Văn ngay từ đầu thật sự nghĩ không ra, nhưng Vân Thu Nguyệt vừa nói như vậy, Khâu Văn liền nghĩ tới.
“Nàng không phải phế vật sao?” Khâu Văn hoàn toàn không để ý tới Vân Hoàng đang đứng ở phía sau hắn, nói, “Học viện như thế nào lại để một cái phế vật tiến vào?”
Điểm này, không chỉ Khâu Văn tò mò, mấy người Vân Thu Nguyệt cũng rất tò mò.
Đông Vũ nhăn nhăn mày, tuy rằng lúc trước Vân Hoàng không cho nàng mặt mũi, nhưng nàng vẫn phải ở trước mặt biểu hiện ra mình thật sự có thành ý giúp đỡ nàng.
Nghĩ đến đây, Đông Vũ nhìn Khâu Văn, thanh âm lạnh lùng, “Lão sư, học viện thỉnh ngươi tới dạy dỗ chúng ta, không phải để ngươi dạy chúng ta không tôn trọng người, Vân Hoàng đã có học sinh tạp, mặc kệ Vân Hoàng như thế nào tiến vào học viện, bây giờ nàng ấy là học viên của học viện, thỉnh lão sư không cần quá phận.”