Tần Xuyên giống như có mắt ở phía sau, khi nắm đấm sắp đánh trúng hắn, bước chân nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh.
Đối phương đấm trượt, thân thể theo quán tính xông tới, dưới chân chưa kịp đứng vững thì vừa vặn vấp đúng vào chân trái của Tần Xuyên.
- Ôi!
Tên tóc vàng bắn ra ngoài, ngã vào đống rác rưởi và nước thải hôi thối.
- Mẹ nó… Tiểu tử mày muốn chết!
Mào gà chỉ cho rằng số Tần Xuyên tốt, dẫn đầu đoàn người, giơ chân đạp tới.
Tần Xuyên lui về sau một bước, hai ngón tay nhắm vào đầu gối chân phải của mào gà, một chiêu Hạc chủy mãnh trác!
Như có một cây châm đâm vào xương cốt vậy, mào gà cảm thấy đầu gối của mình như vỡ nát, kêu thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống.
Tần Xuyên xoay người một cái, một chân dẫm vào lồng ngực mào gà.
- Khụ khụ!
Mào gà ho khan kịch liệt, gã cảm thấy lồng ngực mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cước này giẫm nát, phổi không thể thở nổi, sắc mặt tái nhợt!
- Muốn chết!
Gã cắn chặt hàm răng, lộ ra hung quang, từ trong túi móc ra con dao gọt trái cây kia, sau khi lưỡi dao bật ra, đâm mạnh về phía bắp chân Tần Xuyên!
Khi sắp thấy máu, Tần Xuyên lại cong eo, hai ngón tay chỉ trong chớp mắt, kẹp lấy lưỡi dao!
Cờ-rắc!
Tiếng kim loại gãy đôi, lưỡi dao là bằng thép lại yếu như bằng nhựa, bị hai ngón tay Tần Xuyên bẻ gãy đôi.
Mào gà trợn tròn mắt nhìn, miệng mở rộng, sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần! Đây là tốc độ và lực lượng của con người sao?!
Tính thêm tên tóc vàng nằm trên mặt đất vừa đứng lên kia, bốn tên lưu manh cũng không dám lộn xộn, cả đám đều ý thức được Tần Xuyên là người luyện võ!
- Đại… đại gia… tha mạng…
Mào gà buông con dao đã gãy ra, khó khăn nói vài tiếng:
- Tôi… tôi sắp… tắt thở rồi…
Tần Xuyên rất khoan thai tự đắc, lấy điện thoại ra nhìn:
- Bây giờ là 5h37’ chiều, nếu ba phút tới tao không bỏ chân ra, mày sẽ không đủ dưỡng khí mà hôn mê.
Năm phút tiếp theo, tế bào nào của mày sẽ xuất hiện thương tổn không thể chữa trị, có tỷ lệ lớn trở thành người thực vật, thậm chí trực tiếp tử vong.
Tần Xuyên rất bình tĩnh mà tuyên bố mào gà còn năm phút sống, đơn giản như hắn đang giết một con kiến vậy.
- Đừng… đừng mà… Tôi… tôi… không muốn chết…
Mào gà sắp khóc:
- Chúng… chúng mày… mau cứu tao… khụ khụ…
Không đợi bốn tên lưu manh kia vây quanh, Tần Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn chúng.
- Chúng mày muốn chết thay nó hay là muốn chết cùng nó?
Mấy tên lưu manh nghe xong, tất cả đều run sợ trong lòng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không dám tiến lên một bước, ai cũng sợ mình sẽ trở thành người nằm dưới chân Tần Xuyên kia.
Lúc này Tần Xuyên mới cúi đầu hỏi:
- Mày tên gì?
- Trương… Trương Đại Bưu…
- Là Trần Hạo Bân bảo chúng mày tới hay sao?
Sắc mặt Trương Đại Bưu do dự, dường như không dám thừa nhận.
Tần Xuyên cũng không nói nhiều, chân dùng thêm chút lực, ép mạnh xuống ngực Trương Đại Bưu.
- Đúng! Đúng! Là chủ nhiệm Trần, gã muốn chúng tôi đánh ngài thành ngu ngốc!
Trương Đại Bưu cảm thấy phổi sắp nổ tung, sợ Tần Xuyên giẫm tiếp, mặt đỏ bừng thừa nhận.
Quả nhiên là Trần Hạo Bân, trong mắt Tần Xuyên hiện lên vẻ lạnh lẽo, lập tức nới lỏng chân, nhếch miệng cười.
- Trả lời vấn đề cho tốt, làm theo lời tao nói, mày còn có thể sống sót. Dám nói dối, không làm theo lời tao, vậy mày biết kết quả rồi chứ?!
Cuối cùng Trương Đại Bưu cũng có thể thở vài hơi, quả thực cảm kích rơi nước mắt. Cho tới bây giờ gã mới cảm nhận được hít thở là một chuyện xa xỉ tới vậy, cơn đau ở đầu gối cũng không coi vào đâu.
- Tần… Tần tiên sinh, chúng tôi chỉ là nhân vật nhỏ giúp chủ nhiệm Trần xử lý phiền toái, là chủ nhiệm Trần muốn đối phó ngài, không quan hệ gì với mấy tên huynh đệ chúng ta! Xin ngài thả chúng ta đi!
Tần Xuyên thầm nghĩ, nếu thằng này đã muốn chơi hắn, còn hung ác như vậy thì chớ trách hắn không khách khí.
- Muốn thả chúng mày cũng được, chỉ có điều bốn thằng thủ hạ kia phải làm theo lời tao nói.
- Vâng! Ngài cứ sai bảo!
Trương Đại Bưu vẻ mặt nịnh nọt.
Tần Xuyên chỉ chỉ ra đường cái bên ngoài:
- Trong ba phút, bốn tên thủ hạ của mày chạy tới đường cái, chửi đích danh Trần Hạo Bân của ngân hàng Thương Nghiệp Đông Hoa, cần phải thật lớn, tốt nhất cả con đường đều nghe được, mắng càng bẩn thỉu càng tốt.
Nếu trong ba phút tao nghe thấy thoải mái, vậy thì buông chân. Nếu như chúng nó mắng không đủ bẩn thỉu, không đủ lớn, tao sẽ giẫm tiếp, đến khi đủ năm phút mới thôi…
Tần Xuyên cười tà nói:
- Vừa rồi tao đã nói, năm phút đồng hồ… cơ bản thì mày tèo rồi!
Sắc mặt Trương Đại Bưu chuyển xanh, bốn tên lưu manh khác thì choáng váng.
- Tần tiên sinh! Xin ngài thương xót. Tôi chỉ là đám tôm tép, mấy năm nay phải dựa vào chủ nhiệm Trần cho vay và âm thầm thu thập người, mới có chút thu nhập.
Thành phố Đông Hoa có Tứ Hải bang và Đằng Long hội, đám tôm tép như tôi muốn cuộc sống ổn định như này rất không dễ… Không phải là ngài muốn đập bát cơm của chúng tôi chứ…
Tần Xuyên không chút lưu tình, chân dùng sức giẫm mạnh xuống:
- Là mạng quan trọng hay bát cơm bẩn thỉu này quan trọng? Mày tự chọn đi… Đương nhiên nếu mày cảm thấy tao không có gan giẫm chết người, mày có thể thử xem.
- Khụ khụ… khụ…
Trương Đại Bưu cảm thấy muốn thở cũng không được, rốt cục tỉnh táo nhận ra một điều, bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn!
Tên Trần Hạo Bân chết tiệt! Không phải nói đối phương chỉ là một tên làm IT sao?! Rõ ràng là một người luyện võ, hại gã khinh địch, chỉ dẫn theo vài huynh đệ tới, mệnh đều sắp không còn!
- Đi… mau… mau đi chửi… chửi hung hăng vào!
Trương Đại Bưu cũng nổi giận, hai mắt đầy tơ máu, hô lớn.
Bốn tên tiểu đệ thấy lão đại lên tiếng, không thể nhìn lao đại chết được, vì vậy chạy ra đường cái, bắt đầu mắng to.
- Trần Hạo Bân của ngân hàng Thương Nghiệp Đông Hoa là gay!
- Trần Hạo Bân thích thông đít!
- Trần Hạo Bân mau tới đây để anh mày thông đít…
Mấy tên lưu manh này thứ gì không giỏi nhưng riêng mắng chửi người thì đúng là cao thủ!
Đặc biệt người chúng mắng chửi là chủ nhiệm ngân hàng nổi danh vùng này, do vậy càng hấp dẫn người khác.
Người qua đường cũng tốt, lái xe cũng vậy, đều nhao nhao dừng bước, giảm tốc độ, bắt đầu tươi cười chỉ trỏ, cảm thấy quá trêu chọc rồi.
- Tên Trần Hạo Bân kia tuổi còn trẻ đã làm chủ nhiệm, khẳng định không sạch sẽ, bị mắng đáng lắm!
- Ha ha, tôi biết tên mặt trắng đó là gay mà!
Những người qua đường đều vui đùa.
Đường Vi đỗ xe bên đường cũng không nhịn được hạ cửa sổ xe xuống, cùng Diệp Tiểu Nhu một chỗ, hai người nhìn nhau.
Diệp Tiểu Nhu không hiểu sao chuyện nảy xảy ra, Đường Vi hơi suy nghĩ một chút đã đoán được đại khái vài phần, che miệng cười trộm.
Tiểu tử xấu xa này, bình thường chuyên giả bộ nhưng suy nghĩ xấu xa trong bụng cũng không ít. Trong đầu Đường Vi hiện lên hình ảnh lúc Tần Xuyên chiếm tiện nghi của cô trong ngân hàng, hai má đỏ ửng, đẹp vô cùng.
Rất nhanh bên đường lớn, người dân lấy điện thoại ra, bắt đầu thu hình thu âm.
Ở thời đại internet phát triển, chỉ cần video vừa đưa lên là có thể lan truyền khắp nơi trong thời gian rất ngắn!