Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 97: Chương 97: 3v3




Edit: Kidoisme

Tiếng đập cửa khiến tâm trạng Tiết Lan lần nữa khẩn trương lên vài lần, cậu lôi Đoàn Văn Tranh đến gần cái giường.

Anh đen mặt đè lại tay nhóc con, 'hung dữ' nói: “Nữa à?”

“............”

Tiết Lan bị nghẹn, đang muốn giải thích đây là động tác theo bản năng thì Đoàn Văn Tranh đã nhanh chân vòng qua người cậu, không coi ai ra gì mở cửa phòng.

Người bên ngoài đang định đưa tay lên gõ lần nữa, hóa ra là Chu Khán Thanh.

“Cậu, cậu, cậu, cậu.... sao cậu lại ở trong phòng Lan Lan???”

Đoàn Văn Tranh nhìn vị khách không mời mà đến, lạnh lùng bảo: “Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút hộ.”

“..............”

Nhìn cái thằng đột nhiên hóa chó trước mặt, Chu Khán Thanh khó hiểu tại sao người chột dạ lại là y?

Nghĩ xong thì vén tay áo: “Đoàn Văn Tranh, cậu có thể khiêm tốn tí được không, giờ tôi mới là người bắt gian nhé, sao cậu chả có tự giác gì hết vậy?”

Đoàn Văn Tranh nhướn mày, không thèm xấu hổ đưa tay lên miệng hò: “Có người đến bắt....”

Anh còn chưa kịp nói hết câu Tiết Lan đã lấy tốc độ ánh sáng lao thẳng đến chỗ Đoàn Văn Tranh bịt chặt miệng anh lại: “Có, có chuyện gì???”

“...........” Chu Khán Thanh chuẩn bị sẵn bài diễn văn mắng chửi trong đầu nhìn thấy nhóc con xong cũng ngượng ngùng nín lại, gãi đầu nói: “Thực ra cũng chả có gì....”

“Không có gì nửa đêm gõ cửa phòng người ta?” Đoàn Văn Tranh đen mặt hỏi.

“............” Chu Khán Thanh lần thứ hai bị chen mồm, tức trợn trắng mắt: “Cái giọng chủ nhà này là sao?! Nhìn lại mình đi, nửa đêm rồi còn ở đây tế à?”

“Tôi?” Đoàn Văn Tranh cười lạnh đẩy tay Tiết Lan ra: “Đương nhiên...”

“Mấy cậu đang làm gì?”

Giọng nói lạ vang lên khiến cả ba đều giật mình, bọn họ sợ hãi nhìn về cuối hành lang nơi có người đang đứng.

“Đội, đội, đội, đội trưởng...” Chu Khán Thanh tí thì cắn trúng lưỡi, theo bản năng đáp: “Em có làm gì đâu, đây là đường về...”

“Bọn tôi đang thảo luận chiến thuật mới!!!” Tiết Lan vội vàng cắt ngang lời y.

Lần đầu Chu Khán Thanh nghe thấy nhóc con nói chuyện lớn tiếng, trong lúc nhất thời đang hoảng sợ thấy Ôn Diễn mải nhìn mình, y cái khó ló cái khôn cứng đờ gật đầu: “Đúng rồi, bọn em đang bàn chiến thuật.”

Gương mặt Ôn Diễn căng chặt, hiển nhiên không tin tưởng mấy lời này.

Đoàn Văn Tranh tránh cánh tay Tiết Lan, hung dữ hỏi: “Làm sao, anh muốn gia nhập không?”

“Cậu?!” Mặt Ôn Diễn nháy mắt xanh mét, hắn nhìn Tiết Lan bảo: “Em đi cùng tôi.”

Tiết Lan cảm thấy mình tránh mãi tránh mãi cũng chả tránh được, đành vòng qua người bên cạnh đi đến trước mặt Ôn Diễn.

Nhưng cậu mới bước được hai bước đã bị người đằng sau túm cổ áo.

“Đội trưởng, muộn thế này rồi, có gì không thể để ngày mai nói?”

Ôn Diễn lạnh nhạt trả lời Đoàn Văn Tranh: “Thế chiến thuật sao không để sang ngày mai bàn?”

Không khí giương cung bạt kiếm lần nữa khiến cậu nổi da gà, Tiết Lan khó hiểu tại sao hai người này chiều nay livestream còn ngon nghẻ, tối đã hệt như kiểu chuẩn bị quyết đấu.

Chẳng lẽ....

Ôn Diễn nghi ngờ quan hệ của cậu và Đoàn Văn Tranh?!

Tiết Lan vội vàng kéo giãn khoảng cách với anh: “Đội trường tìm tôi chắc chắn là có chuyện quan trọng! Các anh đi ngủ trước đi, chiến thuật thì để mai bàn tiếp nha!!”

Sắc mặt Đoàn Văn Tranh trong nháy mắt đen như đít nồi.

Anh như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng.

Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đuổi kịp bước chân Ôn Diễn cùng hắn đi xuống cầu thang.

Màn đêm nặng nề, Ôn Diễn đưa cậu ra khỏi câu lạc bộ đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi 24h. Tiết Lan theo hắn nhưng hắn lại không nói chuyện, càng ngày càng khó hiểu.

Hắn chạy vào trong cửa hàng mua hai chai nước ngọt, tính tiền rồi lại đưa Tiết Lan về trước cửa câu lạc bộ. Lấy mình làm gương, Ôn Diễn ngồi xuống bậc cầu thang tầng một, đặt chai nước ngọt xuống bên cạnh ý bảo Tiết Lan làm theo.

Cậu khẩn trương đi qua, chần chờ một lúc rồi cũng nghe lời.

Khung cảnh như vậy dường như đã xảy ra từ rất lâu, Tiết Lan rũ mắt nhìn chai nước ngọt, vẫn là hãng nước cậu lấy danh nghĩa Đoàn Văn Tranh đặt trong phòng Ôn Diễn. Từ ngày đó đến nay Ôn Diễn luôn duy trì thói quen như vậy, Tiết Lan nhìn mãi, nhìn mãi rồi trong lòng chỉ còn lại áy náy.

Áy náy với Ôn Diễn.

Cậu giống như đứa nhóc có lòng tham, mơ ước kho báu của người khác.

Ôn Diễn thấy cậu không nói năng gì, thuận tay mở nắp chai đẩy về phía cậu.

Tiết Lan nhận chai nước, càng cảm thấy có lỗi.

Ôn Diễn nói: “Anh Niên hy vọng tôi và Đoàn Văn Tranh giành được hợp đồng đại diện đôi của [Ánh sáng tận thế], em thấy chuyện này thế nào?”

“.....................” Tiết Lan không hiểu tại sao đột nhiên Ôn Diễn lại đặt câu hỏi cho cậu, bình tĩnh một lúc rồi đáp: “Rất, rất tốt.... Các anh cùng nhau hợp tác đương nhiên là tốt rồi.”

“Vậy còn em, em có muốn kết hợp với Đoàn Văn Tranh không?”

Nháy mắt Tiết Lan cảm thấy da đầu mình dại ra.

Tại sao Ôn Diễn lại hỏi cậu vấn đề này?

Hắn cảm thấy cậu muốn giành hợp đồng với hắn? Không, không phải, hợp đồng đó đánh dấu bước chuyển mình giữa quan hệ ResetWind, cậu, cậu không dám....

Đột nhiên nhớ lại tình cảm của mình dành cho Đoàn Văn Tranh... Tiết Lan cảm thấy ai đó đang đẩy cậu xuống hố.

Một cái hố rất đen, sâu thăm thẳm.

Cậu hít ngược hơi khí lạnh.

“Đội trưởng, tôi....tôi với Đoàn Văn Tranh không có gì cả, anh đừng hiểu lầm.” Tiết Lan cắn răng, đau đớn nói từng chữ: “Sau này tôi sẽ duy trì khoảng cách với anh ấy, tôi không muốn cướp hợp đồng quảng cáo của anh hoặc là bất cứ điều gì khác, tôi xin lỗi...”

Ôn Diễn rất lâu không nói gì, hắn nhìn cậu khẩn trường nhẹ nhàng bảo: “Tôi...không có ý này.”

“Nhưng việc duy trì khoảng cách là sự thật.” Ôn Diễn thở dài: “Ngược lại, tôi mong em có thể thay thế tôi giành được hợp đồng này về cho đội.”

?!

Cả người Tiết Lan cứng đờ tại chỗ, cậu hoài nghi mình gặp ảo giác.

Ôn Diễn nói....

Nói hy vọng cậu có thể thay thế hắn?!

Còn nói duy trì khoảng cách là vì chuyện hợp đồng.

Nhưng hai chuyện này thì liên quan đến nhau? Nghe qua nhìn có vẻ rời rạc mà?

“Không, không, không!!” Tiết Lan sợ hãi vội vàng xua tay: “Tôi không muốn cướp hợp đồng của anh, anh đừng hiểu lầm tôi....”

“Em đừng khẩn trương.” Ôn Diễn bị cậu chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Hy vọng em có thể thay thế tôi là bởi vì tôi không thể nhận hợp đồng quảng cáo này được, chỉ là tôi không tiện nói cho em lý do. Nhưng mà em yên tâm, tôi không có chấp niệm gì với mấy thứ này hết và tôi thực sự hy vọng em có thể nhận nó.”

Tiết Lan trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa hết lời Ôn Diễn nói, cậu trầm mặc một lúc lâu mới có thể hiểu được ý hắn---

Tay của Ôn Diễn bị thương, nếu trong thời gian ký hợp đồng có vấn đề thì sẽ bị tính là lừa gạt....

Sự băn khoăn của hắn trong nguyên tác cũng được hắn bày tỏ, chắc có lẽ Ôn Diễn sợ mình làm liên lụy đến câu lạc bộ cho nên mới lựa chọn nói riêng với cậu.

Nhưng kết quả hắn sẽ được Đoàn Văn Tranh âm thầm hỗ trợ an ủi, hai người nhờ có bí mật nho nhỏ mà dần tiến đến tình yêu, sau đợt quảng cáo thì tỏ tình, chính thức yêu nhau.

Vậy nên....

Nỗi băn khoăn của hắn sẽ được giải quyết nhanh thôi.

Tuy nhiên điều quan trọng là Tiết Lan không thể nói rõ cho hắn biết mọi chuyện.

“Đội trưởng, anh và Đoàn Văn Tranh mới là người thích hợp nhất cho hoạt động lần này.” Tiết Lan nghiêm túc thong thả nói sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ: “Mặc kệ anh đang sợ điều gì, tất cả mọi thứ sẽ có cách giải quyết, tôi là người chỉ muốn yên ổn thi đấu tốt mà thôi. Nếu anh không còn chuyện nào khác, tôi xin phép về trước.”

“Từ từ đã.” Ôn Diễn lần nữa gọi cậu lại.

“Tiết Lan.” Hắn đứng lên: “Đây là quyết định của đội trưởng... cũng là thỉnh cầu của bạn bè.”

Hắn nói xong nhẹ nhàng buông ống tay áo xuống, cánh tay đã quấn lớp băng thật dày.

Ánh mắt cậu cố định trên đó, hoảng hốt nghĩ ngợi.

Chỉ có những lúc không thể chịu nổi Ôn Diễn mới quấn băng tay. Mấy thứ này không dễ giấu diếm, một khi bị người khác phát hiện thì rất khó để giải thích mọi chuyện. Trong nguyên tác trước trận chung kết vết thương của hắn gặp vấn đề, Ôn Diễn mới cắn răng quấn băng đi lên sân thi đấu.

Nhưng chưa gì mà đã...

Hơn nữa, tại sao hắn lại tiết lộ cho cậu?

Có quá nhiều chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Tiết Lan.

“Mấy mùa giải trước tôi không cẩn thận bị thương.” Hắn bâng quơ kể: “Nhưng gần đây vết thương không ổn, nếu vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến hợp đồng thì đây không còn là vấn đề của cá nhân tôi nữa mà là của cả chiến đội. Tiết Lan, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, hy vọng em có thể giúp tôi, cũng có thể giúp LGW.”

Tiết Lan vẫn không thể nào tiếp thu nổi, cậu vẫy tay: “Đội trưởng, tôi thực sự không làm được, hơn nữa....”

Cậu định nói: “Tay đội trưởng sẽ không có vấn đề gì.”

Nhưng tình trạng của Ôn Diễn hắn là người rõ ràng nhất, cậu không thể đè thêm tảng đá lên vai hắn.

“Tiết Lan.” Ôn Diễn gục đầu xuống: “Tôi biết mình ném gánh nặng lên vai em như thế là việc làm thiếu trách nhiệm...nhưng nếu một ngày tôi không thể.... không thể thi đấu, tôi mong em có thể giúp LGW. Bây giờ tôi lấy thân phận đội trưởng của LGW yêu cầu em.”

“Tôi cho em thời gian để suy nghĩ rõ ràng nhưng mong em không cần đặt ra gánh nặng tâm lý quá lớn.”

“Nhưng....”

“Tính chất của hợp đồng quảng cáo như vậy, tuyển thủ thể thao điện tử nên đặt tấm lòng vào kỹ thuật, hy vọng sau khi em nhận nó vẫn phải chú ý thi đấu, không được để xảy ra bất cứ tác dụng phụ nào, bao gồm cả... tình yêu.”

“Bởi vì tình yêu sẽ khiến em bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, khiến cho em chỉ cần tiến một bước đều có thể gặp tổn thương lớn. Tôi không muốn tạo quá nhiều áp lực cho em, nhưng em nên nhớ LGW là tâm huyết của tôi, cũng là tâm huyết của bố em...”

“Tôi định cho em thêm thời gian nhưng Tiết Lan, tôi không thể chờ lâu như vậy được nữa.”

“Tiết Lan.” Ôn Diễn dùng cả hai tay nắm lấy vai cậu: “Lúc này, tôi rất mong em có thể giúp tôi.”

..........

Tiết Lan đờ đẫn trở về phòng, căn phòng trống không, người đã đi rồi.

Cậu lẳng lặng ngồi xuống mép giường, thẳng đến khi trời sáng.

Do sắp đến thời gian thi đấu nên chiến đội quyết định tăng thời gian huấn luyện. Buổi tối sau khi kết thúc là lúc ba người cùng nhau livestream. Ôn Diễn yêu cầu Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan theo cùng, ba người lập đội, không khí tuy hơi kỳ là nhưng mà vẫn hấp dẫn rất nhiều fans đến hóng.

Nhờ vậy mà số lượng fan only của Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh cũng tăng lên kha khá.

Tuy nhiên --

Từ ngày hôm đó về sau, Tiết Lan đều chủ trương tránh mặt Đoàn Văn Tranh. Hai người trừ việc huấn luyện cùng nhau ra thì sẽ không có bất kỳ giao lưu nào, ngay cả khi trùng hợp gặp tại hành lang, Tiết Lan đều sẽ cúi đầu chạy trước.

Đoàn Văn Tranh cũng dần trở nên trầm mặc ít nói hơn hẳn.

Hai người như cách nhau một bức tường, không khí dần dần trở nên áp lực.

Vài ngày sau họ nhận được hai tin tức - một là tin tức không được coi là xấu, cái còn lại là tin tức không được coi là tốt.

Tin không được coi là tốt đại ý nói chiến đội Lôi Đình thua chiến đội BTR, hiện tại bên đó đang lâm vào hoàn cảnh giống như bên Vinh Quang, nếu thua trận nữa thì không có cơ hội tham gia trận đấu hồi sinh.

Tin tức còn lại nói đối thủ tiếp theo của Lôi Đình là LGW, không khí luyện tập trong đội dần trở nên nghiêm túc.

Buổi tối trước ngày thi đấu.

Thời gian huấn luyện cá nhân kết thúc, Ôn Diễn tạo đội lôi Tiết Lan livestream.

“Mai thi đấu rồi mà còn đánh à?” Chu Khán Thanh ngáp ngắn ngáp dài hỏi.

Ôn Diễn đáp: “Bắn vài trận rồi đi ngủ.”

Chu Khán Thanh hằm hè: “Mai đánh với Lôi Đình, nể tình họ là đối thủ cũ lâu năm, nhất định phải đưa họ về quê.”

Tiết Lan vừa mở kênh live vừa lướt điện thoại xem qua tư liệu bên Lôi Đình. Tuy cậu đã xem vô số lần nhưng giống như học sinh chuẩn bị đi thi, coi tài liệu thêm lần nữa để đỡ lo lắng.

Nhưng vừa rời mắt khỏi cái màn hình là lại có drama ập đến.

Lần này lên thớt không phải Ôn Diễn, cũng không phải Đoàn Văn Tranh mà là trận game bọn họ vừa ghép được đối thủ có Viên Hạo Nhiên, Lôi Kỳ với Đặng Duệ Thu.

Mâu thuẫn giữa Viên Hạo Nhiên và Ôn Diễn mọi người ai ai cũng biết, nhiều năm rồi cũng chưa làm lành. Còn quan hệ giữa Tiết Lan và Đặng Duệ Thu, ha hả, mọi người đều phải ồ lên hai tiếng 'oan gia'.

Hơn nữa, đây cũng là đội hình thi đấu chính thức ngày mai--

Bọn họ gặp đúng đối thủ thi đấu?

Kênh livestream của Tiết Lan nháy mắt nổi đình nổi đám, đạt số lượng người xem chưa từng có.

Cậu theo bản năng nhìn về hướng Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh.

“Đối phương chỉ có ba người.” Ôn Diễn bình tĩnh nhìn màn hình: “Đừng lo lắng.”

Tiết Lan giống như ăn được viên thuốc an thần, lần nữa quay trở lại giao diện game. Cậu không mở mic, Ôn Diễn nói xong thì bắt đầu trận đấu.

“Bỏ đường lớn, mình đi vòng.”

Dựa theo lời chỉ huy của hắn, Tiết Lan đi tiên phong tuần tra xem vị trí quân địch.

Ba người đã cùng nhau hợp tác vô số lần nên không cần nói nhiều. Không bao lâu sau bọn họ thuận lợi tách Đặng Duệ Thu và ba người qua đường khác ra sau đó thuận thế dẫn dụ hắn và Viên Hạo Nhiên đến căn xưởng bỏ hoang.

Theo kế hoạch ban đầu, Đoàn Văn Tranh sẽ núp sẵn mai phục.

Ba người tiến hành bao vây, Viên Hạo Nhiên và Đặng Duệ Thu đánh hơi được nguy hiểm, phân tán chú ý rồi trốn vào căn phòng nhỏ.

Vị trí khá hẹp làm Đoàn Văn Tranh không có góc bắn, nếu muốn tấn công chỉ có thể xông lên theo đường thẳng. Tuy nhiên như vậy rất nguy hiểm đành phải nghĩ cách đưa trận chiến 3v2 về 2v2.

“Em bên trái, tôi bên phải, chờ đến cửa rồi nghe tôi chỉ huy tiếp.”

“Rõ.”

Tiết Lan nhận lệnh vội vàng cẩn thận chạy lên cầu thang theo hướng bên trái. Ôn Diễn nói tiếp: “Ngoài phòng có đồ bỏ đi, lúc tiến vào không nên đi theo đường thẳng mà canh theo mép tường, chú ý đến vị trí đối thủ, nếu được thì nên trốn sau giá để dụng cụ cho an toàn.”

Tiết Lan khó hiểu.

Nếu bọn họ muốn công cửa thì cách tốt nhất là dùng súng phá nhưng như vậy sẽ làm cột nhà rơi xuống khiến bọn họ phải bắn lần nữa, có khả năng không thể bắt được vị trí quân địch.

Cậu nghe theo lệnh Ôn Diễn tông cửa.

Tiết Lan lập tức dùng súng phá tan cánh cửa sắt, sau đó đâm thẳng vào phòng.

Theo động tác của cậu, Viên Hạo Nhiên cùng Đặng Duệ Thu đang núp trong phòng đồng loạt giương súng.

Tiết Lan nhanh nhẹn chạy khỏi vùng nguy hiểm, cậu liếc qua vị trí địch, lăn xuống chỗ Ôn Diễn đã chỉ định lúc trước.

Đột nhiên cậu phát hiện ra mình và Ôn Diễn không vào chung một cửa!

Cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.

Đôi tay Ôn Diễn rời bàn phím, tầm mắt hắn đặt trên người cậu.

Tiết Lan đang định mở miệng nói bỗng Viên Hạo Nhiên và Đặng Duệ Thu đồng loạt tấn công, cậu nén khó hiểu quay lại trò chơi, nghiêm túc tránh họng súng của hai người bọn họ.

Giờ phút này cậu đã hiểu được ý của Ôn Diễn.

Ngay từ đầu hắn đã muốn chia ra tấn công nên mới dặn dò Tiết Lan từng chút một kể cả chỗ ẩn nấp. Hoặc nên nói hắn đã ấp ủ kế hoạch ngay từ khi bắt đầu rồi cố gắng dẫn dụ Viên Hạo Nhiên và Đặng Duệ Thu đến xưởng.

Nếu đối phương chỉ là Viên Hạo Nhiên hoặc là Đặng Duệ Thu, Tiết Lan sẽ cảm thấy Ôn Diễn không làm mấy chuyện rườm rà.

Nhưng hôm nay bọn họ có hai người.

Một người là tay đột kích mới nổi, một kẻ là tay đột kích thuộc chiến đội lâu đời.

Không phải là đội hình Đột kích - Y tá truyền thống, mà là đội hình “Dao phay“.

Giờ cũng may cậu núp được ở chỗ cửa còn Viên Hạo Nhiên và Đặng Duệ Thu lại ở phòng khác, nếu không Tiết Lan chắc chắn mình sẽ bị bắn thành viên than tổ ong.

Tiết Lan vừa chích máu vừa âm thầm quyết định sẽ làm mồi nhử để hai người kia đến hành.

Bình luận trong kênh chat đều đang khó hiểu hành vi của Ôn Diễn cùng lời nghi ngờ thực lực của Tiết Lan, nói hắn bỏ mặc cậu mà chỉ lo giữ thân ở nơi xa chờ máu của đối phương hết dần.

Tiết Lan cược đúng!

Hiện tại, trong nhà máy ngoại trừ Tiết Lan có hai đồng đội, tuy nhiên đồng đội bên kia cách nhau tương đối xa, không thể hỗ trợ cho bọn họ.

Đặng Duệ Thu không chịu nổi nữa, hắn ta chủ trương tấn công.

Ban đầu Viên Hạo Nhiên không đồng ý, nhưng Đặng Duệ Thu đã nhô ra khỏi boongke, gã ta chỉ có thể ngậm miệng theo sau.

Nhưng khi cả hai đang định tấn công, Đặng Duệ Thu đột nhiên nghe thấy âm thanh lộp cộp, một quả lựu đạn lăn xuống chân hắn không hề báo trước!

Hắn vội vàng muốn lợi dụng lực tiếp tục lao về phía trước nhưng vào lúc này, trước mặt lại là tầng sương mù dày đặc.

Thế giới đằng sau quả bom khói rất khó lường nhưng phạm vi lựu đạn dưới chân không rõ ràng, Đặng Duệ Thu quyết định tránh khỏi phạm vi lựu đạn trước.

Có tiếng bước chân yếu ớt truyền ra từ làn khói.

Hắn ta biết đội trưởng Viên Hạo Nhiên cũng ở đó.

Cảm xúc của cả hai đều căng chặt, cùng với tiếng bom nổ hai người gặp lại nhau.

“Người đâu?” Viên Hạo Nhiên tức giận hỏi.

“Làm sao tôi biết???” Đặng Duệ Thu hung dữ trả lời.

Hắn ta khiến Viên Hạo Nhiên không chấp nhận nổi, thấp giọng trách mắng: “Cậu vừa gặp cô ta mà? Trước đây thi đấu sai lầm thì thôi đi, sao giờ vào chiến đội rồi cũng chả khá lên nổi???”

Sắc mặt Đặng Duệ Thu âm trầm, hắn không trả lời lại.

Tầm mắt hắn đảo qua làn sương dần biến mất, thoáng nhìn thấy bóng dáng đối diện mình!

“Ở kia!!!”

Đặng Duệ Thu theo bản năng hô to đồng thời giương cao súng hướng về phía vị khách không mời. Viên Hạo Nhiên sau lưng cậu ta cũng nhanh chóng phản ứng lại ngay lập tức quay ra hỗ trợ đồng đội.

Nhưng khi cả hai cùng giương súng lên, trong căn phòng nơi làn khói đang dần tan biến, một viên đạn xuyên qua không khí tiếp theo là-viên thứ hai... thứ ba!

Giờ phút này Đặng Duệ Thu và Viên Hạo Nhiên đang đứng trong phòng, ba viên đạn ngắm rất chuẩn phần đầu của cả hai người.

Lượng sát thương lớn như vậy có khả năng xuyên qua cả hai người!!!

Kênh livestream dần dần yên lặng hắn, mọi người không nhịn nhìn được theo hướng đường đạn vẽ ra thẳng đến khi sương mù tan hết về phía quân địch.

Tốc độ đạn rất nhanh, Đặng Duệ Thu chỉ có thể trơ mắt nhìn đạn chạm vào đầu mình.

Viên Hạo Nhiên phía sau đột nhiên tránh sang bên phải, đạn sượt qua cánh tay gã!

Viên Hạo Nhiên dù sao cũng là con cáo già lăn lội trong giới chuyên nghiệp nhiều năm, gã ta thậm chí còn chưa đứng vững đã chĩa thẳng súng vào người Tiết Lan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.