Edit: Kidoisme
Ôn Diễn vừa nói xong Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan đều cứng người, giây tiếp theo bạn nhỏ dùng tốc độ ánh sáng lôi anh vào trong phòng giấu, vừa đi vừa liếc trái liếc phải xem có chỗ nào nhét được nam thanh niên cao gần 1m9.
Tầm mắt cậu đảo qua gầm giường, thấy ổn rồi định đá anh vào đấy.
?
Đoàn Văn Tranh nhìn động tác lưu loát của cậu, thẳng đến khi nhóc quỷ con này muốn ấn đầu anh xuống gầm giường mới tỉnh lại nắm chặt lấy tay Tiết Lan.
“Sao phải trốn?” Đoàn Văn Tranh làm bộ muốn đứng lên: “Hắn tới thì làm gì được anh?”
Tiết Lan nhìn thấy anh giả vờ làm như không có gì, trên mặt cậu viết 'anh không trốn thì em chết cho anh xem' đè bả vai Đoàn Văn Tranh xuống không cho anh đứng lên.
Đoàn Văn Tranh, nếu anh thực sự không sợ thì chắc em nghe nhầm mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng như ru ngủ của anh ha?
Tiết Lan không tin nhìn chằm chằm Đoàn Văn Tranh.
Tiếng đập cửa vang lên lần hai.
“Exist?”
Cậu luống cuống tay chân kéo cánh cửa tủ quần áo sau đó cố gắng ấn người vào trong.
“Anh ngồi đây chờ.” Tiết Lan hung hăng trừng mắt liếc Đoàn Văn Tranh: “Không được tạo ra tiếng, không được tự ý ra ngoài!”
“............” Đoàn Văn Tranh mới mẻ với biểu cảm 'siêu dữ' của cậu, rất lâu sau cũng không dám mở miệng. Anh cũng trốn Ôn Diễn đến, nhỡ đâu thực sự bị hắn phát hiện ra có khả năng sẽ không cho anh ở chung với Tiết Lan.
Nghĩ vậy, Đoàn Văn Tranh dứt khoát im miệng ngoan ngoãn trốn vào tủ quần áo.
Tiết Lan thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến Ôn Diễn ngoài cửa cậu vội vàng nhanh chân đi mở.
Cửa phòng khá lâu sau mới có người tiếp, Ôn Diễn trực tiếp lướt qua Tiết Lan, nhìn vào phòng ngủ đằng sau.
“Đội trưởng, có chuyện gì không?”
Ôn Diễn không trả lời cậu, hắn hỏi nhíu mày đánh giá căn phòng nhưng vẫn không có ý định bước vào.
Tiết Lan sợ hắn sẽ phát hiện Đoàn Văn Tranh 'bỏ nhà ra đi' đến chỗ này, mặt khác lại hối hận lúc nãy mình bị úng não hay sao mà lại nhét anh vào tủ quần áo, suy cho cùng Ôn Diễn đâu phải thằng ngu dễ bị lừa.
Dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của Ôn Diễn khắc quá sâu vào đầu Tiết Lan, nếu để hắn phát hiện....
Mắt thấy Ôn Diễn sắp nhìn đến tủ quần áo, tim Tiết Lan nhảy cao đến họng cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Đội trưởng?”
Ôn Diễn lúc này mới thu mắt quay sang nhìn cậu: “Em còn đau đầu không?”
Tiết Lan vội vàng đáp: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Nhưng sự chú ý của Ôn Diễn lại tập trung trên giương mặt hồng nhạt, hắn theo bản năng đưa tay lên muốn chạm vào trán Tiết Lan.
Bạn nhỏ vốn dĩ vừa làm chuyện xấu, động tác của Ôn Diễn khiến cậu chột dạ nhanh chân lùi về phía sau hai bước.
Phản ứng của Tiết Lan khiến hắn đứng im tại chỗ.
“Xin lỗi.” Sau một lúc, Ôn Diễn cứng đờ thu tay: “Tôi chỉ muốn xác định xem em có sốt không.”
Thực ra hành động của Tiết Lan xuất phát hoàn toàn vì chột dạ, cậu không nghĩ tới Ôn Diễn sẽ giải thích, suy cho cùng tính tình của hắn không phải là người dài dòng.
Trong lòng cậu cảm động nói với hắn: “Không sao đâu, tôi cũng không có ý gì.”
Sắc mặt Ôn Diễn dần trở lại bình thường, ánh mắt hắn dừng trên mặt Tiết Lan, lần nữa chậm dãi giơ tay.
Không gian yên tĩnh, Ôn Diễn nghe được tim mình đang đập loạn.
Lúc hắn sắp chạm được vào trán Tiết Lan, trong phòng truyền ra tiếng 'cộp' rất nhỏ.
Tiết Lan vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một cái móc áo nằm lẻ loi trên mặt đất, còn Đoàn Văn Tranh đang nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt không ổn.
Thậm chí anh còn chả thèm chớp mắt.
“..................”
“Làm sao vậy?” Ôn Diễn hoảng hốt lấy lại tinh thần, muốn ngó qua phía có tiếng động. Hắn đứng ngoài cửa nên không có góc nhìn đến tủ quần áo bên trong.
“Không sao đâu.” Tiết Lan xấu hổ che trước mặt hắn: “Chắc là đồ tôi treo bị rơi.”
Ôn Diễn dừng lại, chả biết có phải không tin tưởng cậu không hắn mở miệng: “Cần tôi giúp đỡ chứ?”
Dứt lời, trái tim yếu đuối của Tiết Lan suýt vỡ.
Giúp – Tức là phải đi vào phòng!
Ôn Diễn, hắn đã phát hiện ra???
“Không, không có chuyện gì, tự tôi có thể làm được!!” Tiết Lan vội nghiêm mặt nói: “Đội trưởng, muộn rồi anh đi ngủ đi! Ngủ ngon!!!”
Dứt lời cậu đóng cửa phòng, sau khi đợi một lúc chắc chắn rằng bên ngoài không có âm thanh lạ, Tiết Lan cẩn thận mở cánh cửa ra xíu xiu, thấy hành lang không còn người mới yên tâm trút gánh nặng thở ra.
Đóng chặt cửa, bạn nhỏ nhặt cái móc áo bị tên ấu trĩ nào đó ném xuống đất.
Nhưng cậu còn chưa cúi người xuống, tủ quần áo bên cạnh đột ngột bị đẩy ra, Tiết Lan chả hiểu sao đã bị người ngồi trong đó kéo vào.
Tiết Lan sợ hãi hô nhỏ, tủ quần áo đen thui, cậu vừa sợ hãi vừa chật vật bắt lấy tay người nọ mới miễn cưỡng đứng vững, còn cái tên đầu têu đứng trên cao nhìn xuống cậu.
Tiết Lan tức giận rút tay về: “Được rồi, anh đi mau đi.”
“Ầy.” Đoàn Văn Tranh dựa vào tủ quần áo tối tăm đánh giá nhóc con từ trong ra ngoài đều viết hai chữ 'giận dỗi', trầm ngâm lên tiếng: “Dùng anh xong thì bỏ? Lần đầu tiên anh cảm nhận được cách người ta yêu đương vụng trộm đấy, cho anh trải nghiệm thêm đi.”
“Ai, ai yêu đương cơ?!”
Nháy mắt gương mặt Tiết Lan đỏ bừng, quay đầu định trốn khỏi tủ quần áo.
Đoàn Văn Tranh vội vàng kéo người lại: “Thôi mà đừng giận anh nữa, anh vượt muôn vàn gian khổ đến đây xin lỗi em, đã thế còn bị nhét vào tủ quần áo....”
“Ai giận cơ?” Bạn nhỏ hung hăng mở từng ngón tay anh: “Anh về đi không tí nữa Wind không thấy anh lại sốt ruột.”
“Kệ hắn.” Đoàn Văn Tranh nhất định không chịu đi, theo đuôi cậu ngồi xuống giường: “Anh còn chưa kịp làm chính sự.”
“Chính, chính sự gì?”
Tiết Lan cảm thấy 'chính sự' của Đoàn Văn Tranh chắc chắn là mấy chuyện không đứng đắng, nhưng anh đi guốc trong bụng cậu lâu rồi, nhanh tay kéo nhóc con ngồi xuống.
“Ở đây có một bạn nhỏ còn đang giận anh, anh không dỗ được thì không dám về.”
Nếu như vừa nãy Đoàn Văn Tranh nói bằng giọng ngả ngớn thì giờ đây anh trông gương mặt anh rất dịu dàng.
Tiết Lan cứng họng hơi mờ mịt đáp: “Em thực sự không giận.”
Đoàn Văn Tranh không tin, lấy điện thoại di động ra: “Anh nhìn thấy hết rồi.”
Tiết Lan nhìn anh mở Weibo, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi. Cũng may màn hình hiển thị tên acc chính của cậu chứ không phải mảnh trời yêu thương cậu che dấu kỹ càng.
Bạn nhỏ mờ mịt nửa ngày vẫn chưa hiểu mô tê gì cả.
“Em đổi tên thành 'Món ăn Lan Tử' mà còn nói mình không giận?”
“...............”
“Phát súng đó anh thực sự không cố ý, anh chỉ muốn giải quyết Y tá thôi.” Đoàn Văn Tranh cố gắng giải thích: “Đương nhiên anh ở team địch là anh sai nhưng chuyện này anh không quyết định được...”
“Em không giận, thật đấy.” Tiết Lan nghiêm mặt nói: “Hơn nữa phát súng đó của anh rất đỉnh.”
Thấy cậu nhìn màn hình Weibo rồi mới nói, Đoàn Văn Tranh chắc nịch cậu giận vội vàng giải thích lần nữa: “Vì em tặng anh bàn phím nên anh rất vui, không cẩn thận nên mới.... bấm nhầm. Anh chưa được nhận quà bao giờ, nhất là quà của em nhưng cũng may anh kịp thời thu tay....”
Tiết Lan vừa nghe người nào đó nói không ngừng vừa bất lực...
Chả nhẽ cậu lại bảo Đoàn Văn Tranh là cậu đổi tên acc vì trên mạng không ai cắn đường CP của cậu hở?
Nhìn bạn nhỏ mơ mơ màng màng, Đoàn Văn Tranh dừng lại liếc gò má đỏ ửng của cậu, sau đó đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên trán Tiết Lan.
“Sao nóng thế?”
Động tác của anh làm cậu không kịp tránh, nhưng rõ ràng cái lạnh từ bàn tay anh lại khiến mặt cậu đỏ hơn, Tiết Lan vội vàng đẩy: “Không, không sao, không sốt đâu.”
Đoàn Văn Tranh nhìn kỹ xác nhận tính chân thực rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng chưa đợi Tiết Lan hoàn hồn, anh lại đưa tay phủ lên trán bạn nhỏ rồi... dùng sức miết!!!
Tiết Lan vươn móng vuốt ngỡ tay anh, sau đó bất lực che cái trán hồng hồng.
Đoàn Văn Tranh xấu tính giả vờ muốn làm tiếp: “Bẩn lắm, để anh trai lau cho em.”
Bạn nhỏ nhất định không chịu: “Wind có đụng vào đâu!”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, vừa lòng gật đầu: “Đúng rồi, sau này nhớ chú ý cách xa cái tên kỳ kỳ quái quái đấy ra.”
Tiết Lan bỗng cảm thấy hình như Đoàn Văn Tranh đào hố cho cậu, chả nhẽ tính chiếm hữu của anh đã cao đến mức này rồi??!!
Ôn Diễn còn chưa động vào đầu cậu mà anh đã tức, nhỡ đâu hắn mà đụng vào thật...có phải Đoàn Văn Tranh sẽ dùng súng ngắm vỡ đầu cậu không???
“Đương nhiên.” Mắt Đoàn Văn Tranh cong cong lấp lánh như vì sao sáng: “Anh ngoại lệ.”
“..................”
“Thi đấu có thắng có thua, kể cả anh có đến team địch em vẫn mong hai chúng ta có thể đường đường chính chính thi đấu.” Để giữ mạng cún, Tiết Lan cố gắng kiếm từ ngữ sao cho thật phù hợp: “Cho nên em không giận anh, muộn rồi, anh về đi.”
Ai ngờ Đoàn Văn Tranh không những không đứng dậy mà còn nằm vật ra giường: “Trốn cũng trốn rồi, lợi dụng xong thì vô tình đuổi anh đi?”
Anh nằm nửa cái giường nhìn nhóc con nghẹn đỏ bừng mặt: “Hôm nay anh chả đi đâu hết, anh ngủ ở đây!”
Tác giả có điều muốn nói:
Lan Lan: Đương nhiên, anh là ngoại lệ! Anh là bé thụ tốt tốt tốt tốt nhất trên đời!
Kidoisme: Đoàn Văn Tranh nào đó: Đương nhiên anh ở team địch là anh sai:)))))