Edit: Kidoisme
“Không được?”
Đoàn Văn Tranh nhìn Ôn Diễn, cười nhạo nói: “Sao lại không được? Đội trưởng anh quản rộng quá, tôi cũng chỉ muốn gia tăng tình cảm anh em thôi? Hay là…đội trưởng anh cũng muốn tranh cái phòng này hở?”
“Cậu?!”
“Nhưng mà chắc tôi nghĩ nhầm, đội trưởng là người biết ‘nam nữ khác biệt’ có đúng không?”
Tiết Lan ngốc ngốc nhìn hai người yêu nhau lắm cắn nhau đau, lần nữa cảm thấy CP của cậu quả nhiên ‘bùng nổ’ tình cảm.
Hiện tại đẳng cấp của Đoàn Văn Tranh đã lên đến mức trong vòng ba câu có thể khiến đội trưởng nổi tiếng nghiêm túc lạnh nhạt Ôn Diễn….xù lông.
Tạ Tri Niên cứng họng đứng một bên xem họ cãi nhau, anh ta cũng chưa gặp qua Ôn Diễn nổi giận bao giờ, cảm thấy hơi mới mẻ.
Hai người cãi nhau sắp đổ máu, người bên cạnh im lặng đứng cắn đường.
Cũng may Tiết Lan nhanh chóng tỉnh lại từ cơn u mê, để CP của mình sớm ngày bên nhau cậu vui sướng đề nghị: “Mọi người đều là đồng đội của nhau, nếu muốn gia tăng tình cảm….hay các anh ở chung đi?”
“Không có cửa đâu.”
“Không có khả năng.”
Hai người cùng mở miệng gào lên làm Tiết Lan xấu hổ im lặng nhìn trời, nhưng mà cậu cứ cảm thấy CP của mình duyên số thế nào ấy chắc chắn bọn họ sẽ ở với nhau.
“Ok đội trưởng, tôi cũng chả muốn ở với anh nên cho tôi với Exist một phòng đi, cảm ơn.” Đoàn Văn Tranh vừa nói vừa muốn giữ chặt Tiết Lan.
Nhưng anh chưa kịp giơ tay đã bị Ôn Diễn kéo lại.
“Tôi bảo này đội trưởng Ôn.” Đoàn Văn Tranh vung vẩy cánh tay bị hắn nắm: “Anh quên tôi thích đàn ông rồi hở, anh mà cứ thế tôi…”
Ôn Diễn lập tức bực mình buông tay.
Đoàn Văn Tranh thảnh thơi rút tay về, thở dài tiếc nối: “Anh mà động nữa tôi kêu anh quấy rối tình dục đó.”
“Đoàn Văn Tranh!”
“……………..” Tiết Lan âm thầm cảm thán Đoàn Văn Tranh là cái đồ không đáng tin. Một giây trước cậu còn đang cho anh cái like vì bắt đầu nghiêm túc trêu chồng nhưng một giây sau anh đã làm người ta cáu dựng cả lông.
Bạn nhỏ yên lặng đứng một bên ăn dưa, ai ngờ người ăn cùng Tạ Tri Niên bất ngờ lên tiếng: “Thế hay là ba người cùng nhau ở nhé?”
Tiết Lan suýt sặc nước bọt chết vội vàng nghiêm túc từ chối: “Không được!!!”
Lần này ba người đồng loại trăm miệng một lời khiến Tạ Tri Niên ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Vậy phải làm sao? Thôi, có mấy lựa chọn này các cậu tự bỏ phiếu đi.” Tạ Tri Niên nhún vai: “Một, tất cả ở chung.”
Đương nhiên là ba người đều từ chối.
“Hai, Reset ở với Exist…”
“Không được.” – Chưa đợi anh ta nói xong, Ôn Diễn đã cắt ngang.
“Ba, Wind ở với Exist…”
“Không được.” – Đoàn Văn Tranh học theo giọng điệu của Ôn Diễn cắt ngang Tạ Tri Niên.
Tạ Tri Niên cũng tưởng tượng ra kết quả này, dứt khoát giải quyết: “Thế hai người tự đi mà ở với nhau.”
Ba người ‘vui mừng’ đi nhận phòng, tuy sắc mặt Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn đều đen như mỏ than đá nhưng dựa theo hiểu biết của Tiết Lan, trong lòng bọn họ chắc chắn (cực kỳ) vui vẻ!!
Chỉ là người thì mạnh miệng, kẻ thì không chịu cúi đầu thôi!!!
Tiết Lan tạm biệt hai người sau đó đi theo hướng Tạ Tri Niên chỉ về phòng mình.
- ----Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @kidoisme_yuk, những nơi khác đều là reup nhất là goctruyen reup còn cắt cả tên editor------
Đi từ phòng Ôn Diễn lên một đoạn không xa rồi rẽ phải, Tiết Lan còn chưa đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng cãi vã.
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn giải nghệ. Đáng nhẽ tôi định để sau trận chung kết thế giới mới công bố nhưng lúc Hạo Sơn đề nghị xuất ngũ, tôi….”
“Làm sao? Giải nghệ ở LGW còn phải xếp hàng hả? Thì ra giờ cậu giải nghệ chúng tôi còn phải quỳ xuống cảm ơn cậu đã nhịn mấy tháng? Thế tại sao lúc bắt đầu trại huấn luyện cậu không nói luôn đi chờ đến khi nó kết thúc cậu mới nói?”
“Tôi….”
Tiết Lan nghe được hai người đang nói đúng là Chu Khán Thanh và Mạnh Kỳ, cậu vội dừng bước đứng sang một bên, đúng là xấu hổ giờ thì đi không được về cũng không xong.
“Được rồi, năm nay đội LGW thay máu tận ba người? Ba người trong một lần cậu thấy có ngầu không Mạnh Kỳ? Tôi thấy quá ngầu luôn!”
“Khán Thanh cậu đừng kích động….” Giọng nói Mạnh Kỳ bắt đầu run rẩy: “Tôi biết mình đi lúc này khiến chiến đội gặp khó khăn rất nhiều nhưng tôi thực sự muốn đánh cùng các cậu thêm mùa nữa… Tôi cũng biết, chiến đội yêu cầu rất cao việc phối hợp đồng đội, đổi ba người làm cho LGW gặp khó khăn lớn….tất cả đều là tôi sai.”
“Cậu sai? Giờ cậu nói còn ý nghĩa gì không? Cậu không sai thì tôi sai à?” Chu Khán Thanh tuy nói năng độc ác nhưng Tiết Lan lại cảm nhận được y đang nghẹn ngào: “Tôi hiểu cho cậu nhưng ai hiểu cho tôi? Tôi có sai đâu? Cậu nói ‘cùng tôi chơi đến năm 30 tuổi’ tôi tin! Tôi bỏ 5 năm cho [Tận thế] để rồi nhận được gì?! Còn cậu, cậu bảo cậu phải đi lấy vợ, cậu phải lo cho gia đình, người yêu cậu bỏ thanh xuân, thế thanh xuân của tôi thì làm sao, cho chó ăn à?”
Tiết Lan cầm chặt hành lý, lời nói của Chu Khán Thanh như cục đá đè nặng trên vai cậu, khiến cậu không thở nổi.
Mạnh Kỳ không sai, Chu Khán Thanh càng không sai.
Ước mơ và gia đình – Mạnh Kỳ trọng tình cảm, cậu ta chọn lựa vun vén gia đình, còn Chu Khán Thanh thì ngược lại, y chọn được ăn cả ngã về không đặt cược tất cả tuổi thanh xuân giao cho đồng đội và LGW.
Ba người đội viên bỏ đi, rất nhanh thôi [Tận thế] sẽ không còn ai nhớ đến họ nữa.
Không thể nghi ngờ, chuyện này khiến LGW lâm vào tình trạng khó khăn.
Nhưng nguyên chủ đã làm gì? Sau khi vào LGW không chăm chỉ thi đấu mà tạo phiền phức cho mọi người, lì lợm la liếm Ôn Diễn.
Cũng khó trách khi cậu ta bị đuổi khỏi đội, tất cả đều vỗ tay đồng ý.
“Tôi xin lỗi.”
Tiết Lan buồn rầu nghĩ ngợi, bên kia Mạnh Kỳ bắt đầu khóc nức nở: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, là tôi có lỗi với các cậu…”
“Cậu xin lỗi có ích gì không?! Tôi thấy cậu nên đi tìm A Diễn xin lỗi mới đúng.”
“Đúng thế, tôi xin lỗi các cậu, cũng phải xin lỗi A Diễn.” Mạnh Kỳ không khống chế được mình nữa, run rẩy nói: “Tôi không có sự lựa chọn, tôi không phải đồng đội tốt… nhưng tôi tin LGW có cậu, có A Diễn chắc chắn sẽ giành được quán quân thế giới. Tôi…..sẽ luôn dõi theo các cậu.”
“Không cần.” Chu Khán Thanh lạnh lùng nói: “Cậu vẫn nên làm người bố tốt thì hơn.”
Chu Khán Thanh nói xong liền xoay người đi, Tiết Lan nghe thấy tiếng bước chân y đến gần hoảng hốt nắm chặt vali, dứt khoát kéo về đằng trước giả vờ trùng hợp đi ngang qua.
Vừa đến chỗ rẽ gặp được Chu Khán Thanh.
“Từ đã.”
Tiết Lan làm như không có chuyện gì gật đầu với y, nhưng Chu Khán Thanh lại lên tiếng.
Tiết Lan đành phải dừng lại cố gắng thả lỏng cơ mặt nghênh đón địch.
“Có chuyện gì?”
Chu Khán Thanh vòng đến trước mặt Tiết Lan, cả người mang theo lạnh lẽo: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
Tiết Lan khẩn trương tim đập mạnh, Chu Khán Thanh biết gì? Tiết Lan không tự giác nắm vali càng chặt nhìn thẳng vào mắt y.
“LGW không phải nơi đấu trí, tôi hy vọng chuyện lần trước không xảy ra nữa.”
Chu Khán Thanh nói làm Tiết Lan hơi ngạc nhiên, hóa ra y muốn nhắc đến không phải chuyện cậu nghe được hai người nói chuyện mà là lần trước trong giải đấu bán chuyên nghiệp của Đoàn Văn Tranh, Chu Khán Thanh nghi ngờ cậu cố tình đăng ảnh mình với Ôn Diễn lên siêu thoại của hai người.
“Ảnh lần trước không phải do tôi đăng.” Tiết Lan nghiêm mặt nói: “Lúc đó rất vội, tôi không thể giải thích với anh, nhưng tôi thật sự không biết sẽ có người up lên mạng. Hơn nữa tôi phải đính chính lại là tôi vào LGW vì muốn chơi chuyên nghiệp, mong anh tin tưởng.”
Chu Khán Thanh mặt không đổi sắc nói: “Hy vọng là vậy.”
Dứt lời y định lướt qua Tiết Lan nhưng đột nhiên cậu lại lên tiếng: “Tại sao anh không nói cho Ôn Diễn?”
“Gì?” Chu Khán Thanh không kiên nhẫn nhíu mày hỏi.
“Nếu cậu cảm thấy tôi ác ý chụp lén Wind rồi lan truyền trên mạng tại sao anh không trực tiếp nói cho hắn?”
“A Diễn sẽ tự mình phán đoán.” Chu Khán Thanh không muốn nhiều lời với cậu, nói xong liền đi mất.
Tiết Lan nhìn bóng dáng y nhớ đến mấy lời Đoàn Văn Tranh nói lúc chiều –
Bàn phím tiệm net là Chu Khán Thanh mua…
Tiết Lan đã từng nghĩ nếu y hiểu lầm mình ‘chụp lén’ Ôn Diễn lại còn tuyên bố mình là bạn gái anh, Chu Khán Thanh là bạn thân của Ôn Diễn chắc chắn sẽ cực kỳ ghét cậu.
Chắc là…. Y cũng không ghét mình lắm, nhỉ?
Hoặc là…. Chu Khán Thanh cũng không hoàn toàn là người đối với ai cũng dùng thái độ khinh khỉnh, y độc mồm độc miệng nhưng vẫn trộm che chở cho ‘người một nhà’.
Còn cậu---
Chắc cũng vô thức được đứng ở hàng ngũ đó.
Chỉ đang tiếng, nguyên chủ ‘Tiết Lan’ lại không hiểu điều đó.
Cậu ta không để tình cảm đồng đội vào mắt, cuối cùng phụ lòng tất cả mọi người.
“Cảm ơn nha.”
Chu Khán Thanh ngạc nhiên hoài nghi mình bị ảo giác, nhanh chóng quay đầu khó hiểu nhìn Tiết Lan vẫn đứng ở chỗ rẽ rồi chạy như ma đuổi về phòng.
Nhưng không ngờ là y còn chưa kịp chui vào ổ thì đã vớ được con ‘ma’ hàng thật giá thật.
“Đù má!!”
Chu Khán Thanh vừa chạy vừa quay đầu nên không cẩn thận va phải ông thần cả người cứng như đá, sợ đến mức lùi về sau hai bước nheo mắt mới nhìn rõ là ai.
“Đoàn Văn Tranh mẹ nó cậu là quỷ hả?!”
“Tôi là quỷ?” Đoàn Văn Tranh lười nhác gác hai tay ra sau đầu: “Trong lòng cậu có quỷ thì có.”
“………..”
Chu Khán Thanh nhìn thằng ranh này có vẻ như thực sự chỉ mới đi qua, không nói gì nữa định len lén chuồn đi. Ai ngờ sắp mở được cái cửa thì Đoàn Văn Tranh đứng sau đã thả bom: “À phải rồi, chuyện Exist cậu không cần quan tâm đâu, em ấy chả có quan hệ gì với Ôn Diễn cả.”
“Bây giờ, tôi mới là bạn trai em ấy.”
Tác giả có điều muốn nói:
Chu Khán Thanh:?????????????????????