Edit: Kidoisme
Tiết Lan không cần nghĩ cũng có thể hiểu Đoàn Văn Tranh ám chỉ điều gì.
Độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp vải quần áo, dẫn dắt cậu vào vùng đất khác. Ở trong góc cầu thang tối tăm, Đoàn Văn Tranh để cậu dựa vào cạnh cánh cửa rồi như những cặp đôi yêu nhau khác, anh phủ lên người Tiết Lan, ôm chặt cậu vào lòng.
Tiết Lan khẩn trương nhìn ra bên ngoài, cảm thấy ở nơi này hình như chỉ có thể nghe thấy tiếng mình hít thở.
“Trận đấu....sắp bắt đầu.” Tiết Lan giãy giụa mãi, chỉ dám nói nhỏ lí nhí sợ có người nào đi qua nghe được.
Chỉ cách một cánh cửa, mấy người bên ngoài không biết khi nào xông vào.
Đoàn Văn Tranh làm như không nghe thấy cậu nói, ngây thơ hỏi lại: “Ừ, thì sao? Em muốn gì?”
“.............. Tiết Lan lo lắng sắp khóc đến nơi: “Thi, thi đấu!”
Cậu chỉ cảm thấy mình bắt đầu không có liêm sỉ, cố gắng dùng đầu đập vào ngực anh, chỉ mong Đoàn Văn Tranh đi nhanh một chút.
Cũng may Đoàn Văn Tranh sợ cậu đau, thong thả xoa đầu Tiết Lan rồi ung dung giúp cậu sửa sang lại cổ áo: “Đội trường, em đã đồng ý với anh giải nhất sẽ có thưởng, vậy mà chả hiểu sao lúc thực hiện em trốn nhanh như thỏ vậy?”
“.........Em không có!”
Đoàn Văn Tranh thở dài không nói gì, dựa vào ven tường bình tĩnh nhìn cậu.
Tiết Lan vội vàng muốn chạy nhưng không được, càng chạy càng bị lôi về vị trí ban đầu.
Cậu nhìn ra bên ngoài, nương theo chút ánh sáng mỏng đánh giá người trước mặt lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, bối rối mãi mới dám tiến lại gần hôn lên cằm anh.
Đoàn Văn Tranh không tỏ thái độ, cứ để cho Tiết Lan hết hôn cằm rồi lại hôn lên trên, mãi dến khi cậu nhẹ nhàng chạm vào môi anh, rồi lại vội vàng thả ra vì sợ có ai đó đột nhiên làm phiền.
Đúng lúc có tiếng người cười đùa bên ngoài.
Tiết Lan hết ồn, giật mình kết thúc nụ hôn này.
Bên ngoài có vẻ là tuyển thủ, bàn bạc chuyện thi đấu một lúc rồi nhanh chân bước xa dần. Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dỗ dành ai đó: “Anh đừng giận.”
Đương nhiên Đoàn Văn Tranh không giận, thậm chí anh còn nhếch miệng cười xoa đầu bạn nhỏ: “Làm sao anh lại nỡ giận em, anh còn đang đợi 'nhận thưởng' cơ mà.”
“?!” Tiết Lan giật mình nói: “Em vừa mới làm xong!”
Tay Đoàn Văn Tranh trượt xuống má cậu: “Anh tưởng là em đang dỗ anh chứ, không tính.”
“.............”
Dường như cấp độ mặt dày của Đoàn Văn Tranh đã không còn điểm dừng, càng véo càng quá đáng: “Anh sẽ về nghĩ kỹ xem cần quà gì.”
Tiết Lan tức giận xoay người chạy ra khỏi góc cầu thang, Đoàn Văn Tranh cũng không giữ cậu lại, chầm chậm đi theo sau.
Lúc hai người về chỗ, Chu Khán Thanh híp mắt nhìn tựa như đang đánh giá.
Trên khán đài, MC vẫn còn đang mải phát biểu, đan xen là những ca khúc được sáng tác riêng dành cho game. Tiết Lan chăm chú xem biểu diễn, không để ý Đoàn Văn Tranh cứ nhìn mình chằm chằm.
Đợi đến khi cậu biết thì cũng mặc kệ anh, coi như là không khí.
Hai người chiến tranh đơn phương như thế một lúc Tiết Lan mới dần sống lại, cậu nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên bị Chu Khán Thanh nắm góc áo gọi sang.
Tiết Lan quay lại nhìn, Chu Khán Thanh vội vàng giơ tay vẫy vẫy.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn nghiêng đầu.
“Lan Lan, em không được như thế!” Chu Khán Thanh hận không thể rèn sắt thành thép: “Em cứ chiều thằng đấy cho lắm vào rồi có ngày cậu ta ngồi lên đầu em.”
“.........”
“Nãy cậu ta có làm gì quá đáng không?” Chu Khán Thanh bĩu môi như người cha già nhìn đứa con nhỏ: “Em phải học cách từ chối, không từ chối được thì cứ chửi thẳng vào mặt cậu ta ấy!”
“............” Chu Khán Thanh anh hiểu lầm gì vậy?
Tiết Lan hơi xấu hổ, khẩn trương muốn giải thích thì tiếp tục bị cướp lời: “Em biết không cái thằng này hôm trước nó còn xin anh mấy video cấm trẻ con!”
“..............” Lời lên đến miệng cậu bỗng nhiên không thốt ra nổi.
“Không chỉ có trường học mà còn có cả ở WC, mẹ nó, đưa cả đống cho cậu ta rồi mà hôm qua còn dám mở miệng đòi anh thêm!!!”
“...........” Xong anh đưa à? Anh lấy đâu ra lắm thế?
Nhưng Tiết Lan nào dám mở miệng hỏi, cậu nhìn Đoàn Văn Tranh bên cạnh mình, đau thương mặc niệm ba phút cho Chu Khán Thanh.
Đoàn Văn Tranh hình như đã nhận ra ánh mắt Tiết Lan, anh nghiêng đầu nhìn lại, thanh lịch nở nụ cười.
“.............”
Chu Khán Thanh sợ tới mức kéo xa khoảng cách giữa hai người, làm bộ như không có việc gì nhìn về phía sân khấu. Tiết Lan cũng thu hồi tầm mắt, học Chu Khán Thanh chột dạ nghiêm túc xem mấy anh chị ca sĩ hát hò.
Thi đấu giao lưu cũng khá dễ thở, Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan và cậu Y tá bên Vinh Quang hợp sức với một ngôi sao lớn, nhẹ nhàng giành được thắng lợi.
Thứ tự bốc thăm hôm nay cũng được công bố.
Trước đó trong thâm tâm cả đội đã yên lặng cầu nguyện rằng bọn họ có thể gặp lại Lôi Đình, đánh cho xong mối thù này.
Chỉ đáng tiếc trời không chiều lòng người, cuối cùng đối thủ của bọn họ không phải là Lôi Đình, cũng không phải là chiến đội giỏi phân tích BTR... mà là chiến đội Ảo Ảnh của Tô Nhất Ngữ và Mạnh Úy Nhiên.
Đối với kết quả như vậy, Tiết Lan cảm thấy hơi uể oải.
Theo luật chơi của [Ánh sáng tận thế], ba đội mạnh nhất sẽ được quyền tiến vào vòng chung kết thế giới, điều đó đại biểu cho việc nếu BTR không dành chiến thắng, Lôi Đình vẫn còn cơ hội cạnh tranh với bọn họ.
Mà Tiết Lan còn đang trông ngóng một trận solo với Tô Nhất Ngữ, không ngờ quay đi quay lại hai người đã thành đối thủ của nhau.
Tiết Lan còn chưa về câu lạc bộ đã nhận được tin nhắn của cậu ta.
Nội dung đại khái cậu cũng đoán được, Tiết Lan ngồi trên xe nhắn tin lại vài câu an ủi, bảo Tô Nhất Ngữ cứ thoải mái phát huy không cần lo lắng, thắng hay thua bọn họ mãi là bạn tốt.
Nhưng cảm giác buồn buồn trong lòng vẫn không hết, cậu cất điện thoại đi, rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng trước cổng câu lạc bộ.
Trải qua tháng huấn luyện địa ngục, bọn họ đã hoàn thành chuyện phân tích cách đánh ba đội còn lại từ thuở nào nhưng Tiết Lan vẫn muốn nghiên cứu lại lần nữa về chiến đội Ảo Ảnh, thế là bắt đầu bế quan cắm đầu xem video.
Lịch thi đấu được ấn định vào chiều mai, đội viên đều ngủ rất sớm, Tiết Lan vừa ngáp vừa xem video, ngẩng đầu lên chỉ thấy trong phòng huấn luyện chỉ còn lại mình và Đoàn Văn Tranh.
Cậu yên lặng nhìn trộm anh.
Có vẻ Đoàn Văn Tranh đang trong trận, anh không nói năng gì, tốc độ tay di chuyển rất nhanh.
Hầu hết thời gian, Đoàn Văn Tranh trước mặt Tiết Lan đều mang cái thái độ cợt nhả, đến mức mà cậu đã quên luôn một Đoàn Văn Tranh đánh đâu thắng đó được miêu tả trong nguyên tác.
Khi Đoàn Văn Tranh nghiêm túc anh sẽ không cười, trên mặt lạnh tanh khiến người khác thấy hơi sợ hãi. Tiết Lan nhìn mà mê mệt, luyến tiếc không muốn rời mắt.
Ai ngờ đúng lúc này anh kết thúc trận chiến.
Tiết Lan vội vàng quay lưng, nhưng Đoàn Văn Tranh đã đặt tai nghe xuống dùng chân khều cái ghế của cậu.
“Anh đẹp không?”
“..............”
“Nào, qua với anh.” Đoàn Văn Tranh hơi nghiêng người để trống một chút ghế, vẫy tay với Tiết Lan.
Chưa đợi cậu trả lời, Đoàn Văn Tranh đã tự mình hành động kéo cậu lên đùi.
“Phần thưởng của anh đâu?”
Một giây trước còn đang chết chìm trong sắc đẹp, một giây sau bạn nhỏ cứng đờ cả người.
Đoàn Văn Tranh vẫn rất kiên nhẫn, anh để Tiết Lan đứng lên rồi vây chặt cậu lại trước bàn.
“.......” Tiết Lan đứng trước mặt anh, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa phòng huấn luyện còn đang đóng chặt.
Cậu nhẹ nhàng tiến thêm một bước, cẩn thận cúi người xuống.
Trong lúc hai cánh môi sắp chạm vào nhau, Đoàn Văn Tranh đưa ngón trỏ lên chặn ở giữa.
Tiết Lan mở mắt khó hiểu nhìn anh.
“Đã bảo là hôn chỗ nào là do anh quyết định rồi mà nhỉ?”
Tiết Lan trơ mắt nhìn anh đưa tay cậu xuống phía dưới.
Cảm giác quá nóng, cả gương mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, hoảng loạn muốn rút tay về.
Đoàn Văn Tranh ôm cậu vào lòng, tặng lên hai má Tiết Lan những cái hôn vụn vặt.
“Trong video có đấy, em xem qua chưa?” Đầu ngón tay anh mơn trớn lên đôi môi mềm mại, tiếp tục dẫn đường: “Chưa xem cũng chẳng sao, anh dạy em nhé?”
“Em, em xem video thi đấu.” Tiết Lan chột dạ quay mặt đi chỗ khác.
“Muốn quỵt nợ à?”
“Không!” Tiết Lan bị anh nhìn nổi cả da gà, gập ghềnh nói: “Hôm nay không được.”
“Sao lại không được?” Đoàn Văn Tranh tiếp tục hỏi.
“Mai thi đấu rồi.” Tiết Lan không dám nhìn anh, quyết định cúi đầu làm đà điểu: “......Chờ kết thúc thi đấu đi mà.”
“Thật không?”
Tiết Lan đỏ mặt gật đầu lia lịa.
Đoàn Văn Tranh nhếch miệng ôm nhóc con vào lòng nựng hai bên má: “Được, tối mai.”
“...........” Ý cậu không phải là cái kết thúc này!
Tất nhiên Đoàn Văn Tranh không cho cậu có thời gian thay đổi: “Mai thi đấu xong, anh lên phòng tìm em.”
Mặt Tiết Lan càng ngày càng đỏ.
Đoàn Văn Tranh xoa chán xoa chê, cuối cùng véo nhẹ một cái: “Đừng hòng chạy, cẩn thận hai cái má của em.”
“Em, em muốn xem video thi đấu.” Tiết Lan bĩu môi nói.
Đương nhiên anh không ngăn cản, thuận tay thoát game, dùng máy tính của mình mở video cho Tiết Lan xem, còn mình thì dụi mặt vào cổ cậu.
“Xem một lát đi rồi đi ngủ.”
Thái độ của anh rất kiên quyết, dạo này hai người không có thời gian ở chung... thực ra, Tiết Lan cũng rất muốn ôm anh.
Rõ ràng là ngày nào cũng ở cạnh nhau, nhưng cảm xúc da thịt thân thiết chân thật hơn rất nhiều.
Cậu ngồi trong lòng bạn trai xem hết một video, nhiệt độ càng ngày càng ấm.
Lực giữ của Đoàn Văn Tranh rất mạnh, sau khi Tiết Lan đảm bảo sẽ không chạy nữa thì ngồi ngay ngắn lại, quy củ cùng cậu xem video.
Hai người ngồi một lúc, đến khi kết thúc Đoàn Văn Tranh tắt máy tính, dặn dò cậu về phòng nhất định phải đi ngủ, cấm chỉ làm việc thêm.
Tiết Lan im lặng đứng bên người anh, nhìn Đoàn Văn Tranh thu dọn lại hết đồ đạc. Nắm chặt tay giống như đang hạ quyết tâm, Tiết Lan cúi người hôn nhẹ lên môi anh.
Đoàn Văn Tranh hơi ngạc nhiên, nhướn mày hỏi: “Em đừng dùng chiêu này quỵt nợ.”
“Không phải.” Tai Tiết Lan đỏ bừng, lí nhí nói: “Em...muốn hôn anh thôi.”
Cậu không biết lời này có sức sát thương lớn với Đoàn Văn Tranh cỡ nào, chỉ đành xấu hổ cúi đầu nói tiếp: “Mai thi đấu...cố lên ạ.”
“Em cũng không biết nên giúp anh cố lên kiểu gì nữa.”
Đáy mắt Đoàn Văn Tranh là một hồ nước dịu dàng. Anh dùng bàn tay mân mê lên mái tóc cậu, cúi người hôn xuống.