Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 84: Chương 84: Đăng quang




Edit: Kidoisme

Hai họng súng giao nhau trong yên lặng, Ôn Diễn đứng trên bục cao và là người đầu tiên nổ súng.

Sau khi thăm dò đối thủ, hai bên đều nhanh chóng rút quân nấp về sau vật chắn.

“Thật không ngờ được rằng Wind thần sẽ giao ngộ với đồng đội Reset của mình, tuy hai người đều lấy được giải thưởng nhưng trong trận đấu lúc này vẫn còn đến bảy người, tình huống khá là bất lợi cho bọn họ.”

“Không biết Wind thần có phát hiện ra đối phương là đồng đội không nhỉ, rõ ràng hai bên còn chưa cấu được nhiều máu của nhau....”

MC còn chưa nói xong, khán đài đã vang lên tiếng hét ầm ĩ.

Thì ra trong lúc mọi người đang sôi nổi đoán có phải Ôn Diễn đã phát hiện ra Reset rồi định từ bỏ giao tranh không thì hắn đã dứt khoát bơm máu rồi chạy khỏi vật chắn.

Lần này hắn nhảy lên bức tường, tiếp tục xông tới ban công tầng hai!

“Wind thần muốn tấn công ban công! Xem ra lần này là ván đấu sinh tử rồi!”

Động tác nhảy từ trên cao xuống chả khác nào thành tấm bia di động cho người ta ngắm, nhưng Ôn Diễn trước sau gì vẫn là Ôn Diễn, nhảy không ảnh hưởng đến hướng súng của hắn. Vừa rơi xuống đất, hắn đã cầm vững súng tấn công đối thủ.

Nhưng theo động tác ấy, tay súng bắn tỉa nấp trong góc đồng thời chĩa họng súng thẳng vào mặt hắn!

“Từ từ đã! Tay súng bắn tỉa của LGW Reset ấy thế mà quyết định cùng tay đột kích, à không đúng.... là tay đột kích số 1 Wind bắn solo 1v1?”

Trong vài giây ngắn ngủi, hai người đều chọn góc bắn chính diện!

Cách làm của Ôn Diễn còn có thể hiểu được nhưng Đoàn Văn Tranh là tay súng bắn tỉa vậy mà nhất định không chịu lùi bước - đúng là xứng với danh hiệu 'Tân Nhân Vương' cứng nhất [Ánh sáng tận thế].

Đúng lúc này, trong lúc mọi người cảm thấy không thể tin được hai người lại đồng loạt ấn còi.

Một viên đạn từ súng của Ôn Diễn bay ra đem theo một viên đạn khác, ngay sau đó là viên thứ ba....viên thứ tư!

Đây chính là đẳng cấp của đột kích số 1, vừa nhảy xuống đất là có thể bắn liên thanh bốn viên.

“Liên thanh bốn lần!!!” MC trên đài không nhịn được hò lên: “Wind thần!!!”

Khán giả bên dưới ngạc nhiên cảm thán, tay Tiết Lan không nhịn được nắm chặt.

Ôn Diễn nghiêm túc -- đây là số lượng chiêu thức không được dùng nhiều trong nguyên tác, Tiết Lan nín thở nhìn sang góc màn hình của Đoàn Văn Tranh.

Giống như thất bại đã được định sẵn, không có cách nào xoay chuyển.

Đang lúc khán giả định hô Ôn Diễn chiến thắng rồi nâng lightstick, màn hình vang lên hai thống báo nhắc nhở liên tiếp.

Hệ thống: LGW -Reset đã hạ LGW - Wind.

Hệ thống: LGW - Wind đã hạ LGW - Reset.

Sân thi đấu đang ồn ào bỗng nhiên im bặt.

Ai nấy đều không nghĩ đến chuyện này sẽ trở nên khó hiểu đến vậy... thậm chí Ôn Diễn solo tung hoành trên chiến trường vậy mà còn chưa leo được lên hạng 5 đã cùng đồng đội chết thẳng cẳng?

Màn hình lần nữa chiếu lại cảnh hai người đối chiến.

Hai góc quay đặt cạnh nhau nhau, một bên của Đoàn Văn Tranh, một bên của Ôn Diễn.

Dưới góc của Ôn Diễn, tuy bị chấn động do cú nhảy từ mái nhà nhưng rất nhanh vừa rơi xuống đất hắn đã giương súng bắn liền bốn viên.

Còn ở góc của Đoàn Văn Tranh, anh đối mặt với tay già đời như Ôn Diễn mà không hề sợ hãi, mỗi phát ngắm bắn đều cẩn thận trúng hồng tâm rồi mới kéo cò súng.

Sau đó --

Anh nhanh chóng hoàn thành thao tác đóng mở súng, lần nữa ngắm bắn!

Liên thanh!

Là kỹ năng Đoàn Văn Tranh từng thể hiện trong livestream của Ôn Diễn!

Lần cuối cùng Ôn Diễn bắn liên thanh chính là trận chung kết thế giới, hắn dùng kỹ năng này một trận thành danh, ghi tên mình vào lịch sử của [Ánh sáng tận thế].

Còn Đoàn Văn Tranh, khi anh dùng thao tác khó khăn này trong trận đấu với Ôn Diễn mọi người chắc chỉ nghĩ đó là do may mắn, nhưng giờ đây, trên sân khấu này, anh đã lần nữa chứng minh cho mọi người thấy, anh dùng thực lực nói chuyện!

Sân thi đấu yên lặng trong vòng ba giây, rồi tất cả khán giả đều đứng dậy reo hò.

Tất cả mọi người đều không ngờ đến mùa giải chỉ mới bắt đầu mà đã có thể chứng kiến được những trận đấu nhiệt huyết đến thế!!!

Khán giả đứng hết dậy, mọi người đều giương cao lightstick và biểu ngữ, biển đèn lay động trong bóng tối hội tụ thành đại dương mênh mông ánh sáng.

Kết quả đường như đã không còn quan trọng...

Bọn họ không ngừng hò hét ầm ĩ, Tiết Lan ngồi dưới dần nghe được hai cái tên quen thuộc --

Reset.

Wind.

Đối thủ sống còn.

Đây là thời đại của bọn họ, cũng là thời đại Đoàn Văn Tranh bước lên đỉnh vinh quang.

Tiết Lan hưng phấn hơn cả khi tham gia chiến trường, cậu cầm balo lên định hò hét cùng mọi người, vui vẻ chuẩn bị lấy lightstick mình chuẩn bị đã lâu!!!

Lúc bạn nhỏ hí hửng chuẩn bị cổ vũ, đột nhiên có bàn tay đè lại vai cậu.

Tiết Lan sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy Chu Khán Thanh không biết từ khi nào đã vòng qua chỗ cậu đứng nhìn chằm chằm như đề phòng trộm: “Em muốn làm gì?!”

“..................”

Tiết Lan bị y nắm thì sợ hết hồn, phát hiện người đứng sau mình là đồng đội mới nhẹ nhàng thở ra: “Không có gì, em muốn giơ lightstick.”

“Anh biết!!!”

Chu Khán Thanh vặn vẹo lôi từ trong túi cậu ra, liếc cái lightstick bên trong, đột nhiên y cảm thấy mắt mình hơi cay cay: “Cất kỹ mau lên, em dám giơ cái này lên cẩn thận lát nữa về bị đánh đòn đấy.”

“Nhiều người lắm, họ không nhìn thấy em đâu.”

“Ai bảo em?!” Chu Khán Thanh khó thở trợn mắt: “Em có tin giờ em chỉ cần cầm nó lên, mấy cái camera đằng kia sẽ chiếu thẳng vào mặt em, chiếu từng cái lỗ chân lông của em lên không???”

“...........” Tiết Lan chột dạ cúi đầu tủi thân: “Sao anh biết?”

“Sao anh lại không biết?!” Chu Khán Thanh tức ngứa cả răng: “Nếu không phải anh nhìn thấy em đi đến chỗ 'thủ lĩnh tà giáo' kia lấy lightstick, anh còn lâu mới thèm quản em.”

Tiết Lan điếc có chọn lọc, chủ động bỏ qua mấy câu 'Tà giáo” chỉ chú ý đến về sau, ngạc nhiên hỏi Chu Khán Thanh: “Anh biết?”

Chu Khán Thanh nhếch miệng, thần bí móc từ trong túi ra cái đèn nhăn nhúm...

“..............” Tiết Lan nhìn một cái là nhận ra ngay lightstick tự chế của mình.

Cậu hoàn toàn không ngờ được rằng, người đầu tiên mình động viên được đến lấy lightstick lại là Chu Khán Thanh?!

“Em đừng có nhìn anh.” Chu Khán Thanh cất kỹ đồ: “Anh lấy đủ số lượng rồi, lát mình dán nó lên cổng câu lạc bộ. Yên tâm, đủ để hai chiến sĩ của chúng ta cảm nhận được sự ấm áp khi quay về cùng với tình yêu thương vô bờ bến của đồng đội!!!”

“..............” Tiết Lan nghe cứ sai sai nhưng không nghĩ được gì hết, mờ mịt gật đầu cho có.

“Nhớ giấu kỹ đấy!” Chu Khán Thanh cố gắng dặn dò, sau đó khom lưng lén lút quay về chỗ ngồi.

Mãi đến tận khi thi đấu kết thúc, khán giả vậy mà lại không quan tâm ba hạng đứng đầu là ai.

Tầm mắt mọi người đều tập trung về phía hai người mặc áo tuyển thủ của LGW.

Truyền thông tất nhiên hiểu được ý người xem, các phóng viên vây chật kín lối về.

“Wind thần, xin cho hỏi vừa nãy ngài cố tình bắn liên thanh sao? Đây là chiến thuật của LGW ạ?”

“Xin hỏi chiến thuật của LGW là lấy thành tích thứ bảy sao?”

“Wind thần, anh có cảm nhận gì khi fans của mình tuyên bố 'bò tường' sang bên Reset?”

.....

Giờ phút này Tiết Lan đang chạy theo Chu Khán Thanh, Lộ Du cùng nhau núp ở cầu thang bên cửa khán đài nhìn Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh vị bây chật kín. Tạ Tri Niên không biết phải làm gì, chỉ đành đen mặt dẹp loạn đám phóng viên.

Ba người đều cảm thán sức mạnh của truyền thông thật khủng bố.

Sắc mặt Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh đều không quá đẹp, Tạ Tri Niên bên cạnh họ cố gắng lôi người ra cửa.

“Đi thôi, mình lên xe trước.” Chu Khán Thanh vỗ vai Tiết Lan: “Lên đó chờ họ không tí đám phóng viên mà thấy thì mệt người lắm.”

Nhưng y vừa quay đầu nhìn ra lối ra đã phát hiện cửa bị cả đám người bao vây.

Nhớ đến chuyện trước khi thi đấu diễn ra Tiết Lan bị fans Ôn Diễn mắng máu chó đầy đầu, Chu Khán Thanh vội vàng nhìn quanh xem có gì che được cái mặt nổi bật của nhóc con không.

Đám phóng viên cứ hỏi rồi lại hỏi, Tạ Tri Niên đau đầu đưa hai người kia tiến lên phía trước với tốc độ rùa bò, cũng may sáng nay anh ta đã dặn đi dặn lại là đừng trả lời bất kỳ câu hỏi gì, thi xong là phi thẳng về câu lạc bộ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có cô phóng viên nào đó giơ thẳng mic về phía Ôn Diễn: “Wind thần, trên mạng đều đang tò mò về 'Vé người nhà' của ngài, liệu có phải tấm vé Exist cầm trong tay là do ngài đưa không ạ?”

Đoàn Văn Tranh bỗng nhiên dừng bước.

Chuông cảnh báo trong đầu Tạ Tri Niên reo inh ỏi, nhưng anh ta chưa kịp làm gì, Đoàn Văn Tranh đã dùng tay đẩy mic sang chỗ mình: “Thông tin của mấy người tải bằng mạng 2G sao, cái vé kia....”

“Là tôi đưa Exist!!!” Tạ Tri Niên hết hồn giật mic, tí thì hồn lìa khỏi xác: “Vì Exist chưa chính thức xuất hiện trước mặt mọi người nên chỉ có thể dùng vé cho người nhà mà thôi.”

Đoàn Văn Tranh bị giật cơ hội trả lời thì có vẻ hơi buồn, tầm mắt anh nhìn sang bóng hình nho nhỏ núp ở cạnh cửa ra vào, Chu Khán Thanh bên cạnh đang nhìn trái nhìn phải, cuối cùng định anh dũng hi sinh cởi áo định khoác lên người Tiết Lan làm lá chắn.

Trong lúc Chu Khán Thanh định hành động, Đoàn Văn Tranh đẩy đám phóng viên sang một bên lập tức chạy đến cạnh hai người tháo mũ xuống đội lên người cậu, trong lúc cậu còn đang ngạc nhiên lôi thẳng Tiết Lan đi ra ngoài.

Xe của chiến đội ngừng ở ngoài cửa.

Bên cạnh còn có bảo vệ can ngăn, thành hàng rào ngăn cách Tiết Lan với bên ngoài.

Đoàn Văn Tranh cứ như vậy không coi ai ra gì đưa Tiết Lan một đường bước nhanh đến xe của câu lạc bộ, che đầu cho cậu rồi nhét thẳng vào xe.

Động tác của anh rành mạch, lưu loát dứt khoát giống như đã luyện tập qua nhiều lần, chưa đợi fans tỉnh táo lại, hai người đã vào xe, đóng cửa.

Tiết Lan như tránh được cả kiếp nạn, nghẹn họng nhìn hết sự việc, may mắn Đoàn Văn Tranh phản ứng nhanh cứu cậu, nếu không để fans Ôn Diễn nhìn thấy.... Chắc không chỉ là chửi rửa đâu, khéo còn thêm chút trứng gà cho đậm vị ấy chứ.

Các fans bên ngoài ngây ra một giây sau đó vang lên tiếng hò hét ầm trời.

Đoàn Văn Tranh làm như cái gì cũng chưa nghe được im lặng ngồi một bên, Tạ Tri Nhiên và Ôn Diễn cũng nhanh chóng lên xe, Tiết Lan hoàn toàn có thể cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra làm người ta khó thở.

Cậu không dám nói nhiều, xe vừa đỗ xuống cổng Tiết Lan đã chào rồi chạy vào với vận tốc ánh sáng.

Còn Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh không may mắn như thế, bọn họ bị Tạ Tri Niên xách vào văn phòng.

Hơn tám giờ tối Tiết Lan mới nhận được tin nhắn của Đoàn Văn Tranh.

Reset: Anh chờ em trong phòng.

Hóa ra giờ này vẫn đến.

Tiết Lan biết mình không chạy thoát nhưng vẫn ôm may mắn ngồi trong phòng. Cậu lưu luyến nhìn cái keycap, sau đó mới xách dép đi gặp Đoàn Văn Tranh.

Phòng của anh không mở.

Tiểu Lan khó hiểu đứng ngoài cửa, không hiểu Đoàn Văn Tranh có còn nhớ lời hứa keycap của bọn họ không, đang định xuống tầng tìm Chu Khán Thanh, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

Theo làn không khí, Tiết Lan ngửi thấy mùi sữa tắm.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh Đoàn Văn Tranh vừa mới tắm xong, trên mái tóc còn vương giọt nước nhỏ xuống chóp mũi. Cả người anh chỉ quấn khăn tắm, lỏng lẻo buộc một vòng quanh hông.

Tiết Lan nuốt nước miếng theo bản năng, đưa tay lên sờ chóp mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.