Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 103: Chương 103: Độc lập




Edit: Kidoisme

@Nhân gian ngọt nhất là em - Exist: Aaaaaaaaaaaaaa Lan Lan mama iu con!!!

@Bảo vệ Lan Lan tử: Aaaaaaaaaaaaaaaaa Thần tiên nhỏ hạ phàm!!!!

@Đôi mắt nhỏ bé khó hiểu với cả thế giới: Trong lúc tôi còn đang không biết dùng cái chip bảo vệ tránh đạn thế nào, em gái tôi đã dùng nó nhảy lầu? Nhảy con mẹ nó lầu???

@LGW phong thần điện phủ: LGW no 1!!!

....

Bình luận dưới livestream nháy mắt bùng nổ.

Thân ảnh kiên cường đứng trên nền đất, đằng sau là bầu trời rộng lớn, ánh sáng khắc sâu vào mắt mọi người.

Chiến đội Lôi Đình toàn quân đại bại, LGW chiến thắng với tỉ số áp đảo 5 -0.

Bình luận viên vừa hô nghỉ ngơi giữa trận, Chu Khán Thanh cách một tấm kính không nhịn được tháo tai nghe hét lớn: “Má ơi anh yêu em! Anh yêu em lắm lắm lắm luôn Lan Lan, sao em ngầu thế????!!!!”

“Yêu ai?”

Đoàn Văn Tranh không mặn không nhạt chen mồm, lưng Chu Khán Thanh nháy mắt lạnh toát.

Tiết Lan bị anh dọa sợ, vội vàng hung dữ 'trừng mắt' cảnh cáo. Đoàn Văn Tranh chép miệng, xấu hổ im lặng.

Chu Khán Thanh nhìn qua rồi nhìn lại, thấy tương tác giữa hai người thì nhếch mép gõ phím bồm bộp:

LGW -Scalpel: Ế, hai vị có chuyện gì thế?

LGW -Scalpel: Bạn giai không muốn livestream nữa à? Hay lại cãi nhau rồi?

Mùi cà khịa tràn qua ngoài màn hình, Chu Khán Thanh trộm nhìn Đoàn Văn Tranh, thấy mặt anh còn đen hơn cái bàn phím.

Nhưng y còn chưa kịp cười thì đã nhận được tin nhắn đáp trả.

LGW-Reset: Tình cảm vốn là chuyện của hai người, show ra cho mọi người bàn tán không tốt lắm.

“.................”

Mấy tháng trước Đoàn Văn Tranh cũng từng nói 'tình cảm vốn là chuyện của hai người' giờ tự nhiên lại được nghe lại lần nữa, Chu Khán Thanh cảm thấy hơi cạn lời.

Tức muốn đấm cho phát.

Y đang muốn cào phím nói lý với Đoàn Văn Tranh thì trọng tài mở mic, dặn dò những điều cần chú ý cho ván đấu tiếp theo.

Chu Khán Thanh tâm trạng tốt, nể tình Tiết Lan không chửi Đoàn Văn Tranh nữa, cắm đầu kiểm tra thiết bị thi đấu.

Giai đoạn hai bên chuẩn bị, để làm nóng bầu không khí, bình luận viên nói vài câu hùng hồn: “Ván đầu trước LGW lấy ưu thế 5 - 0 giành chiến thắng trước đối thủ, chỉ cần tiếp tục duy trì kết quả đó thì có thể thuận lợi tiến vào vòng bán kết.”

“Đối với Lôi Đình thì đây cũng là trận đấu cực kỳ quan trọng, nếu bọn họ có thể giành được điểm thì có khả năng tham dự trận đấu hồi sinh cùng với chiến đội Vinh Quang!”

“Không ngờ hai vị vua của mùa giải năm trước lại gặp nhau sớm đến vậy!”

“Liệu ai sẽ là người đi tiếp?!”

Bình luận viên còn chưa nói xong, khán giả bên dưới đã cầm biểu ngữ đồng loạt hô hào:

“LGW!!!!”

“Lôi Đình!!!”

....

“Anh nghe người ta nói, Lôi Đình định dụ chúng ta ra ngoài rồi đánh bại A Diễn, còn muốn cướp hợp đồng quảng cáo [Ánh sáng tận thế]!” Chu Khán Thanh ghé vào tai Tiết Lan nói nhỏ: “Tí nữa chúng ta đừng nghe bọn họ khoác lác, đánh bại họ! Ván sau cố lên nhá!!!”

Trọng tài nhắc nhở ván đầu sắp dầu, Tiết Lan muốn nói lại thôi. Chu Khán Thanh cũng không đợi, vui vẻ quay lại chỗ ngồi.

Tiết Lan đeo tai nghe lên, mic teams văng vẳng tiếng Chu Khán Thanh thử mic với Lộ Du, cậu theo bản năng nhìn về phía người ngồi ở vị trí ngoài cùng.

Đối với rất nhiều người, Ôn Diễn là thanh xuân của bọn họ.

Còn đối với Tiết Lan, Ôn Diễn là bức tường ngăn cách cậu với thế giới hỗn loạn bên ngoài.

Hắn luôn đặt tất cả mọi thứ lên vai mình, trong thế giới của hắn không có gì cả chỉ có đồng đội, đồng đội hôm nay luyện tập thế nào, chiến đội có hòa thuận không, trận tiếp theo sẽ đánh ra làm sao?

Ôn Diễn luôn chú ý đến tin xấu về đồng đội rồi hỗ trợ làm sáng tỏ, để bọn họ không bị mấy nền tảng livestream chèn ép hắn phải đọc qua hết hợp đồng một lượt, thậm chí khi gánh nặng trên vai khiến hắn không thở nổi, Ôn Diễn sẽ hít một hơi ém hết tất cả nặng nề xuống tận sâu đáy lòng.

Hắn cố gắng như thế là để đồng đội có thể làm một tuyển thủ thể thao điện tử chân chính, để bọn họ yêu thương trò chơi thay vì phải quan tâm những điều không quan trọng.

Nếu có thể, Tiết Lan thực sự muốn chia sẻ gánh nặng này với hắn.

Nhưng cậu vẫn muốn nói với Ôn Diễn rằng hắn thực sự rất tốt, không cần giao lại chức đội trưởng.

Đừng lấy thân phận đội trưởng.

Mà hãy là người đồng đội kề vai chiến đấu.

“Ván thi đấu thứ hai xin phép được bắt đầu---!”

Trong tiếng hò reo của toàn bộ khán giả, các tuyển thủ lại tiếp tục nhìn vào màn hình, mong chờ bản đồ tiếp theo.

Bản đồ [Phế tích thành phố].

Đầu game chiến đội Lôi Đình vẫn chọn con đường đẩy thẳng đường chính nhưng bên LGW không chọn chiến thuật tương tự mà quyết định đẩy đường nhỏ. Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh kết hợp đánh hết quái xung quanh chỉ để lại Tiết Lan, Chu Khán Thanh và Lộ Du - ba người đẩy lẻ.

Tuy thời gian đầu game là thời gian nhạt nhẽo nhất nhưng toàn khán đài đều căng chặt, bởi lẽ họ sợ chỉ cần bỏ qua một giây thôi, ván đấu sẽ cua đến độ không ai nhận ra được.

Cuối cùng, năm người Lôi Đình bắt bài được ba người bên phía LGW!

“Có ba mạng.” Viên Hạo Nhiên chắc chắn lên tiếng.

Lúc bọn họ đẩy đường tốc độ dọn quái rất nhanh, chắc chắn phải có hai bên cùng đẩy. Viên Hạo Nhiên suy ra team địch đã chia lẻ, bèn có ý niệm muốn dùng thịt đè người, cố gắng tiễn nhóm lẻ đi trước.

Viên Hạo Nhiên liếc xéo đồng đội, ấn tín hiệu tấn công.

“Đặng Duệ Thu.”

Tiếng nhắc nhở của gã khiến tay đột kích sững người dừng lại.

Hắn ta đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn bốn đồng đội đi cùng một hướng.

Cuối cùng, Đặng Duệ Thu cắn răng xoay người chạy theo hướng khác.

Bốn đánh ba, không có Ôn Diễn và tay bắn tỉa, Viên Hạo Nhiên tưởng tượng mình đã nắm chặt chiến thắng trong tay. Ngay cả bình luận viên cũng không coi trọng cách đánh lần này bên phía LGW.

“Tuy Exist ván trước ra chiêu rất tuyệt vời nhưng mà có vẻ như cậu ấy đang mắc khá nhiều sai lầm.”

“Đúng vậy, Exist chạy quá xa Lộ Du, đây quả thực là điều đột kích bảo vệ không nên làm.”

“Exist dù sao cũng là người mới, tuy cách đánh của cậu ấy rất xuất sắc, rất tinh tế nhưng tôi hy vọng cậu ấy có thể phát huy.”

Hai người bình luận viên vừa nói chuyện làm nóng bầu không khí thì hai chiến đội đã bắt đầu giao tranh!

Chiến đội Lôi Đình lấy Tề Tư Vũ làm trung tâm đánh từ giữa đánh ra, cực kỳ thẳng thắn!

Có vẻ như ba người Tiết Lan cũng tính trước được chuyện này, phát tín hiệu gọi Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh. Chiến thuật của bọn họ dường như vừa đánh vừa lùi, đợi quân chi viện tới đông đủ.

Giằng co nhau một lúc khán giả phát hiện ra tay đột kích Đặng Duệ Thu không có ở đây, bình luận viên vội vàng chuyển màn hình sang góc nhìn của hắn, quả nhiên Đặng Duệ Thu đang tìm tòi vị trí của Ôn Diễn.

“Lôi Đình đang có âm mưu để Unknown kìm hãm Ôn Diễn!!!” Bình luận viên nói: “Mọi người đều biết Wind thần là trái tim của LGW, chiến thuật của LGW đều lấy hắn làm trung tâm. Chiến đội Lôi Đình dùng tân binh chặn đường hắn liệu đây có phải là kèo mua bán lỗ vốn?!”

“Đúng vậy!” Một bình luận viên khác phụ họa: “Chỉ là không biết Unknown có thể chặn đường Wind được bao lâu, hay là khiến một trong hai đội mất đi thành viên đây!”

Rõ ràng ai ai cũng biết địa vị của LGW, cũng bởi vì chiến đội Lôi Đình như vậy mà khẩn trương thay cho đối thủ của họ.

“Ơ kìa!”

Bình luận viên vừa dứt lời đột nhiên khó hiểu: “Rõ ràng Wind thần vừa vòng qua vị trí của Unknown... giờ tại sao lại vòng trở về?”

Ôn Diễn đột nhiên thay đổi đường đi, con đường hắn vừa chọn có thể tránh được Đặng Duệ Thu vừa có thể về chi viện cho đồng đội nhưng chả hiểu sao hắn lại đột nhiên chọn đường khác khá xa nơi giao tranh.

Chính xác hơn là con đường Đặng Duệ Thu đang định đến.

“Lựa chọn của Wind quá bị động!” Bình luận viên cảm thán nói: “Giờ chỉ cần phí một chút thời gian thì hắn sẽ bỏ lỡ thời điểm chi viện tốt nhất!!!”

Fans của LGW vô cùng khẩn trương cho đội, ngay lúc này Ôn Diễn gặp Đặng Duệ Thu ở giữa đường nhỏ.

Mà bên kia, tình trạng của Tiết Lan cũng không ổn.

Ba người bọn họ bị dồn lên tầng ba tòa nhà bỏ hoang, địch đang công lên cùng với Lưu Kỳ núp ở bên ngoài.

Theo bản đồ nhỏ, Đoàn Văn Tranh đã gần đến nơi bọn họ đang đứng nhưng anh chưa tiếp cận được sâu, đành đứng ở tòa nhà bên cạnh ngắm sang.

Tiết Lan ngó qua vị trí Ôn Diễn, tâm trạng bị kéo căng chặt.

Cuối cùng thì...

“Đội trưởng.” Giọng nói của cậu truyền vào mic team mang theo chút do dự.

Ôn Diễn gần như phản ứng ngay sau đó, hắn ngước mắt liếc Tiết Lan cách khá xa. Cậu rất ít khi mở mic trong trận đấu, đừng nói là trong lúc Ôn Diễn chuẩn bị giao tranh.

Mặc dù Tiết Lan chưa nói gì nhưng Ôn Diễn vẫn hiểu ý tứ trong tiếng gọi của cậu.

“4v4, đánh được. Tôi chưa chắc đã có thể thoát nhưng có thể cầm chân Đặng Duệ Thu, các cậu đánh đi.” Ôn Diễn điều chỉnh mic, giọng nói hơi khàn khàn: “Đừng chờ tôi.”

“Đã rõ!” Chu Khán Thanh hoàn toàn không biết gì theo thói quen nhận lệnh, cố gắng tập trung.

Nhưng Tiết Lan thì khác, cậu hiểu rõ nên vừa nhìn màn hình vừa thấy mắt cay cay.

Dưới cầu thang đã nghe thấy tiếng chân địch.

Tiết Lan cảm thấy mình như trở lại trận đấu tối hôm qua, khi mà Ôn Diễn lừa cậu tấn công vào căn phòng có địch.

Cậu như đứa trẻ mới học đạp xe, phía sau luôn có người sợ hãi cậu bị ngã, vững chắc nắm chặt yên sau, vì cậu mà trụ vững.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Tiết Lan cảm thấy xe mình nhẹ bẫng --

Khi quay đầu lại, người đằng sau không biết từ lúc nào đã buông tay, đứng vị trí xa xa nhìn cậu vững vàng.

“Bên trái cầu thang có ba người.” Đoàn Văn Tranh kiên định nói: “Y tá để cho tôi.”

Giọng nói của anh như liều thuốc an thần làm Tiết Lan tỉnh lại.

Cậu cắn chặt răng, con chuột trong tay như vũ khí.

Vũ khí chống lại vận mệnh, chống lại cốt truyện.

Tín ngưỡng của Tiết Viễn Sơn... của Ôn Diễn... của LGW.... của mọi người.

Cùng với tín ngưỡng của bản thân...

Đang được cậu nắm chặt trong tay.

Viên Hạo Nhiên che chở cho Tề Từ Vũ đi lên cầu thang, bọn họ đi được nửa đường, gần đến ô cửa sổ. Tiết Lan nhìn chằm chằm vào vị trí đó, cố định súng chuẩn bị khai hỏa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.