Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 95: Chương 95: Kẹo không ngọt




Edit: Kidoisme

Nhân vật của Chu Khán Thanh gian nan chạy trên bản đồ, [Lam Yên Hoang Dã] là bản đồ rộng nhất [Ánh sáng tận thế] vì vậy cho nên nhân vật phải thở dốc không biết bao nhiêu lần mới đến được đích. Thế nhưng dọc đường đi, Chu Khán Thanh chưa từng nhìn thấy cái xe nào nguyên vẹn.

Y nhớ lại trước đây Ôn Diễn cũng đã gặp tình huống tương tự, mà nói thật y dùng cái đầu gối nghĩ cũng biết chuyện này là do thằng nào đầu têu.

Nhìn thân ảnh ngược sáng kia, tự dưng Chu Khán Thanh muốn khóc thương cho số phận bi thảm của mình.

Bởi lẽ ID trên đầu nhân vật không phải là của Đoàn Văn Tranh mà là quỷ con Tiết Lan!!!

Kênh chat của cậu cũng vì chuyện này mà bắt đầu ồn ào--

@RE mama yêu các con: Ha ha ha, quả nhiên khiến người ta cảm nhận được tàn nhẫn!

@Giơ cao lá cờ RE: Cho nên... Khán Thanh đâu có nói sai, đúng là anh ấy đã giúp chúng ta chứng kiến thế nào là tàn nhẫn...

@Reset tay súng bắn tỉa số 1: Bảo bối chắc là sợ anh Khán Thanh chạy mệt quá nên tiễn anh ấy đi luôn...

@LGW lên ngôi thần điện: Cứu tôi, Khán Thanh thảm quá nhưng tôi lại buồn cười ha ha ha.

@Cục cưng Exist lưu lạc nhân gian: Từ từ đã... người nổ súng là em tôi?!

@Mẹ của đồ ăn Lan Tử: Lan bảo bối trông thì đáng yêu nhưng không gì có thể ngăn cản em ấy nổ súng ha ha ha....

.....

Giờ phút này trong phòng huấn luyện Chu Khán Thanh nhìn màn hình dần tối đen như mức, thống khổ ôm đầu gào: “Lan Lan, sao em lại đối xử với anh như vậy!!!”

Tiết Lan không dám quay đầu, rụt cổ giả vờ không nghe thấy.

Cậu thu súng nhìn nhân vật vì tiêu hao quá nhiều năng lượng cho nên chết sau một viên đạn của Chu Khán Thanh, chột dạ chat--

LGW-Exist: Hình như mình làm vậy không tốt lắm?

LGW-Reset: Giờ chỉ còn bọn họ với chúng ta, không kết thúc trận thì Boss chết nhăn ra à?

“Anh biết rồi!” Chu Khán Thanh tự não bổ ra cái gì đó, chắc chắn khẳng định: “Nhất định là em thù anh vì anh đi gọi cửa có đúng không?”

“.............”

Tiết Lan âm thầm may mắn cậu đã tắt hết các thể loại mic, nếu không giờ mà để chắc cậu điên quá xả súng bắn thêm cho y vài băng đạn nữa mất.

Lộ Du dùng bom tự xử xong khó hiểu hỏi: “Gõ cửa gì cơ?'

“Sao lại tự sát???” Chu Khán Thanh hận không thể bổ đầu cậu ta ra: “Cậu lên solo với bọn họ đi, dũng khí trước đây khiêu chiến Lan Lan đâu hết rồi, lôi ra nhanh lên!!!”

“.............”

Lộ Du không thèm để ý lời y nói. Đoàn Văn Tranh thừa dịp đếm ngược hết trận nhảy từ trên cao xuống giống như đi tham quan lãnh địa, 'không cẩn thận' nhẫm luôn lên mặt Chu Khán Thanh.

“?!”

“Tàn nhẫn.” Anh tấm tắc nói: “Quá tàn nhẫn.”

“.................”

Đoàn Văn Tranh làm như không nhìn thấy gương mặt sắp hắc hóa của Chu Khán Thanh, nhẹ nhàng móc túi lấy ra viên kẹo để trên góc bàn Tiết Lan.

Cậu nhìn viên kẹo nhỏ xinh, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác quái dị.

Đoàn Văn Tranh quay người lại, mở khung chat với Chu Khán Thanh, gõ câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

LGW-Reset: Phỏng vấn vị huynh đài đây, bị trĩ có cảm giác gì?

Cả câu lạc bộ vang vọng tiếng hét ầm trời của Chu Khán Thanh--

“Đoàn!!! Văn!!! Tranh!!!”

.....

“Exist.”

Tạ Tri Niên ném quyển tạp chí cái “Bộp” lên bàn làm việc: “Anh bảo bao nhiêu lần rồi, livestream là để em kéo fans kỹ thuật, fans game! Em có thể giải thích cho anh em đang làm gì không?”

“................” Tiết Lan như học sinh bị giáo viên dạy dỗ, cúi đầu không dám nhìn Tạ Tri Niên.

“Em có biết bây giờ trên mạng thế nào chưa?” Tạ Tri Niên day hai nên thái dương, thấy Tiết Lan ngoan ngoãn như vậy thì không khỏi nhẹ giọng: “Giờ mấy fans kỹ thuật của em đều thành fans CP của em với Reset rồi.”

“..............” Tiết Lan biết mình đuối lý, cũng biết Tạ Tri Niên vì cậu mà nỗ lực làm đủ mọi thứ kéo fans kỹ thuật. Bởi vì sau này khi chuyện giới tính của cậu bị truyền ra ngoài fans game mới có thể chống đỡ được mọi chuyện.

Nhưng fans CP thì khác.

Mọi người đều coi cậu là con gái, dù là ship cậu với Đoàn Văn Tranh hay Ôn Diễn thì sau này khi biết được giới tính thật của cậu sẽ càng gay gắt hơn nữa.

“Em biết không.” Tạ Tri Niên tiếp tục nói: “Nếu em không có tài năng thì một khi đội mình thua cuộc, dù nguyên nhân không bắt nguồn từ em thì fan hay anti fans vẫn sẽ vịn vào 'giới tính' của em thêu dệt nên mọi chuyện.”

“Vậy nên anh chỉ muốn em hiểu người khác cố gắng một thì em phải cố gắng mười, thậm chí là một trăm, một ngàn.”

Lời anh ta nói làm Tiết Lan không tự chủ nắm chặt hai tay. Cậu hiểu Tạ Tri Niên đang suy nghĩ trên lập trường của cậu, cậu hiểu được hết tất cả mọi vấn đề, biết rõ mình phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều mới có thể khiến hình tượng sụp đổ sống lại trong lòng người hâm mộ.

Tiết Lan ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tạ Tri Niên: “Em rõ rồi anh Niên, em nhất định sẽ cố gắng luyện tập nỗ lực hơn nữa!”

Tạ Tri Niên gật gật đầu rồi vẫy vẫy tay định bảo cậu về luyện tiếp thì bỗng nhiên của văn phòng bị người ta đẩy nhẹ--

“Anh Niên...” Chu Khán Thanh ló đầu dò xét nhìn đến hai người đang đứng nói chuyện, y vội nói: “Anh đừng mắng Lan Lan, chuyện này không trách em ấy được, tại thằng Đoàn Văn Tranh chó quá thôi...”

Chu Khán Thanh vừa dứt lời Đoàn Văn Tranh đã đi từ sau vào, mở rộng cửa khiến cho y tí thì ngã sấp mặt xuống chỗ Lộ Du.

“Chu Khán Thanh nói đúng, chuyện này là tại tôi, anh muốn phạt thì phạt tôi đi.”

“Tự do nói năng trong khi live sẽ có hậu quả gì, tôi không tin là cậu không biết.”

Đúng lúc này Ôn Diễn cũng vừa đến văn phòng Tạ Tri Niên, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Đoàn Văn Tranh: “Tôi không hy vọng cậu đưa mấy thứ của giới giải trí vào chiến đội.”

Đoàn Văn Tranh cười lạnh một tiếng, Tạ Tri Niên thấy thế vội vàng ngắt lời: “Thôi mấy người bớt cãi nhau đi.”

“Tôi cũng đang định đi tìm cậu đây.” Tạ Tri Niên nhìn cả đám không hiểu sao đều đến văn phòng, đầu cứ ong ong: “Cậu biết bên ngoài kia người ta gọi cậu là gì không? Là người tạo ra ác mộng! Nhưng yên tâm tôi không tin đâu, vì sao? Vì cậu chính là ác mộng đời tôi!!! Cậu có thể để cho tôi sống dễ thở một phút thôi có được không???”

Đoàn Văn Tranh không tỏ thái độ, anh bình tĩnh nói: “Phạt thế nào thì phạt đi.”

Chu Khán Thanh với Lộ Du cùng nhau gật đầu.

Tiết Lan thực sự muốn nói cho mọi người cậu không bị phạt nhưng Tạ Tri Niên tặng cho cậu một cái liếc mắt.

Anh ta nhìn Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh như nước với lửa, hơi trầm ngâm rồi nảy ra chủ ý.

“Được rồi, thế từ hôm nay cho đến khi thi đấu bắt đầu, hai người live với nhau, duo một tiếng/ngày sau khi huấn luyện nhé?”

“Cái gì?!” Mọi người đồng loạt sợ hãi kêu gào.

“Hơn nữa.” Tạ Tri Niên bổ sung thêm: “Không được xảy ra bất cứ xung đột nào.”

Ôn Diễn cứng đờ hỏi: “Cậu ta sai tại sao tôi phải chịu cùng?”

Tạ Tri Niên thản nhiên cười: “Đội viên phạm sai lầm, cậu là đội trưởng thì phải chịu trách nhiệm, đây là truyền thống đội rồi.”

“....................”

“Rồi rồi...” Tạ Tri Niên bắt đầu giải thích chuyện chính: “Đây, là thế này. Công ty phát hành game [Ánh sáng tận thế] hỏi mấy cậu có muốn làm người đại diện cho bên trụ sở chính không....”

“Đại diện?!” Chu Khán Thanh hít ngược hơi khí lạnh: “Người đại diện [Tận thế] không phải là sao hạng A à?”

“Ừ.” Tạ Tri Niên gật đầu: “Nhưng mà có một dòng sắp hết hợp đồng, bọn họ cảm thấy tuy Wind là tuyển thủ nhưng giá trị thương mại đã vượt khá xa mấy ngôi sao khác trong làng giải trí, cho nên muốn đổi xem thế nào.”

Ôn Diễn nhíu mày: “Nhưng chuyện này với chuyện livestream của tôi và Reset có liên quan gì đến nhau?”

“Bọn họ hy vọng có thể tìm được tay súng bắn tỉa có giá trị thương mại xấp xỉ với cậu làm chung. Nói thật là trước mắt có vài đề cử, nhưng bên trên cao tầng đều chưa ưng.”

Chu Khán Thanh theo bản năng hỏi: “Những người đó là....”

“Lưu Kỳ - Lôi Đình, Tần Nhiên - Vinh Quang, người cuối cùng là Reset.” Tạ Tri Niên không khách khí bình luận: “Tôi dám chắc nếu dùng thực lực nói chuyện thì Đoàn Văn Tranh tuyệt đối top 1, nhưng mà cậu ấy dù sao cũng là người mới. Tuy bình thường có rất nhiều fans nhưng còn chưa đánh được trọn vẹn mùa giải, fans không ổn định nên đối phương không dám mạo hiểm. Hơn nữa bọn họ cũng sợ fans của cậu chênh lệch với Wind quá sẽ bị bên Wind đè ép.”

Sắc mặt Ôn Diễn căng chặt, lạnh lùng nói: “Tuyển thủ chuyên nghiệp phải dùng thực lực lên hạng chứ không phải nghĩ cách sao cho mình thật nổi tiếng, sự nổi tiếng đó trong cái ngành này không kéo dài được lâu.”

Cả hai người Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh đều im lặng, Tiết Lan sợ hãi nhớ đến diễn biến tiếp theo của cốt truyện--

Đại diện game đúng là chi tiết cao trào trong tuyến tình cảm của công thụ chính. Hai người song kiếm hợp bích livestream cuối cùng thành công nhận được hợp đồng, từ đó ở bên nhau.

Nói cách khác, trong nguyên tác khi xong chương này Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn sẽ hiểu rõ tình cảm của đối phương!!!

Ý thức được chuyện này, hô hấp của Tiết Lan bỗng cứng lại.

Đoàn Văn Tranh sắp yêu đương với Đội trưởng.

Cậu vốn cho rằng khi ngày này đến mình sẽ vui vẻ nhảy nhót chúc phúc cho hai người, lại không ngờ ông trời trêu đùa.... trong lòng cậu chỉ cảm thấy chua xót.

Cậu cẩn thận đứng trong góc, chôn đầu thật thấp hy vọng không có ai chú ý đến mình.

Đoàn Văn Tranh sẽ trả lời thế nào, anh ấy sẽ đồng ý hay từ chối?

Nhưng kể cả có từ chối thì cuối cùng bọn họ có lẽ vẫn cùng nhau livestream.

Gương mặt Tiết Lan ảm đạm dần.

Đúng lúc này, Đoàn Văn Tranh lên tiếng trả lời.

“Thế thì đành phiền đội trưởng chiếu cố tôi vậy.”

Lời anh nói ra nghe có vẻ không chút để ý nhưng mọi người trong văn phòng đều ngẩn cả người.

Lộ Du và Tạ Tri Niên không ngờ Đoàn Văn Tranh sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, dù sao thì anh và Ôn Diễn ghét nhau là sự thật cả đội ngầm hiểu. Chu Khán Thanh thì biết lý do, càng chắc chắn Đoàn Văn Tranh sẽ không đồng ý bị trói với Ôn Diễn thời gian dài, y nghe xong quyết định của Đoàn Văn Tranh còn tưởng mình gặp ảo giác.

Ngay cả Ôn Diễn cũng ngạc nhiên nhìn anh giống như không tin được mấy lời này được phát ra từ cái miệng vàng ngọc của Đoàn Văn Tranh.

“Thế mình quyết định vậy đi.” Tạ Tri Niên hệt như sợ anh đổi ý, anh ta nhìn sang Ôn Diễn, chột dạ khẩn cầu: “A Diễn, kể cả cậu không muốn cùng Reset livestream thì chả nhẽ muốn hợp tác với Lôi Kỳ, Tần Nhiên? Có câu 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài', đằng nào chả phải hợp tác, sao không dành hết cho chiến đội mình?”

Ôn Diễn không nói gì.

Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc trong không khí nhàn hạ, sắc mặt mọi người khác nhau, người duy nhất bình thường chắc chỉ còn lại Đoàn Văn Tranh.

Tiết Lan trộm liếc qua gương mặt anh, càng ngày càng chua xót.

Cậu ngồi xuống chỗ hít một hơi thật sâu rằng đây là kết cục tốt nhất, là điều mà cậu hàng đêm mong ước....

Tiết Lan cảm thấy tâm trạng của cậu cực kỳ không ổn.

Cậu lấy ra viên kẹo trong túi, lột giấy rồi mới ý thức được đây là viên kẹo Đoàn Văn Tranh đưa sau trận duo.

Động tác của Tiết Lan hơi dừng lại, cuối cùng vẫn nhét nó vào miệng.

Chỉ là không ngờ vị ngọt làm cho người ta vui sướng đã biến mất, lấp đầy khoang miệng Tiết Lan chỉ còn lại sự trống rỗng không sao bù đắp nổi.

Cậu nên chúc phúc cho bọn họ mới đúng.

Tiết Lan rũ mắt, đờ đẫn ngồi trên ghế.

Màn hình máy tính sáng lên, game đưa ra thông báo nhắc nhở--

Hệ thống: LGW-Reset mời bạn vào đội [Chế độ xếp hạng].

?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.