Edit: Kidoisme
Hậu trường yên tĩnh không một bóng người.
Đoàn Văn Tranh kéo căng tấm màn che, vây chỗ đứng của hai người thành một nơi bí mật.
Anh cúi đầu lướt qua cánh môi còn vương vị ngọt, tận lực khắc chế bản tính thích quậy phá.
Đầu ngón tay anh nắm chặt lấy tay nhóc con, hơi thở vừa mạnh mẽ vừa xâm lược. Người bên dưới anh rất khẩn trương sợ bị ai thấy nhưng lại luyến tiếc không nỡ đẩy người.
Cũng may Đoàn Văn Tranh là người biết nặng nhẹ, chỉ chạm vào môi cậu một lát liền buông ra.
“Ngọt quá.”
Cũng không biết nói kẹo hay nói gì.
Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt mềm mại, đảo qua khóe mắt rưng rưng của Tiết Lan: “Không được khóc nữa.”
Tiết Lan ngây thơ gật đầu.
Đoàn Văn Tranh hài lòng xoa đầu cậu: “Đi về thôi.”
Tiết Lan đỏ mặt, lon ton chạy theo Đoàn Văn Tranh.
Cậu nhìn bóng người cao gầy đi đằng trước, đáy lòng nóng đến mức không dập tắt nổi, cứ thế tràn lan khắp cơ thể.
Đoàn Văn Tranh đến hậu trường tìm mình... thậm chí hôn mình.... chắc là vì anh ấy lo lắng cho mình.
Tuy anh ấy không nói, nhưng Tiết Lan vẫn cảm nhận được sự an ủi cùng nuông chiều của anh.
Vị ngọt truyền từ đầu lưỡi đến đại não, Tiết Lan xấu hổ cúi thấp đầu nhưng trái tim phản chủ không chịu được, nhảy nhót loạn nhịp, cứ thế cứ thế theo chân anh.
Đoàn Văn Tranh dừng lại lần nữa.
Anh làm như phát hiện ánh mắt Tiết Lan, quay đầu nghiêm túc đề nghị: “Nếu em thấy chưa đủ thì tối nay có thể qua phòng anh....”
“..............”
Bạn nhỏ cảm động không quá ba giây nháy mắt hạ nhiệt, cậu không chống lại được thế lực tà ác, muốn đẩy anh ra cũng không đẩy nổi. Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, Tạ Tri Niên không biết từ đâu chui ra gào to: “Đứng đấy làm gì, chờ mỗi hai đứa thôi đấy!”
Tiết Lan hết hồn nhìn anh ta thò đầu khỏi xe, vội vàng đẩy Đoàn Văn Tranh, lấy tốc độ tên lửa phi thân vào chỗ ngồi.
Mãi khi ngồi cẩn thận rồi cậu mới dám quay đầu nhìn Đoàn Văn Tranh đen mặt phía dưới.
“............” Anh ấy giận hở?
“Chuyện của Wind....” Tạ Tri Niên thở dài: “Hy vọng mọi người đừng trách hắn, hắn....”
“Anh sớm biết rồi à?” Chu Khán Thanh đang cúi đầu buồn bực nói.
Tạ Tri Niên vội vàng vẫy tay: “Làm gì có, gần đây anh mới biết. Wind là người thích tự gánh một mình.... hắn gạt mọi người cũng là có lý do.”
“Có chuyện gì không thể cùng nhau nghĩ cách chứ? Giờ ngẫm lại có lẽ hắn đã bị thương từ lâu....Người gì một câu cũng không thèm nói, chắc lúc triệu tập Lan Lan vào đội A Diễn đã tính hết cả rồi!” Chu Khán Thanh rầu rĩ nói tiếp: “A Diễn không thể nói cho em sao? Em không đáng để chia sẻ đến thế cơ à?”
Tiết Lan nghe y nói xong cảm thấy hơi co quắp, đúng là hắn có ý nghĩ đó thật.
Chỉ là cậu biết Ôn Diễn sẽ không giải nghệ cho nên cũng không tính toán rối rắm như vậy. Nhưng bây giờ, hóa ra việc Ôn Diễn luôn muốn lập đội với cậu, giúp cậu lấy chip, thậm chí yêu cầu Chu Khán Thanh phối hợp với Lộ Du...có lẽ đều là vì hắn đã tính trước việc mình sẽ rời sân thi đấu, vị trí đột kích xung phong và đột kích bảo vệ đều có thể giao vào tay cậu cùng với Chu Khán Thanh.
Đột kích xung phong là vị trí dành cho hai người, tuy Ôn Diễn không ở đó nhưng người của đội hai cũng có thể bổ trợ lúc khó khăn. Còn đột kích bảo vệ thì khác, nó yêu cầu sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa Y tá và Đột kích để không lạc nhau trong giao tranh.
Ôn Diễn không yên tâm khi giao lại vị trí này cho người mới, hắn đưa ra quyết định yêu cầu Chu Khán Thanh duo với Lộ Du và Tề Tư Vũ.
Càng nghĩ Tiết Lan càng cảm thấy áy náy với Chu Khán Thanh.
Nhưng giây tiếp theo, y quay đầu lại nhìn cậu: “Anh không trách em, em đừng nghĩ nhiều.”
Tiết Lan ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cậu hoàn toàn không ngờ được Chu Khán Thanh lại thẳng thắn nói ra điều đó, thậm chí còn để ý cảm nhận của cậu.
Chu Khán Thanh vừa nói xong, Tạ Tri Niên ném bịch khăn giấy xuống cho y: “Cậu là kiểu người tính nóng như lửa, nói cho cậu thì cậu chắc mình có thể chấp nhận Exist không?”
“Nếu không phải Lan Lan đáng yêu....” Chu Khán Thanh há mồm muốn cãi lại nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được.
“Wind vừa gọi điện thoại đến, tình trạng của hắn đã ổn định hơn nhiều rồi cho nên mọi người đừng lo lắng. Hôm nay là ngày mệt mỏi, các cậu về phòng tắm rửa đi ngủ sớm đi.” Tạ Tri Niên thở dài: “Vẫn là câu nói cũ, mấy cậu đừng trách Wind, chuyện này suy cho cùng là tại tôi...”
“Tại tôi mới đúng!” Chu Khán Thanh cắn răng nói: “Nếu không phải tại tôi quá cùi bắp Wind cũng không cần một mình gánh trách nhiệm....”
“Không, trách tôi.” Tạ Tri Niên tiếp lời: “Là tôi không phát hiện ra tình trạng của Wind, đã thế lại còn đưa thêm áp lực cho cậu ấy....”
“Trách tôi.”
“Thôi.” Đoàn Văn Tranh đau đầu cắt ngang: “Hai người nếu cảm thấy có trách nhiệm thì làm cái đơn xin trừ lương cả quý đi!”
Chu Khán Thanh, Tạ Tri Niên: “..............”
Thế giới yên tĩnh, Đoàn Văn Tranh nhắm mắt dựa vào cửa sổ không biết ngủ hay thức.
Tiết Lan khẩn trương liếc trộm anh, đứng ngồi không yên đoán xem anh có đang giận hay không?
Thực ra bạn nhỏ cho rằng chắc chắn anh sẽ không giận, nhưng đang yên đang lành sao không để ý cậu nữa?
Tiết Lan âm thầm thở dài, Tạ Tri Niên ngồi bên trên đột nhiên hưng phấn quay đầu lại: “Hiệu quả truyền thông rất ổn, giờ nhiệt độ trên mạng của em tốt lắm, ngay cả mấy fans của Wind trước đây hay phản đối cũng đổ em đấy Exist.”
Tạ Tri Niên càng nhìn càng sướng, cười ha hả: “Không tồi, không tồi nha, dựa vào đống nhiệt này thì chắc chắn hợp đồng quảng cáo [Ánh sáng tận thế] sẽ thuộc về chúng ta rồi!”
Tiết Lan bị điểm danh theo bản năng len lén nhìn Đoàn Văn Tranh nhưng anh vẫn cứ nhắm mắt dựa cửa như cũ, không quan tâm họ đang nói chuyện gì.
Bạn nhỏ cảm thấy hơi tủi thân.
“Tốt quá, thanh danh của hai đứa cực kỳ tốt, giờ đi đâu cũng gặp video hai người bắn nhau, có cả tuyển tập những pha dạy học của Exist nữa.... Hầy Lan Lan, em đúng là đưa chip bảo vệ thành trend! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, quả nhảy lầu của em ở ván đầu tiên đẹp trai ngời ngời luôn, giờ ai cũng muốn luyện theo.”
“Anh đoán một thời gian nữa khéo [Ánh sáng tận thế] đi đâu cũng thấy vật thể rơi tự do.” Tạ Tri Niên hết lướt Web rồi lại nhảy sang Weibo hóng hướng gió, miệng cười toe cười toét: “Hề hề, Fans trung thành, fans nhan sắc, fans kỹ thuật, fans CP.... òa nhiều fans quá.”
Đoàn Văn Tranh giận vì cậu trốn, hay là vì cậu không công khai quan hệ của bọn họ?
“Exist trên mạng nhiều người ship em với Wind lắm, em nhìn này 'xoa đầu yêu thương' 'nuôi lớn bạn gái' còn có.... Ha ha ha, còn có người nói hai đứa giống bái thiên địa!!!!”
“...........” Tiết Lan càng nghe càng xấu hổ vội vàng vẫy tay mong Tạ Tri Niên đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Tất nhiên anh ta không thấy được hành động của Tiết Lan, tiếp tục công việc: “Wind đi rồi, Exist khóc không hành tiếng.... Chu choa mạ ơi, ảnh chụp đẹp thế! À còn có người chọn Lam Yên Hoang Dã làm bản đồ phát đường, trí tưởng tượng của bọn họ phong phú đáng yêu thật...”
Tiết Lan quẫn bách muốn ngăn cản anh ta lại, Đoàn Văn Tranh không biết làm sao mở mắt, lạnh lùng nói: “Bớt xem mấy thứ đó đi.”
Tạ Tri Niên xấu hổ bĩu môi cất điện thoại, Đoàn Văn Tranh cũng nhắm mắt lại đi ngủ.
Nhưng anh ta vừa dừng miệng được nửa phút lại bắt đầu lướt điện thoại hô lên.
“Làm sao nữa?” Chu Khán Thanh nhìn thoáng qua, buồn bực mở miệng: “Anh cứ như là quảng cáo dài tập ấy, mỗi lần chiếu một đoạn!”
“............” Tiết Lan tiếp tục trộm nhìn Đoàn Văn Tranh, anh vẫn không đáp lại cậu.
Tạ Tri Niên 'cạnh' xoay người lại nói với bọn họ: “[Ánh sáng tận thế] mới thông báo, phiên bản cập nhật sắp tới sẽ hạ thời gian sử dụng chip bảo vệ xuống còn 1.5 giây.”
Toàn bộ người trên xe ngạc nhiên tròn mắt.
Ngay cả Đoàn Văn Tranh cũng ngồi dậy.
“Gì đấy? 1,5 giây?” Chu Khán Thanh sửng sốt: “Ban đầu có 3 giây đã quá lắm rồi, giờ còn muốn chém đôi? Mả cha nhà nó kỹ năng thì phế, sửa lại cho phế thêm à???”
Mặt Tạ Tri Niên lúc xanh lúc trắng: “May là giải đấu trong nước vẫn dùng bản cập nhật cũ, nói cách khác chip Bảo vệ tạm thời không có thay đổi.... Nhưng nếu vào chung kết thế giới thì chip bảo vệ sẽ chỉ còn lại 1,5 giây.”
Đoàn Văn Tranh nghe xong tiếp tục nhắm mắt.
“Nói thế còn được.” Chu Khán Thanh trầm ngâm nói: “Nhưng mà xem ra sau này không thể tiếp tục dùng chip bảo vệ rồi.”
Y nghĩ nghĩ rồi cảm thấy cũng có lý: “Nhưng chuyện này cũng tốt mà! Sau trận của Lan Lan kiểu gì cũng có người học theo cách chơi này, đến lúc đó [Ánh sáng tận thế] có khác gì hack đâu cơ chứ.”
“[Ánh sáng tận thế] do chúng ta phát hành, cải tiến cũng bắt đầu từ chúng ta... Nhưng mà anh thấy ok, bọn họ làm như vậy chắc chắn là tán thành với kỹ năng của Exist! Đợi tí anh điện cho phòng truyền thông kêu bọn họ tuyên truyền theo cách này, hợp đồng quảng cáo chắc chắn sẽ về tay mình!”
“Chắc chắn.” Chu Khán Thanh khinh thường nói: “Lôi Đình về quê chăn vịt rồi, bên đó nào dám ký với bọn họ? Ký để thể hiện tình hữu nghị à?”
Tạ Tri Niên biết hôm nay Chu Khán Thanh đang tức giận nên cũng chả uốn nắn lại y, nhanh chóng thông báo cho mọi người bắt đầu kế hoạch.
Xe về đến câu lạc bộ thì trời cũng tối muộn, mấy người vừa xuống xe đã ngáp liên tục.
Tiết Lan xuống xe cuối cùng, vừa xuống đã ngơ ngác nhìn trái nhìn phải tìm Đoàn Văn Tranh nhưng không thấy anh.
Cậu thở dài, ôm móng vuốt lấy di động nhắn tin cho anh, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng.
Chờ mãi, chờ mãi Đoàn Văn Tranh cũng chưa trả lời.
Muộn rồi....
Hay là Đoàn Văn Tranh mệt nên đi ngủ sớm?
Tiết Lan vừa nghĩ vừa ôm điện thoại một lúc, cọ tới cọ lui tắm rửa rồi chui vào chăn đi ngủ.
Đến lúc cậu sắp thấy Chu Công thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ.
Giờ này mà còn có người đập cửa.....
Ánh mắt Tiết Lan sáng như sao, vội vàng đi dẹp chạy nhanh ra mở.
Quả nhiên đúng là Đoàn Văn Tranh.
Anh đứng dựa vào cửa, thấy Tiết Lan ngó ra mới ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Anh chưa ngủ hả?” Tiết Lan vui vẻ hỏi: “Anh... anh không giận nữa à?”
Nhìn Đoàn Văn Tranh rõ ràng không hề vui vẻ.
Anh liếc mắt nhìn vào trong phòng, tự giác đẩy cửa vào.
“Biết anh giận...” Đoàn Văn Tranh xách cổ áo quỷ con đến trước mặt: “Em còn chưa đến dỗ anh?”
“..............” Anh đứng quá gần làm Tiết Lan không nhịn được cảm thấy nhiệt độ không khí tăng cao: “Em... em gửi tin nhắn cho anh rồi.....”
Đoàn Văn Tranh móc điện thoại ra quơ trước mặt cậu: “Thế là xong đấy hả?”
“.............” Bạn trai nhỏ bị đẩy đến góc tường chột dạ không dám nói chuyện.
“Muốn đuổi anh đi bằng tin nhắn?” Đoàn Văn Tranh nhướn mày: “Anh giận, người làm bạn trai như em không phải là nên đến phòng dỗ anh hả?”
“.......” Tiết Lan ngây thơ nhìn anh lại bị câu 'bạn trai' làm tim đập thình thịch.
Đoàn Văn Tranh bỗng buông tay cậu, dùng đầu ngón tay di chuyển lên hông, anh cúi đầu ngửi mùi sữa tắm trên người bạn nhỏ, giọng nói dần trở nên khàn khàn: “Còn bắt anh đến tìm em....”
“...........”
Chóp mũi anh cọ nhẹ lên mặt Tiết Lan, vừa dịu dàng vừa ngứa ngáy. Theo bản năng cậu lùi về sau nhưng cố tình lại vươn tay nắm chặt vạt áo khoác của Đoàn Văn Tranh.
Có vài lần chóp mũi anh lướt nhẹ qua môi bạn nhỏ, Tiết Lan khẩn trương nghĩ rằng giây tiếp theo anh sẽ hôn xuống.... Nhưng Đoàn Văn Tranh giữ khoảng cách rất tốt, cứ trêu chọc cậu mãi.
Nửa kín nửa hở.
Gương mặt Tiết Lan nóng đến dọa người, hô hấp cũng dần nặng nề, mỗi lần thở ra hít vào lại cảm thấy căn phòng nóng lên một chút.
Đoàn Văn Tranh ung dung đánh giá nhóc con, không nhịn được tiếp tục trêu cậu, để xem cậu sẽ lộ ra những phản ứng ngây ngô nào. Yết hầu anh khẽ động, cánh môi mỏng gần như chạm nhẹ vào môi Tiết Lan nỉ non: “Bé cưng, anh giận rồi.... em định dỗ anh thế nào đây....”
Đáp án quá rõ ràng.
Tiết Lan lo lắng đến lông mi cũng run theo tâm trạng, cậu nhẹ nhàng tiến lại gần như bị dụ dỗ chuẩn bị hôn lên môi Đoàn Văn Tranh....
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ –
“Exist.” Giọng nói Ôn Diễn vọng vào mang theo chút chần chờ: “Em ngủ chưa?”
Lúc Đoàn Văn Tranh vào chưa kịp đóng kỹ, giờ Ôn Diễn chỉ cần chạm nhẹ, cánh cửa đã tự động mở ra một khoảng.
Tiết Lan sợ suýt ngất!
Tuy nhiên Ôn Diễn rất lịch sự, hắn vẫn đứng ngoài chờ cậu trả lời.
Quỷ con theo bản năng ủn Đoàn Văn Tranh xuống gầm giường, tất nhiên anh chỉ đen mặt nhìn thằng nhóc như bị phụ huynh bắt gặp yêu sớm rồi để cậu kéo thẳng mình đến gần tủ quần áo.
Cuối cùng cũng quyết định ném anh vào đây ha!
Tiết Lan vội vàng đẩy anh vào bên trong.
Đúng lúc này Ôn Diễn khó hiểu nhìn ngó qua khe hở, cất tiếng dò hỏi: “Anh.... Vào nhé?”
Tiết Lan mãi mới ủn được Đoàn Văn Tranh vào tủ quần áo, đang định đóng cửa vào thì người bên trong đột ngột vươn tay kéo cả cậu vào.
Tủ quần áo đóng chặt.
Ôn Diễn bước vào phòng.
“Exist?” Hắn khó hiểu nhìn xung quanh, lúc này đèn chưa bật, phòng tắm truyền ra tiếng nước nhỏ giọt nhưng trong phòng lại không có ai.
Tiết Lan bị vây trong không gian tối đen như mực, qua khe hở tủ quần áo, cậu nhìn thấy Ôn Diễn đứng như trời trồng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Lần nào cũng làm như yêu đương vụng trộm... hay em muốn đá anh vào đây lâu rồi?”
Bởi vì quá lo lắng cho nên Tiết Lan đã quên mất cậu đang ngồi trên đùi người nọ, bị anh dùng tay ôm chặt vào ngực. Tai Tiết Lan hơi ngứa, bị Đoàn Văn Tranh dùng giọng nói khàn khàn nỉ non: “Mình làm chút chuyện... vụng trộm đi.”