Edit: Kidoisme
"Exist, cậu bắn với tôi."
Một giây trước Tiết Lan còn chờ xem Đoàn Văn Tranh oánh nhau lộn tùng phèo với Lộ Du, căn bản không ngờ được mình bị đưa lên thớt. Cậu hốt hoảng giơ tay muốn từ chối lại nghe thấy Ôn Diễn gật đầu đáp –
"Được."
".........." Tiết Lan tự hiểu cái trình chơi Y tá của cậu đến đâu, nhưng Ôn Diễn đã mở lời cậu không thể nào đứng lên phản đối ý hắn được, đánh phải dùng ánh mắt cầu xin hắn giúp đỡ.
Đáp lại, Ôn Diễn nhìn cậu sau đó gật đầu giống như muốn an ủi, ý bảo Tiết Lan đừng nóng nảy.
Đương nhiên Tiết Lan không thể nào yên tâm nổi, Ôn Diễn cảm thấy cậu không tự tin với trình chơi Y tá của mình, nhưng thực ra cậu muốn nói thẳng là cậu không biết chơi!
Lộ Du bên kia có lẽ đã biết trình độ mặt dày của Đoàn Văn Tranh, sau khi Ôn Diễn đồng ý đã nghe bên kia vang lên tiếng khởi động máy tính: "Thế bắt đầu thôi."
".............."
Tạ Tri Niên vỗ vai Tiết Lan: "Cố lên, chúng ta có thể rước cụ tổ này về không nhờ hết vào em!"
"............." Tiết Lan hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi: "Em có thể dùng tài khoản đột kích bắn cậu ta không?"
Tạ Tri Niên, Ôn Diễn, Chu Khán Thanh: ".............."
Đầu dây bên kia cũng im lặng, cả căn phòng huấn luyện chỉ còn lại tiếng cười của Đoàn Văn Tranh: "Đương nhiên là được chứ!"
Đoàn Văn Tranh nói chuyện mặt không thèm đỏ: "Cậu ta chỉ nói là muốn solo với em chứ có cấm em dùng tài khoản Đột kích đâu?"
"............" Tuy Tiết Lan biết ý của Đoàn Văn Tranh ngang phè phè nhưng giờ phút này vẫn nghe theo anh, không do dự gật đầu.
Tạ Tri Niên dùng tay ấn đầu Tiết Lan, dùng sức xoa xoa: "Em đừng để thằng kia dạy hư! Truyền thống của LGW là chơi trong sạch!"
"......................"
Tiết Lan cuối cùng vẫn 'không trâu bắt chó đi cày' bắt buộc phải mở tài khoản BabyCandy lên. Nhìn đống thông số trước màn hình, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình đã độ kiếp được mấy lần.
"Đánh tốt lên." Tạ Tri Niên hăng hái nói: "Em...hôm nay ông chủ về, có lẽ sắp đến rồi, nếu em mà thắng, giải quyết vấn đề lớn như vậy, ngài ấy nhất định sẽ kiêu ngạo vì em!"
"...........'" Tiết Lan cảm thấy thà anh đừng nói còn hơn, chả có tí an ủi nào mà ngược lại còn khiến cậu càng thêm lo âu.
"Đừng lo lắng." Ôn Diễn nhẹ nhàng nói: "Tuy là solo Y tá nhưng chủ yếu là dùng dao cùng kỹ thuật khống chế lựu đạn."
Solo Y tá nhưng cậu cũng không biết cách chơi... Cậu chỉ biết Y tá có kỹ năng phục hồi máu cho đồng đội, mỗi lần ra chiêu cần thời gian để hồi phục, có tổng cộng ba kỹ năng tất cả đều là buff máu.
Tiết Lan cố gắng bấm cho quen ba nút, sau đó trong ánh mắt kỳ vọng của mọi người sợ rụt cả cổ: "Đội trưởng ơi..." Tiết Lan do dự nói: "Nếu tôi thua..."
"Lan Lan, em đừng có nhụt chí! Trước đây em cũng từng oanh liệt đứng hàng top đấy, không thua được!"
Nhưng em hổng biết chơi!!!
Tiết Lan khóc không ra nước mắt, trước đây cầm Y tá khác nào cái bia cho người ta bắn.
"Không sao, em cứ bắn bừa đi."
Ôn Diễn biết cậu lo lắng, nhẹ nhàng an ủi.
Lộ Du đã mở xong phòng, Tiết Lan nghiêm túc hẳn lên, ngồi thẳng lưng chuẩn bị thi đấu.
Nguyên tác Lộ Du đến LGW làm Y tá, cậu ta được ca ngợi là tuyển thủ có kỹ năng uyển chuyển cùng ý thức phối hợp đồng đội cực cao.
Bây giờ xu hướng chiến thuật của các đội chuyên nghiệp đều là bốn bảo vệ một, bởi vì Y tá máu giấy cần rất nhiều sự bảo kê của đồng đội.
Cách đánh của LGW thiên về tấn công, tập trung hỏa lực trên người Ôn Diễn cho nên sẽ không có cách nào quan tâm Y tá quá nhiều, bởi vậy cho nên nếu muốn trở thành Y tá của LGW, đội viên không chỉ cần có kỹ năng chọn chỗ giao tranh mà còn phải có kỹ năng dùng dao và né đạn xuất sắc.
Ôn Diễn mong muốn Tề Tư Vũ đứng đằng sau cũng vì lý do phán đoán cùng với khả năng của cậu ta không cho phép bản thân hòa vào trận chiến khốc liệt.
Nhưng Lộ Du thì khác.
Thao tác cùng lối chơi của cậu ta có thể hòa nhập hoàn hảo vào cách chơi của toàn đội, kỹ năng thì khỏi phải bàn, đều vượt xa tiêu chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nào có như mấy kỹ năng tầm tầm của Tiết Lan...
Giả sử mà thua, Lộ Du không muốn vào LGW thì phải làm sao bây giờ?
Tiết Lan hít một hơi thật là sâu, tự tưởng tượng mình đang cầm tài khoản đột kích nhưng bị mất súng.
Cậu hệt như tìm được chân lý cuộc đời, nhanh chóng điều chỉnh hết các thông số về cho quen thuộc. Nguyên chủ hệ dân chơi vip pro nhiều năm, các kỹ năng, con chip cần thiết đều có cả — trong đó có cả con chip Ẩn thân Tiết Lan thèm muốn đã lâu.
Cậu nhìn bộ kỹ năng của nguyên chủ, trong lòng bắt đầu tính toán.
—–Trận đấu chính thức bắt đầu ——
Hai bên đều không hẹn mà cùng nhau chạy đến viện nghiên cứu tận thế ngay giữa trung tâm bản đồ, sau đó gặp nhau ở nhà kho trên thùng hàng cao nhất.
Vị trí này khuất sau đống hàng hóa nên rất thích hợp đánh cận chiến, vừa có thể cào cấu máu của đối thủ, vừa có thể che giấu vị trí ẩn nấp của bản thân.
Vừa bước vào trận đấu Tiết Lan không ngừng chạy quanh khắp nơi, cả hai bọn họ đều không lựa chọn chiến thuật trực tiếp xông ra chém thẳng mặt đối phương mà đều lẳng lặng quan sát địa hình để xác định vị trí nào có lợi cho mình.
Tiết Lan vừa cố gắng nhớ bản đồ, vừa nín thở nghe bước chân vang trong tai nghe.
Hai tiếng động khá nhỏ cuối cùng tụ lại ở lối rẽ.
Tai nghe vang lên tiếng ầm ầm, cảm xúc căng chặt của Tiết Lan tăng lên đến đỉnh, cậu nắm chặt con dao cùn trong tay hướng đến bóng đen vừa lao tới!
Nhà kho hỗn đội, vài tiếng dao cứa vào phá nát bầu không khí yên lặng, hai người Y tá lao thẳng vào nhau bắt đầu trận giao tranh đầu tiên!
Tiết Lan dùng kỹ năng xoay người, trực tiếp chém rơi máu của đối thủ, giành được lợi thế đầu tiên.
Lộ Du cũng chả vừa, vung tay lên phản kích, cấu Tiết Lan 1/5 máu.
Hai người nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời núp vào vật chắn.
Tiết Lan ấn liền tù tì hai kỹ năng thêm máu, sau đó nhanh chân cầm dao chạy thẳng đến chỗ Lộ Du.
Lần này cậu ra tay ác hơn, cắt thẳng nửa máu đối thủ.
Nhưng bây giờ mới đầu game, nếu để Lộ Du lên đồ xong xuôi khả năng sẽ càng ngày càng trâu bò, cậu nhất định phải kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt, giả sử mà Lộ Du hồi kỹ năng rồi lết đến cuối game, Tiết Lan chắc chắn khóc không ra nước mắt.
Chỉ không ngờ rằng Tiết Lan vừa vòng ra sau kho hàng đã gặp được Lộ Du có cùng chí hướng đang định ghé qua chỗ cậu!
Bóng ở dưới đất vừa hiện lên, dao cùn của Tiết Lan lập tức xuất chiến, thẳng thắn chém một nhát dài vào người đối thủ.
Lộ Du chưa kịp phản ứng nhưng cậu ra cũng thấy nhát dao chém xuống, nhưng rất nhanh không thể né kịp.
Cậu ta nhanh chóng ấn chiêu cuối, tuy không thể tránh được đòn tấn công của Tiết Lan và bay mất nửa cây máu nhưng ngay lập tức được hồi lại rất nhanh, chỉ trong vài giây đã gần đầy.
Chắc chắn đây không phải hiệu quả chiêu cuối đem lại.
Tiết Lan nhớ mang máng Y tá có một tổ hợp kỹ năng rất lợi lại, chỉ cần phối hợp chiêu cuối với kỹ năng nhỏ khác một cách hợp lý không chỉ có thể thêm máu mà còn có thể bổ trợ cực kỳ hiệu quả.
Nói thật cậu chỉ là con gà mờ, biết cũng chỉ là biết còn làm ra sao thì tha thứ cho cậu, cậu chịu thua.
Giờ Tiết Lan không rảnh lo nhiều đến thế, hai người lần nữa gặp nhau, Lộ Du chiếm ưu thế hơn vì gần đầy cây máu.
Lộ Du đã có kinh nghiệm hơn, khi Tiết Lan bắt đầu đánh xuống đã mở lớp giáp phòng ngự siêu dày, nháy mắt đã chịu xong hai dao của Tiết Lan.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu rất ít người thích solo với Y tá, thứ nhất người ta 'tay không tấc sắt' hệt như đang bắt nạt kẻ yếu, thứ hai khi Y tá hồi máu sẽ tăng khả năng phòng thủ kết hợp với kỹ năng hộ thuẫn nữa thì giống như bức tường thành, bắn mãi, bắn mãi cũng chả bắn xong.
Đặc biệt là kỹ năng của Lộ Du tốt, đối chiến với người như tuyển thủ chuyên nghiệp giống cậu ta, chắc chắn sẽ bị quay vòng vòng.
Tiết Lan hiểu được muốn thắng Lộ Du thì phải như con chó điên liên tục tấn công, không được để cậu ta có cơ hội ngơi lấy lại sức.
Giờ mà Tiết Lan có khẩu súng đột kích cậu đã kết thúc lâu rồi, mỗi tội trong tay chỉ còn con dao vừa ngắn vừa cùn, chém mỏi cả tay mãi chưa mấy máu.
Nhưng cậu không thể bỏ cuộc.
Hôm nay là buổi chiều trước một ngày diễn ra giải đấu trong nước, nếu cậu không thể thắng Lộ Du, bọn họ có khả năng bỏ qua cơ hội ký với cậu ta trước mùa giải.
Cậu không thể thua.
Tiết Lan cắn chặt răng đồng thời mở kỹ năng thêm giáp, sau đó đuổi theo Lộ Du đang muốn trốn đến vật chắn.
Lộ Du không ngờ Tiết Lan sẽ trực tiếp xông lên, theo dự đoán của cậu ta hai người sẽ cố gắng lết đến cuối game xem ai hết năng lượng trước sẽ là người chiến thắng.
Lộ Du giỏi nhất là phân tích cách chơi của đối thủ từ đó suy ra xem phương pháp họ sẽ dùng để thi đấu là gì rồi từ đó bắn ngược ra ngoài.
Nhưng Tiết Lan thì khác, cậu mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất kết thúc trận chiến.
Chẳng hiểu sao Lộ Du cảm thấy đối thủ như con chó điên, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân là sẽ xách dao xông tới, không chừa bất kỳ đường lui nào.
Tựa như không phải là Y tá.... mà là tay Đột Kích bị mất đi súng ống.
Có thể đánh không cần chiến thuật như vậy có hai loại người. Loại thứ nhất là kẻ mới chơi, loại thứ hai là cao thủ.
Exist trước đây từng đứng hạng cực kỳ cao trên bảng xếp hạng trong nước, tuy rằng đã đổi nghề sang chơi đột kích nhưng rõ ràng vừa nãy Ôn Diễn đồng ý cho cậu ta xuất chiến mà không có bất kỳ do dự nào, Lộ Du tin tưởng nhất định Tiết Lan là tuyển thủ giỏi.
Cậu ta chỉnh đốn tâm trạng, nghiêm túc hẳn lên.
Càng nghĩ Lộ Du càng cảm thấy Tiết Lan lợi hại, con dao cùn của đối phương hầu hết đều chém vào chỗ hiểm, cấu máu rất ác khiến cho chiêu thức hồi máu của cậu ta cầu không đủ cung, nháy mắt đã mất 50 % máu!
Gần bằng với lượng máu Tiết Lan đang có.
Làm một Y tá, Lộ Du tự hào về cách sử dụng dao hiệu quả của mình, nhưng đối thủ của cậu ta bây giờ thực sự khiến cho cậu ta ngạc nhiên.
Còn phía Tiết Lan, cậu đang toát mồ hôi hột không biết nên làm gì tiếp theo. Cậu không biết sử dụng kỹ năng thêm máu của Y tá sao cho hợp lý, mà các chiêu thức của Lộ Du bên kia cũng sắp làm lạnh xong xuôi.
Điên mất thôi....
Tiết Lan chưa từng chơi trận game nào mà mình ở thế yếu quá nhiều, cậu không muốn thua...
Tâm trạng Tiết Lan dần trầm xuống.
Trong lúc cậu giãy giụa, dao của Lộ Du lần nữa đánh úp, Tiết Lan vừa tránh né vừa khó khăn chạy khỏi vòng giao tranh. Cậu vừa sử dụng kỹ năng vừa nhìn màn hình — bỗng nhiên phát hiện bàn phím của mình không đúng lắm?!
Hoa văn nhỏ đằng sau bàn phím được đặt theo yêu cầu, nhưng cảm giác chạm vào nó đột nhiên rất lạ.
Chữ được khắc ở trên đó bây giờ chắc chắn không phải là ID của cậu...
"Exist."
Tiết Lan ngạc nhiên gục đầu xuống nhìn về chỗ khắc chữ, nếu không nhìn rõ hoặc không chạm vào, người ta rất khó để nhận ra trên đó có dòng ID....
Reset.
Là Reset!
Tuy chỉ liếc qua nhưng Tiết Lan tin tưởng mình không nhìn sai. Đây là chiếc bàn phím cậu mua tặng Đoàn Văn Tranh làm quà mừng vào đội, trên đó khắc ID của anh.
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong tay cậu?
Tiết Lan nghĩ cũng không kịp nghĩ, chỉ cảm thấy ngực mình nóng lên dần, mà nhát dao tiếp theo của Lộ Du cũng gần đâm đến chỗ cậu. Tiết Lan bình tĩnh lại, ấn kỹ năng thêm máu diện rộng, sự lo âu chôn dưới đáy lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Ánh mắt Tiết Lan kiên định chưa từng thấy.
Thực chất kỹ năng thêm máu diện rộng rất bình thường đối với một Y tá nhưng Lộ Du để ý được kỹ năng của Tiết Lan vừa thực hiện đơn thuần chỉ là thêm máu.
Cậu ta bắt đầu khó hiểu.
Tại sao đối phương lại dùng kỹ năng củ chuối như vậy? Cậu ta có biết kỹ năng này có thể dùng chiêu kép không?
Không, đối phương chắc chắn phải biết, bởi vì không có lý do gì Y tá xếp hạng top trong nước có thể leo cao như vậy mà lại không thông thạo kỹ năng này!
Hơn nữa, Lộ Du vừa mới sử dụng nó.
Nhưng tại sao Tiết Lan lại có quyết định như vậy?
Chẳng nhẽ —
Đợi khi Lộ Du vừa né vừa loạn, Tiết Lan đang đứng trước mặt đột nhiên hoàn toàn biến mất!
Kỹ năng Ẩn thân!!!
Đúng rồi, Tiết Lan chắc chắn muốn khiến cậu ta không chú ý sao đó bắt đầu tự hỏi, nhân lúc này sẽ cho Lộ Du một dao kết thúc trận chiến!
Lộ Du nghĩ xong bèn quyết định, cậu ta không muốn đoán vị trí của Tiết Lan nữa mà lập tức xem xét xung quanh, muốn kéo dài ván game.
Chỉ cần chờ ít phút thôi, kỹ năng của cậu ta sẽ hoàn toàn hồi lại!
Lộ Du vòng ra sau thùng đựng hàng, sau đó dọc theo hành lang nhỏ chạy như điên về phía trước.
Đã thế ngay lúc này, một cánh tay ló ra cùng với tiếng rút chốt lựu đạn vang lên!
Quả lựu đạn thẳng tắp bay về phía chân Lộ Du!
Đứng càng gần tổn thương càng lớn, Lộ Du vận hết công lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ muốn chạy xa ra ngoài.
Nhưng vận mệnh không tốt đẹp như cậu ta nghĩ, đúng lúc này đột nhiên có bóng đen nhảy từ trên cao xuống, nháy mắt che trước mặt cậu ta!
Kidoisme: Gửi bé Du: Đôi khi bé nghĩ đúng rùi nhưng bé hơi đen...