Edit: Kidoisme
“Bọn họ không đánh nữa thì đội trưởng Ôn còn ở đây làm gì?”
Đoàn Văn Tranh nói bâng quơ một câu làm như không để ý nhưng ai cũng nhìn ra thái độ nhàn nhạt xa cách.
Ôn Diễn rũ mắt chậm rãi nhìn chằm chằm anh.
Hai người đứng đối diện nhau, một bên lạnh lùng điềm tĩnh một bên cười nhạt lười biếng …. Người xung quanh đều ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, bọn họ xấu hổ không biết nên lấy lý do gì để tránh rời phòng huấn luyện.
Ôn Diễn lướt qua Đoàn Văn Tranh nhìn xuống người đang đứng đằng sau anh, hắn nhăn mày nói: “Tôi có chuyện…”
Tiết Lan vừa nghe vội ló đầu ra muốn hỏi nhưng cái đầu của cậu chỉ vừa mới nhú đã bị người trước mặt dùng tay ấn về: “Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước.”
“…………..”
Tài năng trợn mắt nói dối của Đoàn Văn Tranh khiến mọi người đứng xem bao gồm cả Ôn Diễn ngạc nhiên há hốc mồm, anh không đợi bọn họ tỉnh lại đã vội vàng lôi người đứng sau chuồn khỏi phòng huấn luyện.
Tiết Lan ôm balo đựng bàn phím, mơ màng bị Đoàn Văn Tranh xách ra ngoài.
Ánh mắt cậu đảo qua Ôn Diễn đang đứng như trời trồng phía sau, tuy cũng không nghĩ trận đấu này có thể chiến thắng thuận lợi đến thế nhưng cậu biết Đoàn Văn Tranh nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ ở trại tập huấn sau đó lấy được sự khẳng định tuyệt đối của Ôn Diễn. Mặc dù hình thức sống chung của hai người này đầu truyện đúng là điển hình của câu nói “yêu nhau lắm cắn nhau đau”.
Hai người họ vừa gặp đã giương cung bạt kiếm kháy khỉa hết chuyện này đến chuyện khác, chắc chắn đây chính là tình thú của người yêu nhau, chó độc thân như cậu không hiểu được!
Cậu hóng gương mặt liệt rèn giũa qua nhiều năm của Ôn Diễn bị cái tính khí khỉ gió của Đoàn Văn Tranh đánh bay ra chuồng gà.
Tiết Lan lảo đảo theo đuôi Đoàn Văn Tranh, hai người đi qua chỗ rẽ đến nơi không còn đám người xem thi đấu anh mới chịu buông tay.
Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra, càng tin tưởng đáp án ban nãy Đoàn Văn Tranh làm mình làm mẩy cho Ôn Diễn thấy.
Cho nên cậu cũng không xoắn xuýt nhiều, thấy hai người đã đi tới gần phòng ký túc xá của Tiết Lan, cậu đành thuận miệng tạm biệt anh: “Em về phòng trước.”
“Từ từ đã.”
Giọng nói của Đoàn Văn Tranh rất trầm khiến Tiết Lan quy củ dừng lại, nhớ đến lúc nãy tâm trạng của anh không tốt lắm mà cậu còn chưa an ủi. Tiết Lan thầm sỉ vả vậy mà cũng muốn làm chị em tốt của idol, cậu khẩn trương quan tâm nhìn người trước mặt: “Anh không vui?”
Đoàn Văn Tranh hơi ngạc nhiên nhướn mày: “Sao em lại nói vậy?”
Tiết Lan gãi đầu không trả lời.
Đoàn Văn Tranh cũng không hỏi, anh nhìn xuống cổ tay Tiết Lan rồi vươn tay cầm lên xoa nắn.
Tiết Lan muốn rút tay về theo bản năng nhưng dường như Đoàn Văn Tranh đã nhận ra ý đồ của cậu, anh càng dùng sức nắm chặt hơn.
“Đừng….”
Sắc mặt Đoàn Văn Tranh vốn đang căng chặt đột nhiên mềm xuống, anh cười nhạt: “Anh chưa làm gì mà em đã sợ à?”
Dứt lời Đoàn Văn Tranh vừa xem cổ tay cậu vừa móc ra tuýp thuốc trong túi áo Tiết Lan, đổ một chút ra đầu ngón tay rồi bắt đầu công việc mát xa cho cậu.
Một giây trước bạn nhỏ còn đang tự hỏi không biết nên an ủi idol tâm trạng không tốt như thế nào, một giây sau đã cảm thấy có phải cậu gặp ảo giác không?
Đây rõ ràng chỉ là một trận thi đấu nhỏ, Đoàn Văn Tranh là người không quan tâm thắng thua, chắc chắn anh sẽ không giận vì mấy chiêu trò vụ vặt.
Ngay khi Tiết Lan đang ngốc ngốc đá mấy suy nghĩ vớ vẩn ra sau đầu, Đoàn Văn Tranh đột nhiên dùng lực khiến cậu lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Thực ra động tác của Đoàn Văn Tranh không mạnh lắm, chỉ là Tiết Lan không hiểu tại sao anh lại đột nhiên dùng lực.
“Sao lúc nãy dùng cổ tay lao vào game không đau mà giờ mới biết đau?”
“…………” Bạn nhỏ Tiết Lan còn đang tủi thân lập tức yếu thế, ậm ừ trông mong nhìn anh: “Không… không có… Em…”
Cậu dặn mãi không ra câu nào, thậm chí đến một cái lý do sứt sẹo cũng không nghĩ đến, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng cười cười hy vọng tâm trạng Đoàn Văn Tranh nhanh tốt lên, nhân lúc còn sớm quên đi chuyện này.
Cũng may Đoàn Văn Tranh chỉ hỏi một câu rồi không nói nữa, anh cúi đầu chăm chú bôi thuốc lên vết thương cho cậu.
Động tác của anh vừa dịu dàng vừa chậm chạp, lòng bàn tay mang theo hơi ấm láp lên làn da Tiết Lan có cảm giác ngứa ngáy in sâu đến tận đáy lòng.
Thời gian đột nhiên dừng lại, trong khoảnh khắc đó Tiết Lan chớp mắt thất thần cẩn thận đánh giá người trước mặt.
Lông mi Đoàn Văn Tranh rất dài, dưới ánh đèn vàng gương mặt anh càng trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Thái độ của anh nghiêm túc như đang làm chuyện cực kỳ quan trọng không giống gương mặt tùy ý ngậm cười thường ngày, Tiết Lan bỗng nhiên có cảm giác cuộc sống này thật tốt đẹp.
Đoàn Văn Tranh ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt đen lặng lẽ lóe sáng cười như không cười: “Đẹp không?”
Đoàn Văn Tranh là kiểu người nổi bật trong đám đông, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nụ cười tươi sáng của anh, đôi mắt cong nhẹ khiến gương mặt vốn đã hoàn hảo trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Tiết Lan nuốt nước bọt.
Cậu chột dạ cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh, càng cúi càng thấp.
Tính xấu của Đoàn Văn Tranh lại nổi lên, anh nghiêng đầu theo cậu, cố gắng hỏi tiếp: “Anh đã nói gì quá đáng đâu, em đỏ mặt cái gì?”
“…………….”
Tiết Lan tự biết tiền đồ của mình, khẳng định lúc này mặt sắp thành màu máu. Cậu hận không thể hung hăng đưa tay lên che cho bớt đỏ nhưng Đoàn Văn Tranh đã đi guốc trong bụng bạn nhỏ từ lâu, cứ xoáy vào chỗ hiểm, Tiết Lan cảm thấy từ khi gặp anh một ngày cậu phải đỏ mặt đến tầm hơn mười hai tiếng.
“Thì, trời nóng quá nên đỏ mặt.”
“Ồ, nóng ghê.”
Tiết Lan chán đời định lặng lẽ cúi đầu chui qua người anh chạy mấy nhưng cậu chỉ vừa hoạt động đã bị anh dùng cánh tay khác chặn ngang: “Bạn nhỏ này, em chưa trả lời câu hỏi của anh trai.”
Cánh tay anh chống ở hai bên tường, tốc độ nhả chữ chậm rãi như đang dụ dỗ Tiết Lan.
“Câu, câu hỏi gì?”
Ý cười trên mặt Đoàn Văn Tranh đậm thêm: “Đẹp không?”
Đấy, cái mặt không biết cố gắng, làm ơn đừng đỏ nữa!!!
“…………”
Đoàn Văn Tranh âm thầm đánh giá bạn nhỏ sắp thẹn quá hóa giận, không nhịn được tiếp tục nói: “Lúc nãy anh còn chưa nói gì em đã nhìn anh nên đương nhiên anh muốn hỏi em xem em thấy anh đẹp không, nếu anh không đẹp thì tại sao em lại nhìn anh lâu như vậy?”
“………..”
Anh thở dài một hơi có vẻ tủi thân: “Hồi mình mới quen, em còn khen anh đẹp.”
“……………”
Tiết Lan cảm thấy nếu còn tiếp tục vấn đề này nữa thì trái tim yếu đuối của cậu sẽ hỏng mất!!! Với lại… nãy cậu có nhìn lén đâu, cậu nhìn thẳng!! Tại anh ấy, ai bảo anh ấy không vui… Sao đột nhiên qua lời Đoàn Văn Tranh lại….
Lại thành ham mê sắc đẹp rồi?!
Đã thế anh lại còn đứng trước mặt cậu nghiêm túc bàn luận, Tiết Lan hận đến mức không thể lên cỗ máy thời gian về bóp chết mình lúc nói câu ‘đẹp’ ở trung tâm thương mại hôm nào.
Cậu cũng không biết tại sao hồi mới quen có thể thản nhiên khen gương mặt anh, nhưng giờ bắt cậu nói lại thì thực sự cậu không làm được!!!
Hai tay rắn chắc chống trước mặt Tiết Lan, ý muốn nhất định cậu phải đưa ra câu trả lời hợp lý.
Tiết Lan cúi đầu càng ngày càng thấp, Đoàn Văn Tranh đang nghĩ có phải anh hơi quá đáng định bỏ tay ra xin lỗi, đã thấy bạn nhỏ phát ra âm thanh nhẹ như mèo kêu: “Rất… Rất đẹp.”
Tiết Lan đợi mãi mà không thấy Đoàn Văn Tranh trả lời, cậu khó hiểu ngẩng đầu thì thấy anh dịu dàng nhìn mình cười, mắt cũng không thèm chớp.
Đoàn Văn Tranh có thói quen treo nụ cười nhạt trên môi, nhưng đôi mắt anh lại lạnh lùng sắc bén tựa như đó chỉ là phép lịch sự. Nhưng giờ phút này, Đoàn Văn Tranh giống như mặt trời nhỏ tỏa sáng một góc trời khiến người ta không nhịn được say đắm.
Tiết Lan cảm thấy nếu cậu là cái cây có lẽ đã tự bốc cháy.
“Anh đừng cười.” Bạn nhỏ tủi thân nói nhỏ.
“Xin lỗi.” Đoàn Văn Tranh khó khăn lắm mới nghiêm túc lại: “Nếu đã như vậy thì anh đành dùng gương mặt đẹp này cho em nhìn chán mới thôi.”
“…………….” Tiết Lan không muốn để ý idol nữa, cậu đẩy anh ra mang theo gương mặt hồng hồng chạy nhanh về phòng.
Đoàn Văn Tranh nhanh chân đuổi theo.
“Giận à?”
“Không.”
Đoàn Văn Tranh làm như không nghe thấy.
“Nhưng mà anh giận.”
Tiết Lan dừng bước theo bản năng, mờ mịt nhìn anh.
“Có chuyện gì sao?”
Đoàn Văn Tranh dựa vào bức tường bên cạnh, gương mặt chìm trong ánh đèn hành lang lúc sáng lúc tối: “Em đoán xem?”
Nhờ cái tính nửa thật nửa đùa của idol mà Tiết Lan cũng không biết có đúng anh đang giận hay không.
Nếu nói như vậy, lúc nãy anh giận không phải vì Đặng Duệ Thu mà là vì cậu?
Nhưng cậu đã kịp làm gì đâu???? Tuy đúng là cậu chơi hơi nguy hiểm, thậm chí còn dùng thao tác có độ khó cao ảnh hưởng đến vết thương… nhưng điều này nằm trong dự đoán của cả đội… Đoàn Văn Tranh không nên vì chuyện nhỏ như con kiến mà để trong lòng mới phải.
Sau đó..
Cậu có nói chuyện với Ôn Diễn!
Đúng rồi!
Trại huấn luyện là nơi tình cảm giữa hai nhân vật chính thăng hoa, nhất định Đoàn Văn Tranh đã có hứng thú với Ôn Diễn nhưng anh lại cảm thấy ‘tình địch’ là cậu dám trước mặt ‘người thương’ khoe kỹ năng, thậm chí còn dám làm cho hắn cảm thấy hứng thú!
Sau khi Tiết Lan tìm được ‘chân tướng’ cậu hối hận dã man, tự trách mình sao không có ý tứ gì hết!
Đoàn Văn Tranh vẫn đang chăm chú chờ cậu trả lời. Để cứu vớt tình chị em sâu đậm đang trên bờ vực tan vỡ, Tiết Lan hít một hơi nắm chặt tay Đoàn Văn Tranh, trịnh trọng thề thốt: “Anh yên tâm, từ nay về sau em và D ngoại trừ tình đồng đội thì sẽ không có chuyện gì hết!”
Hành lang im lặng như tờ, bỗng vào đúng lúc này –
“Mấy cậu đang làm gì ở đây?”
Tiết Lan ngạc nhiên quay đầu, Ôn Diễn không biết từ khi nào đã đứng gần đó nhìn bọn họ.
Tác giả có điều muốn nói:
Reset: Đáng nhẽ tui muốn giáo dục bạn nhỏ không cần vác súng khi tay đang bị thương... Ai ngờ đâu bạn nhỏ quá tự giác!!!
Wind:?
Exist:???
---Kidoisme: Sống lại rùi mấy bác ơi!!!