Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 111: Chương 111: Trận đấu hồi sinh




Edit: Kidoisme

Đạo diễn ngồi trên ghế ra hiệu với anh quay phim, đại ý nói cứ quay tiếp.

Đoàn Văn Tranh ngẩng đầu nhìn về phía đôi tay đặt trước mặt mình.

Anh cười nhẹ, không khách khí nắm lấy nó thật chặt rồi mượn lực nhảy lên tảng đá đứng sóng vai với cậu.

Giờ phút này bên người anh là đội trưởng, cũng là bạn trai nhỏ của anh.

Chóp mũi em ấy có giọt mồ hôi chảy xuống nhưng chưa lúc nào ngừng cứng cỏi, kiên định bước về phía trước.

Đoàn Văn Tranh biết bờ vai nhỏ ấy kiên cường đến mức nào.

Anh cong môi đưa tay lên vòng qua cổ cậu.

Bọn họ đứng trên đỉnh núi, dưới đáy mắt mọi người đều hiện lên kịch bản. Gió bay mịt mù, tuyết thổi đầy trời, khi vầng thái dương ló rạng sau vách núi chính là lúc tuyết tan, đại diện cho hy vọng mới, niềm vui mới.

Hai thiếu niên sóng vai nhận lấy ánh sáng mặt trời.

Sau đó-

Trên đỉnh tuyết trắng xuất hiện nữ thần mặc áo bảo hộ, làn da lúa mạch khỏe khoắn cùng gương mặt góc cạnh-

“Đệt má mắt tôi!!!

“Coi như là con gái đi, giờ làm gì có mỹ nữ nào đặc biệt thế này nữa!!!”

“Nói bé thôi, để cậu ta nghe được cậu ta lại chả xé xác chúng ta ra...”

Vài người nhân viên chụm đầu nói nhỏ, Chu Khán Thanh đen mặt sống không còn gì luyến tiếc trôi nổi chạy về phòng trang điểm.

Trong phòng, Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh đã thay xong quần áo ngồi anh anh em em, đến cả Lộ Du yêu hòa bình ghét sự giả dối cũng đến hóng hớt, ngồi sopha như ông tướng đánh giá y.

Chu Khán Thanh vừa nhìn thấy Đoàn Văn Tranh, huyết áp đã tăng như diều gặp gió: “Mẹ cái thằng này!!!” Y vén tay áo chạy vọt lên.

Tiết Lan vội vàng ló đầu từ sau lưng Đoàn Văn Tranh, cậu ôm một đống đồ ăn vặt chạy tới chỗ y: “Anh Khán Thanh.”

Tiết Lan đặt hết đống đồ vào lòng hắn, ngại ngùng nói: “Đều là đồ anh thích anh nhất đó, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp em....Nếu không nhờ có anh thì chắc em chả biết nên làm gì quá.”

Chu Khán Thanh lạnh lùng liếc đống đồ ăn vặt, sau đó lại ngó lên đôi mắt mong chờ của Tiết Lan.

Y trợn mắt đau đầu, hung hăng ôm hết đồng đồ ăn của cậu: “Rồi, nếu không phải vì em, còn lâu anh mới chịu hy sinh.”

Tiết Lan gật đầu như chim gõ kiến.

“Nhưng mà!” Chu Khán Thanh cẩn thận đặt đồ ăn xuống rồi vén tay áo: “Kể cả Lan Lan đáng yêu thế nào đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng phải liều mạng với thằng chó họ Đoàn kia!!!!”

“.............”

Đoàn Văn Tranh nhướn mày nhìn thoáng qua vẻ mặt hùng hổ của Chu Khán Thanh cùng với Tiết Lan đang phải dùng sức chín trâu hai hổ mới lôi nổi y lại, quay đầu hỏi Lộ Du: “Theo quy định câu lạc bộ, đánh nhau phạt bao nhiêu tiền ấy?”

“Cấm thi đấu một năm, phạt 5 vạn.” Người qua đường real - Lộ Du đáp.

“.............” Chu Khán Thanh tức tí thì ngất: “Không cần eo éo bên tai tôi, cảm ơn.”

Ánh mắt Lộ Du trượt xuống, nhíu mày đánh giá quần áo trên người Chu Khán Thanh. Vì để phù hợp với hình tượng làn da lúa mạch của nhân vật mới, Chu Khán Thanh phải trang điểm khá đậm, đi kèm với đó là cặp ngực giả to đùng sau áo.

Gương mặt Lộ Du biến đổi thất thường.

“Lộ Du, cậu làm cái mặt thế đấy à?” Mặt mất thì cũng mất rồi, Chu Khán Thanh chống nạnh cãi: “Tôi có đẹp không?”

“.......Thôi, đừng thế nữa.” Lộ Du nói: “Tôi chỉ đang nghĩ là nhân vật mới này sẽ có người chơi sao?”

“Ơ... Lộ Du?!”

Mấy người bên trong đùa nhau ầm ĩ, đột nhiên có người gõ cửa sau đó bước vào.

Cả căn phòng im lặng ngay lập tức, Chu Khán Thanh buột miệng gọi: “Chú Đoàn...”

Người đến đúng là Đoàn Kha, ông theo giọng nói nhìn về phía Chu Khán Thanh. Nói thật là dù EQ của Đoàn Kha có cao đến đâu nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của y vẫn không nhịn được nhíu mày.

Lúc này Chu Khán Thanh mới nhớ ra mình chưa thay quần áo, vội vàng chào hỏi rồi chạy như bay vào phòng thay đồ.

Đoàn Kha tựa vào cửa, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn nói chuyện một mình với Đoàn Văn Tranh.”

Lộ Du không biết rõ quan hệ của hai người nhưng cậu ta cũng đoán được một ít. Tiết Lan vội vàng đứng lên muốn tránh thì bị Đoàn Văn Tranh giữ chặt: “Có chuyện gì thì nói ở đây, không cần kiêng dè em ấy.”

“Cậu?!” Đoàn Kha tức giận nói: “Được lắm Đoàn Văn Tranh! Nếu vậy thì để bố nói cho cậu biết, từ bé đến lớn cậu làm trời làm đất gì bố không quản nhưng chuyện này bố tuyệt đối không bao giờ đồng ý.”

Đoàn Văn Tranh làm lơ ánh mắt van nài của Tiết Lan, anh bình tĩnh trả lời ông: “Chuyện này? Bố thử nhìn lại cả cái công ty của bố xem có bao nhiêu người thích đàn ông? Chẳng nhẽ bố chưa quen sao?”

“Chính vì tập mãi thành quen nên bố không hy vọng con trai mình cũng vậy!”

“Thích đàn ông hay thích phụ nữ có gì khác nhau?” Đoàn Văn Tranh thản nhiên hỏi: “Hay bố chỉ không muốn hương khói Đoàn gia mất trong tay con?”

Sắc mặt Đoàn Kha xanh mét.

“Con người con trai bố chắc bố cũng biết rồi. Từ bé đến lớn con đều giống bố, chỉ cần nhận định thứ gì là sẽ không thay đổi.” Đoàn Văn Tranh nhìn ông: “Nhưng chuyện 'con phải thích phụ nữ' con thực sự không làm được. Giả sử nếu có một ngày Tiết Lan biến thành con gái, chắc đến ngày đó con sẽ cố gắng thay đổi.”

“Nhưng có câu bố đã nói đúng, con làm trời làm đất, đúng vậy, con tìm cách lừa bố, lừa cả Tiết Lan để em ấy về nhà cùng con.” Đoàn Văn Tranh dưới ánh mắt Đoàn Kha, không ngại ngùng nắm tay Tiết Lan, kiên định nói: “Con tốn rất nhiều sức lực mới có thể theo đuổi được em ấy, con không thể chia tay.”

Tiết Lan vốn biết cá tính Đoàn Văn Tranh mạnh nhưng cậu thực sự không ngờ anh sẽ nói thẳng ra như vậy.

Hơn nữa- Đoàn Văn Tranh vừa nói....

“Con tốn rất nhiều sức lực mới có thể theo đuổi được em ấy, con không thể chia tay.”

Tim Tiết Lan đập như trống đánh, nói cậu không cảm động là không thể nào, nhưng mà còn chú Đoàn chắc chắn sẽ không vui, nói không chừng quan hệ giữa hai bố con càng ngày càng gay gắt.

Quả nhiên, sắc mặt Đoàn Kha xanh mét, ông không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm thằng con ngỗ nghịch.

Đoàn Văn Tranh khẽ cào vào lòng bàn tay cậu ý đồ an ủi, tuy vậy dù anh có làm thế nào thì cũng không cứu nổi Tiết Lan, cậu áy náy không thôi cúi người chín mươi độ với Đoàn Kha.

Ánh mắt ông dần dịu đi nhưng vẫn không nhượng bộ.

Đoàn Văn Tranh ôm vai cậu lôi ra ngoài: “Bố, bố có thể tự lừa bản thân mình không?” Bước chân anh dừng lại, quay đầu hỏi ông: “Bố nghĩ mà xem, trừ việc giới tính em ấy không hợp ý bố... bố thực sự không thích em ấy sao?”

Đoàn Kha vẫn trầm mặc, Đoàn Văn Tranh hiểu mình không nên kích động ông thêm, anh đành phải đi trước.

Tiết Lan vẫn áy náy nhưng giải đấu trong nước đã gần đến trận chung kết, cậu không thể không ném hết chuyện tình cảm của mình sang một bên, tập trung cho thi đấu.

Chuyện chiến đội bận bù cả đầu, tuy vậy Tiết Lan vẫn đi xem trận đấu hồi sinh.

Hai chiến đội giành được cơ hội tham gia trận đấu này là Lôi Đình và Vinh Quang, Lôi Đình thắng một đội khác nên có vé còn Vinh Quang chiến thắng Lôi Đình nên được vào.

Ân oán chất thành núi.

Đã thế chỉ có một đội được đi tiếp với bảy đội khác bước vào vòng trong.

Nói thẳng ra đây chính là trận chiến sinh tử, anh chết thì tôi sống.

Bởi lẽ trận đấu này liên quan trực tiếp đến vòng trong cho nên khán đài cũng có khá nhiều đội trong bảy đội đi tiếp đến xem hóng hớt, nhân tiện phân tích chiến thuật của cả hai đội.

Tiết Lan vừa xuống xe đi vào sân thi đấu đã nghe được tiếng gọi của Tô Nhất Ngữ.

Trận đấu đã bắt đầu được vài phút, Tiết Lan chạy lên khán đài với Đoàn Văn Tranh, Tô Nhất Ngữ và Mạnh Úy Nhiên đã ngồi trước, bốn bọn họ ngồi cạnh nhau.

Tô Nhất Ngữ cẩn thận ngồi cạnh Tiết Lan, lâu rồi không gặp cậu, Tô Nhất Ngữ vừa muốn tâm sự vừa sợ gương mặt đen sì của Đoàn Văn Tranh.

“Sao thế?” Tiết Lan phát hiện gần đây cậu ta cứ là lạ, khó hiểu hỏi.

“Không... không có gì!!!” Tô Nhất Ngữ lắc đầu như trống đánh, vẻ mặt lại càng co quắp.

Tiết Lan hỏi tiếp: “Trông cậu rất căng thẳng, hay là bệnh còn chưa khỏi?”

“Tôi ổn mà.” Tô Nhất Ngữ xấu hổ gãi đầu.

Tiết Lan yên tâm hẳn: “Mấy hôm nay tôi rảnh lắm, cậu rảnh không solo vài ván?”

Tô Nhất Ngữ hãi hùng liếc Đoàn Văn Tranh phía sau, anh cũng đáp lại một ánh mắt, cậu ta lập tức giật mình lắc đầu: “Không, không được đâu.”

Tiết Lan hơi tiếc, Mạnh Úy Nhiên ngồi bên cạnh Tô Nhất Ngữ thấy vậy thuận miệng trêu: “Giờ Nhất Ngữ không còn bị run nữa, cậu ấy chỉ còn chứng sợ Exist khi thi đấu thôi.”

“...............”

Tiết Lan nhớ Thẩm Nhung cũng từng nói mấy câu tương tự nhưng mà chắc chắn không phải, cậu thân thiện thế này, bọn họ nói nhảm!

Cậu nghiêm túc quan sát trận đấu trên khán đài, hai ván đầu tiên của trận đấu, Lôi Đình với Vinh Quang mỗi người thắng một ván cho nên ván đầu thứ ba thực sự rất quan trọng.

“Lan Lan, cậu nghĩ ai chiến thắng?” Tô Nhất Ngữ hỏi.

Trên thực tế Tiết Lan biết Lôi Đình sẽ dành chiến thắng nhưng ngay cả khi biết kết quả cậu vẫn mong Vinh Quang có thể lộn ngược dòng. Hơn ai hết cậu biết Thẩm Nhung và đồng đội đã vất vả luyện tập như thế nào.

Nếu Vinh Quang thua, bọn họ sẽ phải dừng chân và chờ mong đến giải đấu năm sau.

“Tôi hy vọng.... Vinh Quang thắng.”

Tô Nhất Ngữ nghe xong thì gật đầu rồi lại thở dài ngao ngán: “Tôi cũng thế, nhưng mà.... trông có vẻ hơi vô vọng.”

Cuối cùng Vinh Quang vẫn không thể làm nên kỳ tích, sau một lần tổng tiến công Lôi Đình đã diệt sạch đối thủ, nắm được cơ hội tiến vào vòng tứ kết.

Tiết Lan và Tô Nhất Ngữ lo lắng cho tâm lý của tuyển thủ đội Vinh Quang, cậu nhanh chóng đi về sau khán đài tìm bọn họ.

Nhưng bọn họ còn chưa đi đến hậu trường đã nghe thấy tiếng cãi vã từ phía cầu thang truyền đến-

“Các cậu có ý gì?”

Giọng nói này bọn họ rất quen thuộc, quả nhiên là bạn cũ Đặng Duệ Thu. Bốn người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không hẹn mà cùng đi sang chỗ khác.

“Cậu quá nóng vội.” Viên Hạo Nhiên bình thản đến tàn nhẫn: “Mục tiêu của Lôi Đình luôn là toàn diệt đối thủ cậu không biết sao? Hơn nữa, hôm nay tôi sẽ không phạt cậu, chỉ là để người khác tạm thời thay thế cậu. Tiếp nữa vào trận chung kết, sau khi xem xét toàn diện mọi thứ tôi nhận ra cậu không thích hợp ra sân thi đấu cho nên cậu cũng không cần luyện tập nữa.”

“Xem xét toàn diện?” Đặng Duệ Thu như nghe thấy một trò đùa: “Là xem xét hay xem tôi như một quân cờ chống lại Wind? Wind đi rồi, tôi cũng vô dụng có phải không?”

Bốn người nghe trộm đều thay đổi sắc mặt. Tuy mấy câu nói của Đặng Duệ Thu khiến ai cũng khó chịu bởi lẽ chính cậu ta là người ép Wind rời sân thi đấu nhưng thủ đoạn của Lôi Đình thực sự quá ghê tởm, quá ác độc.

Lôi Đình chiến đội ngoài mặt tôn trọng quy tắc 'Cá lớn nuốt cá bé' trong thể thao điện tử nhưng thực chất cao tầng phía trên chỉ là vài bộ não thối tha.

“Đừng kích động như vậy, sau này cậu vẫn sẽ còn cơ hội lên sân thi đấu thôi. Mỗi đội khác nhau sẽ có cách bắn khác nhau, chiến đội ta là một chiến đội lớn mạnh, cần phải có kế hoạch cụ thể. Hơn nữa cậu không hiểu sao? Cậu có rằng tôi không biết mục đích của cậu? Cậu cũng giống bọn tôi thôi, cậu muốn dẫm lên Wind để thành danh, dẫm lên máu thịt của hắn để đạt được điều mà cậu muốn.”

Đặng Duệ Thu nói: “Tôi chỉ định cầm chân Ôn Diễn chứ chưa hề muốn làm tổn thương hắn!”

“Vậy thì thế nào? Cậu có lên mạng không, biết trên đó bọn họ đang nói cậu khiến cho chấn thương của Ôn Diễn tái phát, nói cậu khiến hắn phải phẫu thuật!” Viên Hạo Nhiên tiếp tục cười: “Nhưng mà cậu yên tâm, chỉ cần cậu tiếp tục luyện tập thật tốt, chờ Wind về cậu lại được lên sân.”

“Luyện tập tốt?” Đặng Duệ Thu cười nhạo: “Sau đó tiếp tục làm con chó giúp các người đối phó Wind?”

“Đừng nói khó nghe như vậy, Lôi Đình chúng ta là đội chú trọng nhân tài, chỉ cần cậu có giá trị thì vĩnh viễn có thể ở lại.” Viên Hạo Nhiên vừa định nói thêm cái gì đó bỗng chốc rùng mình.

“Ai ở đó!”

Ánh mắt gã ta sắc bén như con chim ưng, chiếu thắng về phía đám người Tiết Lan.

Hết chương 106

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.