Editor: Aminta.
Sau khi Ash vào di tích, trong chớp mắt cậu tưởng như mình đã đến thế giới tinh thần bao la, tối tăm, tĩnh lặng, có những chùm sáng rực rỡ xẹt qua như sao băng của mình.
Cậu chỉ ngẩn người một giây rồi chợt nhận ra.
Chỗ này không phải là thế giới tinh thần của cậu, đó chỉ là khung cảnh hơi tương tự mà thôi.
Cậu đứng lơ lửng giữa không trung, không nhìn thấy bóng dáng Mon và Jain trước mặt.
Sau khi đi vào đây thì mọi người đều bị tách ra à?
Khi đang nghĩ như vậy, bất chợt không gian bên cạnh cậu chấn động, Sigourney lập tức xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Sigourney?” Ash nhìn kỹ người bên cạnh, cậu lập tức gật đầu khẳng định: “Sigourney.” Là người thật.
Sigourney nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh, anh nhíu mày: “Mon và Jain đâu?”
“Lúc tôi vào cũng không thấy hai người ấy đâu.” Ash nói.
Sigourney chậc một tiếng, phiền phức rồi.
Nếu bị dịch chuyển tách ra, thế vì sao anh và Ash lại được dịch chuyển đến cùng chỗ?
Nhờ may mắn à?
Bốn người đã bị chia tách, không gian trước mặt lại mênh mông, nếu muốn tìm hai người kia thì khó như mò kim đáy biển vậy. Sigourney hiểu rõ chuyện này, anh dứt khoát suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi không gian quái dị này.
“Lúc mới vào cậu thấy gì?” Anh hỏi Ash.
Ash biết Sigourney đang thu thập manh mối, cậu thẳng thắn trả lời: “Nhìn thấy Sigourney đang múa, chính là lần ở thôn Dogo ấy.”
Sigourney: “...” Cho nên lúc đó cậu cười là vì thấy chuyện này sao?
Ash tò mò hỏi lại anh: “Sigourney thì sao? Anh nhìn thấy gì?”
Sigourney mất tự nhiên dời mắt đi: “Không có gì.”
Ash chớp mắt mấy cái, lén lút nở nụ cười giống như đã biết gì đó: “Chắc chắn Sigourney cũng nhìn thấy tôi rồi.” Cậu chắc chắn cực kỳ.
Sigourney mặt vô cảm đưa tay bóp gương mặt Ash: “Để tôi xem mặt cậu dày cỡ nào.”
Ash cười muốn tránh né, đúng lúc này, trong không gian nổi lên gợn sóng, một giọng nữ ôn hòa nhã nhặn vang lên: “Xin chào, nhà chiêm tinh và người bạn trai quỷ hút máu của cậu. Chào mừng hai người đến phòng thí nghiệm của ta, ta là nhà chiêm tinh Dylan, người đang nói chuyện với hai người hiện giờ là sinh mệnh luyện kim do ta dùng một nửa linh hồn của mình để tạo ra, hai người có thể gọi ta là Lan.”
Giọng điệu thân thiết lại thân mật, nhưng không đủ để khiến Sigourney và Ash thả lỏng cảnh giác, tin tưởng cô ta hoàn toàn.
Ash nhìn Sigourney, đúng thật là di tích Dylan này.
Sigourney dừng bóp mặt cậu, hiếm khi sự chú ý của anh dời sang chuyện kỳ quái khác. Làm sao Lan biết quan hệ giữa anh và Ash là...
Lan không để Sigourney đợi lâu, cô lập tức tiết lộ đáp án: “Cánh cửa phản chiếu sẽ phản chiếu sự vật, con người mà người ta quan tâm nhất, nhà chiêm tinh nhìn thấy quỷ hút máu, quỷ hút máu cũng nhìn thấy nhà chiêm tinh, nội tâm con người không biết nói dối, nội tâm mà cánh cửa phản chiếu mở ra là chân thật.”
Ash quay đầu nhìn Sigourney, trong đôi mắt xanh nhạt chứa ý cười dịu dàng.
Sigourney bị vạch trần thẳng mặt lần nữa: “...”
Sinh mệnh luyện kim đều không biết cách xem xét tình hình thế sao? Hết một tên Solvi của tháp thứ ba, giờ lại thêm một tên nữa?
Quỷ hút máu lạnh lùng như băng, anh cực kỳ chán ghét sinh mệnh luyện kim!
Sinh mệnh luyện kim không biết xem xét tình hình vẫn còn tiếp tục: “Chỉ có những người yêu nhau mới có thể đến bầu trời sao trong phòng thí nghiệm này. Ta ở đây đã nhiều năm rồi mà chỉ thấy mỗi hai người.”
Cho nên lãnh chúa linh hồn bị cánh cửa phản chiếu ngăn cản không thể tiến vào, bởi vì nó không quan tâm đến thứ gì, khao khát sức mạnh và máu thịt thuộc về lòng tham xấu xí, chứ không phải quan tâm. Nó không có thứ cảm xúc này, bởi vậy không thể nào tiến vào.
Cho nên Mon và Jain đi vào di tích lại không thể đến nơi đây, bởi vì hai người độc thân, không có người yêu.
Đôi mắt Ash càng sáng rỡ.
Sigourney khẽ chậc một tiếng như ghét bỏ... Nếu như bỏ qua đôi mắt chợt trở nên dịu dàng trong khoảnh khắc của anh thì sẽ càng thuyết phục hơn.
Lan nói: “Ta biết vì sao hai người đến đây, đáp án nằm phía cuối bầu trời sao này.”
Khi Lan dứt lời, từng chùm ánh sáng hội tụ lại trong không gian tối tăm, chúng ngưng tụ và hóa thành một cầu thang dài vô tận, bắt đầu từ dưới chân Ash và Sigourney kéo dài đến xa tít bên kia.
Trong giọng nói của Lan mang theo một chút ý cười: “Đi lên đi. Chỉ cần hai người yêu nhau, con đường nhân chứng sẽ không thành vấn đề với hai người.”
Sigourney: “...”
Cho nên tại sao cứ phải nhấn mạnh yêu nhau mấy lần vậy?
Ash nín cười: “Đi không?”
Cả người Sigourney đều tỏa ra sự khó chịu, anh bước lên bậc thang đầu tiên trước Ash.
Thật phiền phức, đi nhanh một chút để ra ngoài là được rồi!
...Sigourney hoàn toàn không hề lo lắng rằng anh và Ash không thể băng qua nó.
Nhưng sau khi đứng trên bậc thang thứ nhất, anh không lập tức bước lên bậc thang thứ hai, cũng không hề tăng tốc bước nhanh qua các bậc thang khác, anh cứng người trong nháy mắt, sau đó anh đứng yên, không cảm xúc nghiêng đầu nhìn Ash: “Lên đây.”
Ash định đi theo sau lưng Sigourney, hai người một trước một sau, một khi gặp chuyện thì cũng có không gian hành động.
Nhưng nếu Sigourney đã mở miệng yêu cầu...
Ash đi lên bậc thang, vẻ mặt cậu cũng sững sờ, lập tức cậu cong khóe môi một cách kỳ lạ giống như muốn cười lại phải cố kìm nén.
Lúc đi lên bậc thang, cậu chợt nghe thấy một thông tin, hay nói cách khác là “nghe thấy” một nhiệm vụ trong tinh thần mình: “Xin hãy nắm tay người yêu của bạn“. Chỉ khi nắm tay mới có thể bước sang bậc thang tiếp theo, nếu không con đường nhân chứng sẽ đổ sụp trong nháy mắt, hai người cũng sẽ bị dịch chuyển ra khỏi di tích.
Ash kinh ngạc, di tích nào cũng xịn như thế à? Sau này cậu có nên khám phá nhiều di tích hơn với Sigourney không?
Sigourney nắm chặt tay Ash, không cảm xúc kéo cậu bước lên bậc thang thứ hai.
Nhiệm vụ lại đến: “Xin hãy chân thành khen người yêu của bạn, nêu điểm mà bạn thích ở người yêu mình.”
Ash không chút do dự nói: “Dịu dàng!”
Sigourney: “...”
Chờ chút, con đường này tên là gì?
Con đường nhân chứng?
Chết tiệt! Chắc là cùng một loại với cánh cửa phản chiếu!
Anh tiếp tục giữ vẻ mặt không cảm xúc: “Dịu dàng.”
Đi đến bậc thang thứ ba: “Xin hãy nói ra một ưu điểm nữa.”
Ash: “Tốt bụng!”
Sigourney: “...Tốt bụng.”
Đến bậc thang thứ tư: “Một cái nữa.”
Ash: “Săn sóc!”
Sigourney: “...Săn sóc.”
Bậc thang thứ năm: “Xin tiếp tục.”
Ash lặng lẽ liếc nhìn Sigourney cứ mãi lặp lại câu trả lời của cậu, ánh mắt cậu lóe lên một chút láu cá: “Xinh đẹp!”
Sigourney: “......Ấm áp.”
Nhưng khi thấy bậc thang như không có điểm cuối phía trước, dù có Ash ấm áp ở ngay bên cạnh, Sigourney cũng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo và tuyệt vọng. Chỉ mới năm bước mà anh sắp kiệt sức tuyệt vọng rồi.