Trên đường trở về vương thành Rực Rỡ, càng đến gần vương thành, đội tuần tra càng dày đặc.
Mặt ngoài lấy cớ là tìm tên sát thủ năm ngoái, trên thực tế lại là âm thầm tìm kiếm tung tích của Sigourney.
Sau khi Mon dễ dàng moi thông tin từ trong miệng tên lính, Ash cũng nhận ra có rất nhiều người trong vương thành không hi vọng Sigourney quay về, nhất là ngay lúc cuộc chiến đoạt tháp quan trọng thế này.
Cho dù phần lớn bọn họ đều cho rằng Sigourney đã bị thương nặng thậm chí là đã chết, chắc chắn anh không về được, nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian dài trong sợ sệt, họ vẫn giăng lưới khắp nơi, đảm bảo dù Sigourney mạng lớn cỡ nào cũng không thể phá tan tầng tầng vòng vây để kịp thời tới chỗ Nance.
Trong tình huống tệ nhất là dù giăng lưới khắp nơi mà vẫn không thể ngăn cản Sigourney, nhưng trong lúc Sigourney phá tan tầng tầng vòng vây thì sẽ gây ra động tĩnh lớn, tất nhiên sẽ khiến tung tích của anh bại lộ đúng không?
Sigourney bại lộ thân phận trong vương thành sẽ phải đối mặt với hàng loạt cuộc đánh lén kinh khủng hơn.
Nhưng không ai ngờ rằng bên cạnh Sigourney có Ash Erwin với trực giác vô cùng chuẩn.
Đối mặt với con đường đầy bẫy rập phía trước, Ash luôn có thể mò ra chỗ sơ hở, tìm ra lối thoát an toàn, tránh tầm mắt của kẻ địch một cách hoàn mĩ.
Ba người lặng lẽ vòng qua tầng tầng lớp canh gác, thuận lợi đi vào vương thành Rực Rỡ.
Họ tới vương thành rất sít sao.
Đúng vào ngày trước khi cuộc chiến đoạt tháp diễn ra.
Lúc đến vương thành đã là chạng vạng tối. Ba người cũng không đến tháp thứ ba để tá túc, có trời mới biết bây giờ có bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi tháp thứ ba, dù có máy dẫn đường như Ash, họ cũng không thể tránh né tất cả ánh mắt.
Thế là ba người dứt khoát tìm nhà trọ, giả vờ là lữ khách bình thường đến vương thành để hóng hớt, sau đó cả ba ngủ ngon lành một đêm, thậm chí họ còn có tâm trạng tới sòng bạc kế bên nhà trọ để đặt cược ngài Nance sẽ thắng.
Mon nhìn thấy tỉ lệ đặt cược bên ngài Nance rất cao, anh ta vui vẻ ra mặt, ván cược này rất ngon, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền. Sau đó Mon gẩy gẩy số tiền vốn ít đến đáng thương của mình, anh ta lại ủ rũ cúi đầu buồn rầu.
Mon cực kỳ lý trí, cũng cực kỳ đau lòng từ chối đề nghị cho anh ta mượn tiền của Ash, anh ta trông mong nhìn sang Sigourney, anh ta không thể cầm tiền của trẻ con được, nhưng nếu Sigourney muốn cho anh ta mượn tiền, anh ta sẽ không từ chối.
Sigourney lạnh lùng từ chối anh ta.
Sau cùng Mon chỉ có thể đặt cược chưa đến mười đồng vàng: “...” Cảm giác như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu vậy.
Sáng sớm hôm sau, ba người đã nghỉ ngơi đầy đủ rời khỏi nhà trọ, đi về tháp vương tọa theo dòng người trên phố.
Ba người tách ra giữa đường.
Ash và Mon hòa vào đám người, làm người xem như những người khác.
Mà Sigourney...
“Trăng Đỏ vẫn chưa về à?”
Trên đại lộ Abelos, Nance tới đúng giờ trong ánh sáng trắng bạc của trận pháp dịch chuyển. Đến cùng lúc với ông chính là Alex – chủ nhân của tháp thứ nhất và Thomason – người khiêu chiến với Nance hôm nay. Sau lưng Thomason còn có một thú nhân loài mèo có ưu điểm là nhạy bén, nhanh nhạy.
Khi ba người xuất hiện, một tiếng hoan hô to lớn vang lên từ xung quanh.
Người đàn ông tên Cook mới làm quen Ash cũng dừng chân, ngạc nhiên nói: “Ồ! Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi! Ai là ngài Nance vậy? Ai là ngài Thomason vậy?”
Trong tiếng hoan hô như thủy triều, Alex ra vẻ lo lắng nhưng thật ra là chẳng có ý tốt gì nói với Nance: “Cuộc quyết đấu sắp bắt đầu rồi, e là Trăng Đỏ không tới kịp đâu nhỉ?” Ông ta nở nụ cười chắc chắn, khuôn mặt già nua vẫn mang vẻ điềm tĩnh, Alex tốt bụng đề nghị: “Ông có muốn đổi một tên hộ vệ khác đi vào cùng ông hay không? Chẳng lẽ ông muốn một mình chọi với Thomason và Kyara?”
Có lẽ Kyara chính là tên của thú nhân loài mèo kia.
Nance thân cô thế cô nhưng ông vẫn bình tĩnh cười híp mắt lắc đầu: “Cám ơn ông quan tâm, ta vẫn không cần đổi. Nếu như Trăng Đỏ mà biết chuyện ta cho người khác thay thế vị trí của cậu ta, với tính tình của Trăng Đỏ thì cậu ta chắc chắn sẽ nổi giận.”
Alex âm thầm nhíu mày, ông ta luôn cảm thấy Nance không cùng chí hướng với họ, lý do là vì thái độ của Nance với nguyên liệu ma pháp rất nực cười.
Cái giọng điệu gì đây?
Hộ vệ mà thôi, nguyên liệu mà thôi, nói thân thiết kiểu đấy làm gì?
Ai không biết còn tưởng là Nance đang nói về con của mình.
Nếu đã không phải là người chung chí hướng, vậy cũng không cần cầm tay đi chung đường nữa.
Alex lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng, ông ta không hiểu Nance còn có cái gì mà bình tĩnh như thế, bây giờ chắc chắn ông đang cố bày ra vẻ vì sự kiêu ngạo của phù thủy áo bào xám mà thôi.
Ông ta không nói chuyện với Nance nữa mà quay sang mỉm cười nói với Thomason: “Vinh dự của tháp thứ nhất đều nằm ở ông, chúc ông đoạt tháp thuận lợi.”
Thomason cũng là một ông lão mặt đầy nếp nhăn, ông ta không chút kiêng nể đáp: “Xin hãy chờ tin tốt của tôi, thưa ngài.” Thomason hoàn toàn không để ý Nance đứng ngay bên cạnh, ông ta cực kỳ kiêu ngạo ngông cuồng.
“Đã đến giờ rồi.”
Ash nhỏ giọng thì thào trong đám người.
Có không ít người xung quanh cũng nói như cậu.
Đã đến giờ vào tháp phù thủy vương tọa rồi.
Cánh cửa tháp phù thủy đóng chặt ở phía trước mở rộng phát ra một tiếng vang dội, để lộ ánh sáng rực rỡ bên trong.
Nghe nói từ mái vòm, bao gồm cả bốn vách tường xung quanh của tầng một của tháp vương tọa đều có vẽ ngân hà sống động giống như bức bích họa trước cửa học viện Rực Rỡ. Người đứng trong đó giống như là hoàn toàn chìm trong dòng chảy ngân hà. Đỉnh hơn nữa là hình vẽ ngân hà này chính là trận pháp, mỗi một ngôi sao, mỗi một quỹ tích đều tương ứng với tinh tượng trong hiện thực, có tác dụng to lớn trong việc dẫn dắt nhà chiêm tinh.
Bởi vậy có vô số nhà chiêm tinh đều khao khát có thể vào tầng một tháp vương tọa một lần.
Ash cũng tò mò nhìn vào trong tháp, đáng tiếc cậu chỉ có thể nhìn thấy ánh bạc chói mắt chứ không thể nhìn thấy cụ thể bên trong.
Trong khi ánh mắt của mọi người đều bị tháp phù thủy rộng mở hấp dẫn, ba người trong cuộc cũng đã đi tới cửa.
Alex chỉ đưa Thomason đến nơi này, ông ta không thể vào bên trong.
Ông ta nhìn Nance vẫn lẻ loi như nhìn thấy trước cảnh tượng chiến thắng, nét cười khó nhịn hiện lên trên khuôn mặt không cảm xúc, hóa thành một chút ý cười bên môi.
“Cửa sắp đóng rồi.” Ông ta nhìn về phía Nance, đắc ý cười: “Chúc may mắn.”
Trong đám người.
Cook bỗng nhiên quay đầu nói với Ash: “Tôi vẫn thích ngài Nance hơn một chút.” Anh ta gật đầu khẳng định lần nữa: “Tôi thấy ngài ấy thân thiết hơn.”
Ash: “Cho nên đặt cược cho ngài ấy là đúng rồi.”
“...Nhưng có vẻ ngài Nance không mạnh bằng ngài Thomason nhỉ?” Cook chần chờ, nhìn thân thiết cũng không có nghĩa là không mạnh.
Ash nở nụ cười, cậu đưa tay chỉ một chỗ trống trên đại lộ Abelos: “Không sao, chỗ đó có người mạnh hơn.”
Cook vô thức nhìn theo đầu ngón tay của cậu, anh ta nhìn thấy một người đứng ở nơi mới nãy còn chẳng có ai.
Khi ánh mắt của anh ta nhìn tới khuôn mặt của người kia, trái tim của anh ta đập mạnh, giọng nói kẹt trong cổ họng, sau khi ơ ơ ơ một lúc lâu, anh ta mới thốt lên kinh ngạc: “Trăng Trăng Trăng Trăng Trăng Trăng...”
“Trăng Đỏ!”
“Trời ạ! Nhìn kìa! Đó là Trăng Đỏ!”
“Trăng Đỏ về rồi!”
Có một loại người bẩm sinh vừa xuất hiện thì sẽ là tiêu điểm trong mắt người khác.
Cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt.
Dù ba vị trước đó rất nặng ký, dù bầu không khí trước đó hết sức căng thẳng, nhưng khi anh xuất hiện, tất cả mọi người sẽ phát hiện ra anh ngay.
Mái tóc dài màu bạc, làn da tái nhợt, giáp da nhạt màu, chỉ có đôi mắt đỏ sậm là nổi bật, rung động lòng người.
Anh bước trên đôi bốt làm từ da cứng đi từng bước một về phía tháp phù thủy rộng mở.
Tư thế bước đi vừa tao nhã vừa thoải mái.
Giống như là đến một bữa tiệc.
Ánh mắt mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Có người ngạc nhiên trầm trồ trước dung mạo hoàn mĩ và khí thế mạnh mẽ của anh.
Có người ngạc nhiên tò mò vì sao anh có thể an toàn quay về vương thành.
Có người ngạc nhiên hoảng sợ vì anh đã đến tháp đúng lúc quan trọng.
Những người giở trò phía sau cuộc chiến đoạt tháp tất nhiên đang nổi lôi đình vào lúc này, đồng thời họ cũng hoảng sợ.
Bởi vì từ giờ khắc này, chiến thắng cuộc chiến đoạt tháp đã không còn dễ như trở bàn tay như trong tưởng tượng của họ nữa.
Quỷ hút máu cao ráo đi lên bậc thang tới bên cạnh Nance, anh nở nụ cười xin lỗi có lệ: “Ngại quá, lỡ ngủ quên một chút.”
Nance không có một tí gì kinh ngạc, ông vẫn bình tĩnh nói: “Chẳng phải tới kịp rồi sao?”
“Sao, sao ngươi có thể...?” Trái lại Alex đã không còn vẻ chắc chắn như trước, nét mặt của ông ta vẫn điềm tĩnh, nhưng nếu nhìn gần thì sẽ phát hiện ánh mắt ông ta đang dao động: “Không thể nào!”
“Sao lại không thể nào?” Sigourney lạnh lùng nói, “May mắn mà thôi.”
Anh và Nance đi vào cửa, anh cười nhẹ một tiếng: “Cửa sắp đóng lại rồi. Ừm... Chúc may mắn nhé.”
Nét cười bên môi Alex hoàn toàn cứng đờ.