Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 115: Chương 115: Gặp lại Quentin




Editor: South.

Chương 115: Gặp lại Quentin.

***

Sau khi quay về vương thành Rực Rỡ được vài tháng, Ash có nhiều việc phải làm hơn là chỉ thay đổi huy chương thân phận.

“À, đúng rồinguyên liệu quỷ hút máu của cậu đang ở trong văn phòng quản lý nguyên liệu đấy. Thừa dịp lúc này rảnh thì cậu qua đó mang đi đi.”

Elena và Ivan hướng dẫn cậu cách thay đổi huy chương. Huy chương có nền xám, bên trên tô điểm một ngôi sao bạc, là vật chứng minh thân phận phù thủy cấp trung của vương tọa Rực Rỡ.

Từ huy chương tập sự nhảy thẳng lên huy chương phù thủy cấp trung, nhảy cóc qua cả giai đoạn phù thủy cấp thấp khiến cho vị phù thủy phụ trách việc đăng ký trong sảnh phải xác nhận lại nhiều lần, rồi sau đó mới vừa chấn động vừa hoang mang đổi huy chương cho cậu.

Nhìn đi, người bình thường ai cũng sẽ sốc khi thấy tốc độ tu luyện của Ash thôi.

Tâm trạng của Elena lập tức ổn định lại.

Khi tâm trạng đã bình tĩnh rồi thì Elena lại trở về là cô gái hoạt bát năng nổ như thường ngày.

Cô nở nụ cười, nhắc nhở Ash về nguyên liệu quỷ hút máu kia, muốn xem trò vui xảy ra.

Ash quả thật mờ mịt đôi chút.

Phản ứng đầu tiên của cậu là Sigourney đang ở văn phòng quản lý nguyên liệu. Nói cho cùng thì mỗi khi nhắc đến quỷ hút máu, người duy nhất cậu có thể nghĩ đến là Sigourney.

Nhưng rồi cậu lại lập tức phủ nhận, không thể nào.

Hẳn người Elena đang nói đến là...

Quentin?

Vui làm sao, quên luôn cả nguyên liệu của chính mình tận mấy tháng trời, bây giờ nhờ Elena khéo léo nhắc nhở cậu mới nhớ ra.

Ash chớp mắt: “Anh ta vẫn ổn chứ?” Cậu nhớ lại lần họ bị tấn công ở biển hoa tam vĩ, lúc ấy nơi Quentin đứng hẳn là nơi an toàn nhỉ? Nghĩ lại thì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó Quentin thậm chí còn hét lên một câu “cẩn thận” với bọn họ mà nhỉ?

“Không bị thương.” Elena nói, “Nhưng phải chịu kích thích lớn. Nhìn gã còn u ám hơn so với trước đây.”

Evan gật đầu: “Ngài Nance nói rằng phản ứng của Quentin đối với trận pháp ánh sáng lớn đến bất ngờ. E rằng trước đây đã có phù thủy làm nhiều điều không hay với gã. Dù sao Quentin cũng đã từng là nguyên liệu của một phù thủy xấu trước khi gia nhập liên minh thần bí mà. Ngài Nance đoán rằng phù thủy xấu đó đã từng trừng phạt Quentin bằng cách dùng ánh sáng chiếu vào cơ thể.”

Dùng ánh sáng chiếu vào cơ thể là một trong những hình phạt được vài phù thủy ác độc dùng để làm cho quỷ hút máu của bọn họ trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Đúng như cái tên của nó, đó là một pháp thuật mô phỏng ánh mặt trời, nhưng lại không làm cho quỷ hút máu hóa thành tro ngay lập tức, mà bắt bọn họ phải chịu đựng nỗi đau bị thiêu đốt dưới ánh nắng một cách chậm rãi từ từ.

Tra tấn đến khi máu thịt cạn khô, đến khi tâm trí điên loạn.

Một hình phạt khắc nghiệt và tàn nhẫn vô cùng.

Ash từng đọc về chuyện này trong kho sách của lão Rachel rồi nên cậu có thể hiểu “chịu kích thích lớn” nghĩa là gì.

Một quỷ hút máu đã từng trải qua hình phạt ánh sáng thiêu đốt cơ thể khi chứng kiến trận pháp ánh sáng chói rực ấy, không phải chịu kích thích lớn thì là gì?

E là nỗi ám ảnh lớn ngang đại lộ Abelos luôn rồi.

“Tôi sẽ đi đưa anh ta ra ngoài.” Ash nghĩ, có cách nào loại bỏ nỗi ám ảnh của Quentin đi không nhỉ?

Khung cảnh Quentin được nhiều đứa trẻ ríu rít vây quanh bỗng hiện lên trước mắt cậu, những lúc như thế khuôn mặt u ám của Quentin thường có sức sống hơn rất nhiều.

Cậu vỗ mạnh vào lòng bàn tay, nghĩ ra cách hay rồi.

Quentin tự nhốt mình trong một phòng giam tối tăm, mãi mới có thể bình tĩnh lại được một chút. Gã ngồi co rúm trên sàn, tay ôm đầu gối, bất chợt gã rùng mình một cái.

Bỗng dưng gã lại có một dự cảm xấu.

Hình như cuộc chiến đoạt tháp thứ ba mới diễn ra gần đây nhỉ?

Lần tập kích trước, mục tiêu của bọn chúng là giết chết cánh tay phải của Nance thì phải? Không biết cuối cùng chúng có thành công không nhỉ?

Chà, hẳn là không thành công rồi.

Gã giơ tay kéo chiếc vòng tham lam trên cổ. Chủ nhân của gã còn chưa chết thì làm sao mà Trăng Đỏ lại có thể bỏ mạng được cơ chứ?

Nhưng bọn chúng, những phù thủy loài người và một vài người của liên minh thần bí chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản Trăng Đỏ quay về thôi.

Nực cười làm sao khi khi hai giống loài vốn đối lập nhaucuối cùng lại vì lợi ích và tham vọng gớm ghiếc của bản thân mà bắt tay với nhau thực hiện âm mưu.

Sinh vật ma pháp thế mà lại hợp tác cùng con người ư?

Đồ phản bội!

Hệt như Trăng Đỏ vậy, rặt một lũ phản đồ.

Gã phát ra tiếng cười khùng khục quái lạ. Vừa hay, đám phản bội này cứ tụ lại một chỗ rồi chém giết nhau, tốt nhất là kéo theo loài người chết chung.

Nhưng rồi cửa phòng của gã lại bị đẩy ra lần nữa.

Cảnh tượng này cứ ngỡ như đang quay về vài tháng trước, lúc chủ nhân của gã đưa gã ra khỏi đây vậy.

Gã ngước nhìn và thấy vị chủ nhân nhỏ nhã nhặn lịch sự của gã đang đứng ở cửa. Khuôn mặt điển trai của gã co giật, tiếng cười thì kẹt lại trong cổ họng, khiến gã bị sặc và ho khan sặc sụa.

“Quentin.” Vị chủ nhân nhỏ bước vào, ngồi xổm xuống trước mặt gã, tốt bụng vỗ lưng giúp gã, “Anh thế nào rồi? Tôi đến đón anh ra ngoài đây.”

Quentin ho mất một lúc lâu. Đợi cho hơi thở ổn định trở lại, gã hung dữ nhìn chằm chằm vào Ash: “Ra ngoài làm gì? Để bảo vệ ngươi? Ngươi cần à?”

Ash lắc đầu: “Tôi có Sigourney rồi.”

Sigourney? À ừ nhỉ, Trăng Đỏ được gọi bằng cái tên này.

Câu trả lời quá thẳng thắng làm Quentin nghẹn lời mất một lúc, sau đó khóe môi cứng đờ của gã giật giật: “Thế ngươi muốn ta làm gì?” Có vẻ như gã vừa mới nhớ ra chuyện gì đó, rồi gã nở một nụ cười tăm tối: “Ồ đúng rồi, ta nhớ ngươi nghèo lắm mà nhỉ? Ngươi có thể đem ta cho thuê này, hoặc cũng có thể xẻ máu thịt của ta thành hàng trăm hàng ngàn phần này, ngươi thấy cái nào ổn hơn?”

Ash lắc đầu: “Tôi sẽ không cho người khác thuê anh, tôi cũng sẽ không xẻ máu thịt của anh.” Cậu nghiêm túc nhìn Quentin, “Tôi sẽ không dùng anh để đổi lấy lợi ích.”

Ánh mắt của cậu trong veo chân thành, trong đôi mắt ấy hoàn toàn không hiện hữu những lợi ích và ham muốn ghê tởm mà Quentin quen thuộc.

Trong thoáng chốc Quentin lại nhớ về lần bị tấn công ở biển hoa tam vĩ ấy.

Dưới ánh sáng vàng chói lóa, chính con người này đã liều mạng dùng thân mình che chở cho cơ thể của tên quỷ hút máu phản bội kia. Tấm lưng gầy ấy thế mà lại bộc lộ ý chí bảo vệ người khác mạnh mẽ đến không thể lay chuyển.

Một con người lại xả thân mình vì một quỷ hút máu?

Một con người vậy mà lại thật lòng yêu thương một nguyên liệu trên bàn thí nghiệm?

Não con người này bị sao thế?

Gã nhớ lại những ngày ngắn ngủi ở chung với Ash, cuối cùng Quentin cũng chắc chắn rằng đầu óc chủ nhân của mình có vấn đề rồi.

Trong lần bị thỏ tuyết bão tố tấn công, tố chất cơ thể của cậu thế mà lại sánh ngang với gã. Nào có phù thủy không lo ngồi thiền mà lại cứ rèn luyện cơ thể như kiếm sĩ?

Có lẽ do vẫn còn quá trẻ nên cậu vẫn chưa ý thức được Ilov là nơi cá lớn nuốt cá bé tàn khốc đến thế nào.

Bởi thế mới lãng phí tài năng phù thủy mà đi học theo kiếm sĩ thế này.

Và cũng bởi thế nên mới xem nhẹ tính thực dụng của nguyên liệu. Thay vì yêu đương với nguyên liệu ma pháp, dùng nguyên liệu theo đúng vai trò của nó, làm bản thân mạnh mẽ hơn mới là tốt nhất chứ.

Không phải mọi phù thủy đều nghĩ vậy sao?

Gã đứng dậy. Sau vài tháng từ chối ra khỏi căn phòng thì bây giờ cuối cùng gã cũng chịu nhấc chân ra ngoài.

Gã muốn nhìn thử xem phù thủy non trẻ Ash Erwin đây sẽ giữ sự ngây thơ của mình được đến khi nào.

Gã muốn nhìn thử xem khi vây quanh mình là bản chất bẩn thỉu của con người, Ash sẽ có thể chịu đựng được đến khi nào mới ra tay với Trăng Đỏ.

Bất cứ phù thủy nào cũng sẽ dao động trước nguyên liệu cấp cao như Trăng Đỏ.

Chủ nhân bé nhỏ của gã cũng sẽ không là ngoại lệ.

Nghĩ đến đó, gã lại bắt đầu bật cười khùng khục, lập tức bước ra khỏi căn phòng tối tăm, đứng dưới bầu trời bao la rộng lớn mà chẳng hề sợ hãi. Ngược lại, gã còn có phần chờ mong.

Gã không thể đợi được đến lúc chứng kiến Ash sa đọa.

Bởi lẽ con người vốn hèn mọn và xấu xa.

Không có ngoại lệ nào cả.

Gã không thể đợi được đến lúc chứng kiến Ash Erwin cũng trở thành như bọn chúng.

Ash cảm thấy điệu cười của Quentin có hơi quái dị. Cậu đi cạnh Quentin, suy nghĩ một lúc rồi kết luận rằng hẳn là Quentin không tin những gì cậu vừa nói. Vậy nên cậu nói thêm: “Tôi thật sự sẽ không dùng anh đổi lấy lợi ích đâu.”

Cậu cười thân thiện: “Giờ tôi đã không còn nghèo nữa nên không cần phải làm những chuyện như kia, anh có thể yên tâm...”

Quentin khựng lại, tiếng cười lại một lần nữa mắc kẹt trong cổ họng gã làm gã sặc phải khom lưng ho khù khụ.

Không dùng gã đổi lấy lợi ích, chả phải là vì tên phù thủy trẻ này mềm lòng, thiện lương à?

Bởi vì cậu không nghèo nghĩa là sao?

Giả như cậu vẫn còn nghèo, thì liệu cậu vẫn sẽ đem gã đi cho thuê, hay xẻ gã ra thành trăm ngàn mảnh à?

Ha ha ha ha!

Gã còn muốn chứng kiến cái gì nữa đây?

Không cần phải chứng kiến gì nữa.

Con người chẳng có lấy một kẻ tốt.

Gã ho đến đỏ mặt tía tai.

Ash bước đến, vỗ nhẹ vào lưng gã rồi nói nốt những lời vừa nãy bị tiếng ho chặn lại: “...Trước kia, lúc mà đến cả một đồng vàng tôi còn không có, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy, huống chi bây giờ... Hôm nay tôi vừa mới thắng cược một đống vàng kìa, giờ tôi giàu sụ luôn rồi nhé.”

Quentin: “Khụ khụ khụ khụ...” Chết tiệt, ngươi không nói cho xong trong một lần được à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.