Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 87: Chương 87: Giới hạn của sigourney




Trong khoảng thời gian rơi vào dòng sông ngầm dưới lòng đất, Ash đã nghĩ khế ước thật không công bằng, cậu vừa nghĩ vừa thấy chua xót, cực kỳ khó chịu.

Nhưng Sigourney hoàn toàn không cảm thấy như thế mà còn nói suy nghĩ của cậu “ngu ngốc“.

Ash bị mắng là ngu ngốc chẳng những không tức giận, trái lại cậu gạt bỏ hết tất cả cảm xúc tiêu cực và tỉnh táo lại.

Cậu bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể bảo vệ Sigourney, làm thế nào mới thật sự bù đắp được nhược điểm sợ nắng của Sigourney đây?

Lợi dụng khế ước thì có thể khắc phục nhược điểm này, khi tính mạng cậu gặp nguy hiểm, Sigourney có thể đi vào cơ thể cậu và không sợ ánh nắng.

Nếu như có thể tự do khống chế điều kiện tính mạng gặp nguy hiểm, chẳng phải là có thể khống chế khế ước trao đổi cơ thể bất cứ lúc nào sao?

Thật ra trước đó Ash đã từng có một chút suy đoán về chuyện này. Lúc ấy cậu nghĩ rằng nếu như cậu nhảy xuống từ trên cao hoặc là dùng dao đâm bản thân, vậy có khiến khế ước nhận định cậu đang gặp nguy hiểm và hoán đổi cậu và Sigourney không?

Đương nhiên cũng không phải là cậu không thương tiếc cơ thể của mình.

Ví dụ như lúc nhảy cậu sẽ nhờ Elena đứng bên cạnh trông chừng.

Nếu như khế ước cảm thấy nguy hiểm, lúc này nó sẽ trao đổi cơ thể cậu và Sigourney, vậy Elena sẽ mất tác dụng, “bản thân” cậu lúc ấy sẽ tự bay lên lại.

Lúc ấy cậu chỉ nghĩ vậy thôi, vì tò mò không biết khế ước có thể làm được tới đâu nên cậu đã nói cho ngài Nance biết về suy nghĩ viển vông của mình.

Nhưng ngài Nance bác bỏ cách này.

“Hai người tức một người.” Ngài Nance lặp lại câu nói trước kia: “Ash, cậu từng thấy người nào dùng tay trái tự sát rồi lại dùng tay phải để ngăn cản chưa?”

Ash lắc đầu, cậu cũng đã hiểu rõ ý của ngài Nance.

Khế ước sẽ không để ý đến nguy hiểm do tự làm tổn thương bản thân.

Thế là dưới lòng đất sào huyệt tuyết yêu, Ash cố gắng suy nghĩ ngoại trừ tạo nguy hiểm bằng cách làm bản thân bị thương ra thì còn cách nào có thể đánh lừa khế ước, khiến nó cho rằng cậu đang gặp nguy hiểm hay không?

Thế là cậu gặp Mon và nghe Mon tự hào nói về quả cầu vạn vật của anh ta.

Lúc đó một ý tưởng đã xuất hiện trong đầu cậu.

Đúng! Chính là thứ này!

Mô phỏng hoàn cảnh nguy hiểm, đặt mình vào trong đó, đánh lừa khế ước!

Cứ như vậy Ash trẻ ngoan của thôn Dogo đã lập một âm mưu nhắm vào khế ước.

Hơn nữa còn thành công!

Ash vén mái tóc bạc được buộc ở sau lưng của Sigourney ra trước ngực, cậu ngồi xổm trước cái bàn thấp được đắp lên từ tuyết và vẫy tay với Sigourney giống như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sigourney vậy: “Anh mau ăn lúc còn nóng đi! Tôi đảm bảo tất cả đều ngon!”

Sigourney đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt tối tăm.

Nhưng bây giờ anh đang mang khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú vô hại của Ash, dù sắc mặt anh có sa sầm thế nào thì cũng chẳng bằng một phần ba cơ thể gốc của anh.

Hơn nữa Ash đang nhìn khuôn mặt của bản thân nên thật sự vô cùng khó bị dọa sợ.

Bởi vậy Ash vẫn còn cười và giơ tay kéo Sigourney: “Anh ăn tối đi! Chắc bây giờ bụng tôi đói lắm rồi.”

Sigourney cố nhịn không nhếch môi: “Cho nên trưa hôm nay cậu mới nói cậu không có khẩu vị ăn không vô?”

“Ừm... Đúng là ăn không vô.” Ash chớp chớp đôi mắt đỏ sậm, màu mắt u ám lúc này cũng có một chút long lanh trong veo: “Tôi nghĩ đến chuyện đêm nay phải làm thí nghiệm nên căng thẳng tới mức ăn không vô. Lo rằng ý tưởng của tôi sai, không thể đánh lừa khế ước.”

Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn từ phía dưới có thể thấy được sự dịu dàng ẩn dưới hàng mi dài: “Anh nghĩ rằng tôi cố ý không ăn gì giữa trưa để anh có thể ăn tối nhiều hơn hả?”

Sigourney khẽ cứng người một chút: “...Đừng nói sang chuyện khác.” Anh trầm giọng, nhưng không trầm đến đáng sợ như lúc nãy: “Cậu biết lúc nãy cậu đã làm cái gì không?”

“Tôi biết. Tôi cũng hiểu Sigourney đang lo lắng cho tôi.” Ash vẫn đứng yên, ánh mắt cũng không dời đi: “Bên ngoài lều chợt có mùi hương của rùa cá sấu lửa, chắc anh hoảng lắm, sợ tôi bị thương, sợ tôi bị ăn tươi.”

Khuôn mặt của Sigourney không cảm xúc: “Mặt cậu dày thật.”

Ash cười cong mắt: “Bây giờ là mặt của anh đó.”

Cậu lại kéo kéo ngón tay của Sigourney: “Sắp nguội rồi, anh ăn đi.” Cậu dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Làm anh lo lắng rồi, nhưng mà đừng trách tôi không nói trước cho anh được không? Coi như nó là niềm vui bất ngờ nhé?”

“Thằng nhóc ngu ngốc.” Sigourney khẽ hừ một tiếng không dễ phát hiện, anh cũng không tiếp tục truy cứu nữa và ngồi xổm trước bàn thấp giống như Ash.

Tại sao phải tìm cách lừa gạt khế ước?

Đáp án rất rõ ràng.

Vì anh.

Vì sao không thương lượng mà lại tự tiện thí nghiệm trong đêm nay?

Đáp án cũng rất hiển nhiên.

Thằng quỷ nhỏ nào đó lo lắng nếu nói trước cho anh mà thí nghiệm thất bại thì anh sẽ thất vọng, thế là chịu đựng áp lực và căng thẳng một mình.

Đầu tiên anh múc một muỗng canh nấm thập cẩm nóng hổi, cho vào miệng và chậm rãi nuốt xuống, sự ấm áp dịu dàng xoa dịu từ đầu lưỡi đến dạ dày, quả thật vô cùng phù hợp ở Bắc Địa lạnh giá.

“Sao hả?” Ash mở to hai mắt nhìn anh.

Sigourney không nhanh không chậm múc muỗng thứ hai, thứ ba, sau khi Ash trông mong nhìn anh một lúc lâu, anh mới nói khẽ: “...Giỏi lắm.”

Thiếu niên đã bí mật chuẩn bị tất cả những thứ này, thế mà còn lừa gạt được cả anh, đúng là giỏi thật.

Đương nhiên, mùi vị cũng...

Rất ngon.

Hỏi mùi vị nhưng được nói giỏi, Ash cũng nhận và coi đó là một lời khen. Dù sao những món ăn này ngon thật sự.

“Thử cái này xem.” Ash nhiệt tình đưa đồ ăn cho Sigourney: “Anh đừng sợ ăn không hết. Tôi có thuốc phép anh Evan cho.”

Động tác ăn uống tao nhã của Sigourney khựng lại một giây, thuốc phép Evan cho? Evan có thể cho thứ thuốc gì?

Ngay cả thuốc dạ dày cũng chuẩn bị, chu đáo đến mức làm người ta thật sự muốn tẩn cậu một trận!

Trong mắt của Ash, hình tượng của anh là một kẻ phàm ăn tục uống sao?

Sigourney chợt nhớ đến hai lần trao đổi cơ thể trước đó: “...” Hình như cả hai lần đó đều “lỡ” ăn nhiều hết.

Chuyện này có hơi lúng túng.

Nhưng anh nghĩ nếu Ash đã chuẩn bị đầy đủ rồi, vì không từ chối tấm lòng của cậu, đêm nay anh phải để thuốc phép phát huy tác dụng mới được.

Quỷ hút máu xấu xa tìm được cớ thế là bắt đầu vùi đầu ăn.

Dù sao những món ăn này có đầy đủ màu sắc hương vị, thật sự ngon hơn nhiều so với hai lần trước.

Dáng vẻ ăn uống của anh rất đẹp nhưng động tác nhanh chóng, đồ ăn trên bàn giảm dần với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.

Ash chống cằm nhìn Sigourney, cậu nhìn khóe mắt hơi cong, sắc mặt thả lỏng trong vô thức của anh... Có lẽ ngay cả chính Sigourney cũng không biết lúc anh ăn uống, vẻ mặt của anh vô cùng thả lòng và thỏa mãn. Khiến người xem anh ăn dường như cũng cảm nhận được vị ngon của thức ăn và có cảm giác thèm ăn.

Ash hít mũi một cái, cậu ngửi ngửi mùi thơm hấp dẫn phát ra từ cơ thể mình và lại sờ lên cái bụng đói...

Muốn ăn quá.

Thế là đợi Sigourney ăn xong bữa tối, Ash lập tức đến bên cạnh Sigourney.

“Anh ăn no rồi hả?”

Sigourney ăn uống no đủ lười biếng gật đầu.

“Vậy có thể cho tôi ăn no được không?”

“Không được.”

Ash thở dài: “Nhưng mà tôi thật sự rất đói.”

Sigourney lạnh nhạt nhìn cậu một cái: “Chịu đựng đi.”

Ash lại cầm lấy đầu ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Bây giờ là ở bên ngoài, không có đồ ăn ngài Nance chuẩn bị cho anh, anh cũng đâu thể nhịn ăn suốt được đúng không? Anh không muốn hút máu thì để tôi hút cũng được mà.”

Giọng nói của cơ thể này rất lạnh lẽo, nhưng khi cậu nói ra thì như có một chút độ ấm: “Tôi muốn giúp anh no bụng, Sigourney.”

Sigourney im lặng một lúc lâu, khi Ash cho rằng anh sẽ đồng ý, anh lại đưa tay chọc chọc gương mặt của Ash: “Chẳng phải bây giờ no rồi sao?” Anh vừa nói vừa nhếch miệng tỏ vẻ không hài lòng với cảm xúc trên tay và thu tay lại.

Đánh tráo khái niệm. Ash nhíu mày, rõ ràng cậu đang nói đến cơ thể quỷ hút máu này mà.

Nếu vậy thì...

Ash bỗng nhiên nhào qua, cậu nắm chặt tay Sigourney, cố định hai tay ở sau lưng, dùng tư thế ôm để giữ chặt Sigourney.

Cậu tính toán trong lòng một chút.

Nếu như không dùng pháp thuật mà chỉ dựa vào sức lực, cậu dùng cơ thể Sigourney vật lộn với Sigourney bị hạn chế sức mạnh trong cơ thể cậu thì cậu hoàn toàn thắng.

Thế là cậu có thể bất ngờ cắn cơ thể của mình một cái để lót dạ cho cơ thể quỷ hút máu này.

Có lẽ Sigourney không nghĩ tới việc Ash vẫn có thể to gan lớn mật đến mức này, hoặc có lẽ là anh ăn quá nhiều nên phản ứng chậm trễ, thế nên anh bị cậu khống chế.

Ash cúi đầu vùi vào cổ của cơ thể mình, cậu hơi căng thẳng nên động tác không lưu loát lắm, bất chợt cậu không tìm được vị trí để cắn.

Chỉ một chút chậm trễn như vậy Sigourney cũng đã kịp phản ứng lại, anh đen mặt muốn thoát khỏi tay Ash, nhưng cố sức mấy lần anh mới nhận ra sức lực của mình bây giờ không bằng Ash. Trừ khi anh bùng nổ tất cả sức mạnh và không để ý tới cơ thể của Ash.

“Này...” Sigourney cắn răng, nhưng không đợi anh nói dứt lời thì một giọng nói hoang mang vang lên cách đó không xa...

“Này... Hai người đang...”

Mon đứng cách hai người mấy bước, mờ mịt nhìn bọn họ.

Ở trong mắt Mon, tình hình là như thế này:

“Sigourney” cưỡng ép.

“Ash” giãy dụa từ chối.

“Tôi nói này.” Mon khó khăn nuốt nước bọt: “Sigourney à, dù cho cậu là bạn trai của Ash, nhưng làm chuyện này cũng phải có sự đồng ý của người ta. Phải săn sóc, săn sóc đó hiểu không?” Đừng để người ế như anh ta chỉ dạy đôi tình nhân này phải làm thế nào chứ!

Ash trong xác Sigourney yên lặng ngẩng đầu, đỏ mặt nói: “Ừ.”

Sigourney bị thằng quỷ nhỏ không biết sống chết giữ chặt: “...Ha.”

Mon gật đầu, sau đó anh ta xấu hổ do phát hiện mình quấy rầy chuyện tốt của người khác, anh ta ho khan một tiếng: “Tôi quên mang quà cho bạn nên về lấy, tôi đi ngay, hai người... Ừm, hai người cứ tự nhiên.”

Anh ta cầm món đồ một cách cứng ngắc, sau đó nhanh chóng rời đi lần nữa.

Lúc Mon xuất hiện Ash đã giảm lực khiến Sigourney tránh thoát. Lần này cậu không thể đánh lén Sigourney nữa. Tuy bây giờ sức lực không bằng Ash nhưng trình độ pháp thuật của Sigourney cao hơn Ash nhiều.

“Là ý định bất chợt? Hay là đã âm mưu từ lâu?” Sự xuất hiện của Mon khiến thời gian như đọng lại trong chốc lát, Sigourney cũng không tức giận nữa, anh cười như không cười nhìn Ash: “Lá gan của cậu thực sự là... càng lúc càng lớn.”

Ash chột dạ: “Đói.”

“Sau này còn dám làm vậy nữa không?”

Tuy chột dạ nhưng cậu vẫn ngay thẳng gật đầu: “Còn.” Ash nghiêm túc nói: “Anh cần ăn. Nếu như anh vẫn không chịu ăn, lần sau tôi sẽ còn trao đổi cơ thể, nghĩ cách lấp đầy bụng của anh. Anh không cho tôi cắn tôi thì tôi sẽ vào rừng kiếm thú để cắn.”

Sigourney cảm thấy lạ lẫm nhíu mày, đây là... uy hiếp sao?

Còn là lời uy hiếp vòng vo và hiệu quả nữa.

Anh híp mắt, bỗng dưng anh khẽ cười ra tiếng, dường như có tiếng thở dài bên trong điệu cười thỏa hiệp: “Tôi cắn cậu. Nếu đói bụng tôi sẽ cắn cậu.”

Đã cắn một lần rồi, giới hạn của anh đã bị phá vỡ từ lâu.

Chí ít anh không cần gì phải cứng đầu trước mặt thiếu niên đã phá vỡ giới hạn của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.