Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 127: Chương 127: Hiệp sĩ Du Hồn




Editor: Nam Cung Băng Huyên.

Chương 127: Hiệp sĩ Du Hồn.

***

Quentin bị biến thành quỷ hút máu khi gã còn là một con người khoảng hai mươi tuổi. Cụ thể là hai mươi mấy thì gã không nhớ, vì chuyện đã xảy ra lâu quá rồi và gã cũng không muốn nhớ lại chuyện lúc trước làm gì.

Nhưng gã nhớ như in khoảng khắc sau khi mình – một con người, biến thành quỷ hút máu đã bị đối xử như thế nào.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, gã còn chưa kịp thích ứng với những gì đang xảy ra, thì đã bị một phù thủy con người bắt lại, hiện thực tàn khốc dạy gã nhận ra mình đã mang một thân phận mới, tách biệt hoàn toàn với quãng đời hai mươi năm trước đó.

Phù thủy kia là người quen, là hàng xóm khi gã còn là người.

Sau khi bị biến thành quỷ hút máu, trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, gã đã cầu cứu lão hàng xóm uyên bác vẫn luôn thân thiết với mình.

Thế nhưng, khi trông thấy quỷ hút máu, ông lão hiền lành ngày trước lại bày ra vẻ mặt khiến gã rét lạnh trong lòng.

Bỉ ổi, tham lam, tàn nhẫn.

Lão nhìn Quentin như là nhìn một vật chết.

Sau đó Quentin đã bị chính người hàng xóm mà gã tin tưởng vô cùng bắt lấy.

Gã cứ như một con chim ngu ngốc lao đầu vào lưới.

Mà còn là gã tự nguyện chui vào.

Thường ngày lão già kia vẫn luôn mang bộ mặt hiền hòa dối trá, bây giờ bỏ đi lớp mặt nạ đó, lão ta mới bộc lộ bản chất thật không muốn ai biết của mình.

Lão ta đặt Quentin lên bàn thí nghiệm.

“Quentin, ta muốn xem bên trong cơ thể cháu một chút. Cháu thấy... ta nên bẻ gãy xương sườn xé rách lồng ngực hay mổ ổ bụng của cháu thì hay hơn?”

Những thí nghiệm tàn nhẫn đó như kéo dài vô tận.

Trong suốt khoảng thời gian đó, giọng nói thì thầm bên tai của lão già như ác ma đã trở thành cơn ác mộng lớn nhất cuộc đời gã.

Chỉ cần phản kháng một chút thôi thì gã sẽ phải chịu hình phạt bị ánh sáng chiếu vào cơ thể, lặp đi lặp lại.

Đến nỗi sau khi thoát khỏi địa ngục đó, gã rất nhạy cảm với ánh sáng, điều này cũng làm cho gã, vốn dĩ là một con người, lại căm hận con người đến tận xương tủy.

Khung cảnh tối tăm không chút ánh sáng đó kéo dài như vô tận, mãi đến khi gã thoát được khỏi đó.

Quentin không phải dựa vào sức mình để trốn thoát.

Lão phù thủy kia là thành viên của một tổ chức nào đó. Sau khi lão thu hoạch được những nguyên liệu ma pháp mới thì ném gã, lúc này đã bị giày vò đến hấp hối, cho tổ chức kia.

Một số sinh vậy ma pháp khác cũng chịu chung số phận như gã, bị nhốt trong một nhà tù to lớn, không biết tương lai mình sẽ ra sao.

Rồi có một ngày, nhà tù bị người phá vỡ từ bên ngoài.

Chỉ một người, một thân một mình xông vào, đánh đâu thắng đó.

Những con chó giữ cửa hung tàn bị giết sạch toàn bộ, còn những sinh vật ma pháp đang bị giam cầm, bao gồm cả Quentin thì được trả tự do.

Người phá sập lồng giam ngày đó là một phù thủy của liên minh thần bí.

Vì vậy, một khi gã được tự do thì lập tức đi tìm cứ điểm của liên minh thần bí để gia nhập. Gã muốn tìm vị anh hùng đã giải thoát cho gã.

“Chờ chút, phù thủy mà ngươi nói, chẳng lẽ là phù thủy Du Hồn?” Yolande kinh ngạc cắt lời Quentin, “Ngươi không phải là một trong những sinh vật ma pháp đã chạy khỏi doanh trại Cát Đỏ đó chứ?”

Bọn họ đã đến địa điểm nhận nhiệm vụ - một vùng đồng bằng tuyết bên cạnh thị trấn Lũy Xương. Ở đây vẫn có một tầng sương mù mờ mịt bao phủ.

Thế nhưng bọn họ chưa bắt đầu thăm dò mà muốn nghe Quentin kể cho hết những chuyện quá khứ.

Trong câu chuyện của gã có một vài chi tiết không được rõ ràng, mấy người Ash phải suy đoán tưởng tới mới chắp vá ra một câu chuyện hoàn chỉnh.

Ash đã từng đọc về doanh trại Cát Đỏ mà Yolande nói.

Đó là chuyện xảy ra vào mấy năm trước.

Doanh trại Cát Đỏ từng là nơi quản lý rất nhiều sinh vật ma pháp của hiệp hội phù thủy. Sau đó nó đã bị một phù thủy của liên minh thần bí xông vào, phá sập hàng rào phòng ngự và thả toàn bộ sinh vật ma pháp bên trong ra. Sự kiện đó đã gây tổn thất nặng nề cho hiệp hội phù thủy.

Người này là một trong những thành viên nòng cốt của liên minh, vô cùng bí ẩn. Đến tận nay, hiệp hội cũng không biết thân phận, dung mạo, thậm chí ngay cả tên người này.

Ngay cả những gián điệp của hiệp hội cài vào tầng lớp thấp nhất của liên minh cũng không cách nào điều tra được người này là ai.

Vì danh phận và hành tung khó xác định như vậy nên hiệp hội đặt biệt danh cho hắn là Du Hồn.

Phù thủy Du Hồn - một trong những tội phạm truy nã hàng đầu của hiệp hội phù thủy.

“Không sai.” Quentin cười lạnh: “Cái nhà tù kia đúng thật là doanh trại Cát Đỏ. Dù mặt ngoài nó được coi là một nơi nằm dưới sự quản lý của hiệp hội, nhưng thực tế nó hoàn toàn thuộc về một tổ chức khác. Bất kì việc gì mà phù thủy các ngươi không cho phép thực hiện, bọn chúng đều làm ở đó. Bắt giết sinh vật ma pháp được bảo hộ, tổ chức đấu giá dưới lòng đất, thậm chí ngay cả con người, đồng loại của mình cũng đem đi bán... Bọn chúng làm mấy việc như vậy, các ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả.”

Cái tổ chức kia cũng chính là tổ chức của cái lão phù thủy đã bắt hắn làm thí nghiệm.

Tổ chức này vừa thâm nhập vào hiệp hội, cũng vừa có tay chân trong liên minh thần bí. Thứ để nhận diện thân phận của chúng chính là hoa văn một đóa hoa năm cánh với nhụy dài mảnh, từ hình dáng của những cánh hoa có thể nhìn thấy một mặt quỷ đang thét gào.

“Ta vẫn tưởng rằng cái tổ chức này đã bị hiệp sĩ Du Hồn diệt trừ rồi.” Vẻ mặt Quentin u ám: “Không ngờ hôm nay ta lại gặp một thành viên của chúng. Chết tiệt! Bọn chúng vẫn còn hoạt động lại sao!”

Gã ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, đôi mắt đỏ lại càng sậm màu hơn: “Các ngươi là người của hiệp hội phù thủy, nếu bây giờ đã biết đến cái tổ chức này thì chắc chắn sẽ không khoanh tay làm ngơ, đúng chứ? Ta nói chuyện này cho các ngươi biết thì đổi lại, khi các ngươi hành động phải để ta theo cùng!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau... Ờm, cái tổ chức mà Quentin nói tới, không phải là cái tổ chức bí ẩn mà bọn họ đang để mắt tới đó chứ?

Trước đó chúng bắt giết bộ lạc tinh linh, người trong bộ lạc của Jain Fairbairn chính là bị tay chân của tổ chức bí ẩn kia giết.

Sau đó trong vụ buôn người, chúng cũng dám bán thiếu gia gia tộc Prince, Yang Prince, cho Rachel làm nguyên liệu thí nghiệm.

Thật trùng hợp.

Hoặc nói cách khác, cái tổ chức bí ẩn này chuyên làm chuyện xấu. Đến nỗi khắp nơi trên Ilov này chỉ cần vơ đại vài người thì đều có thù với bọn chúng à?

Ash chớp mắt mấy cái, dứt khoát đồng ý với Quentin luôn: “Ừm, chắc chắn sẽ dẫn anh theo.”

Quentin thở phào một hơi, cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, sau đó gã ấp úng thì thào ra hai chữ khó mà nghe được: “Cảm... Cảm ơn.”

Ash cười rộ lên: “Không có gì.” Cậu quay sang nhìn Sigourney và Yolande, dưới ánh mắt tán đồng của họ, cậu nói thật về mục đích chuyến đi lần này của họ cho Quentin.

Lúc trước, cậu nghĩ nếu vì nhiệm vụ mà không thể dựa dẫm vào Quentin thì cậu có Sigourney cũng đủ rồi.

Bây giờ Quentin chủ động gia nhập, gã là một quỷ hút máu nên chắc chắn có thể phát huy thực lực một cách tối đa khi vào trong đầm lầy linh hồn, vì vậy dẫn gã theo cũng không thua thiệt gì, đương nhiên cũng nên nói cho gã tất cả mọi chuyện rồi.

Quentin sau khi biết được chân tướng: “...” Cho nên, cứ coi như gã không bộc bạch về quá khứ, không khẩn cầu bọn họ dẫn gã theo, cũng như không cần nói cảm ơn, thì bọn họ cũng sẽ chủ động gây sự với tổ chức bí ẩn kia sao?

Gã bỗng nhiên thấy thật hối hận!

“Ta có một thắc mắc...” Elena nhìn chằm chằm Quentin, đầy hoang mang: “Ngươi được một phù thủy cứu đúng không?”

“Là hiệp sĩ Du Hồn đã cứu ta!” Nói đến cái tên này, biểu cảm của Quentin thay đổi hoàn toàn, khuôn mặt gã trở nên rạng rỡ hơn gấp mấy lần.

“Vậy ư?” Elena khó hiểu hỏi: “Phù thủy Du Hồn là con người, ngươi chán ghét con người như vậy, mỗi ngày không mắng bỉ ổi thì cũng chửi nham hiểm... Vậy thì không phải ngươi cũng mắng cả hắn luôn rồi sao?”

Vẻ mặt Quentin kiểu “Ngươi đang đùa ta à”: “Hiệp sĩ Du Hồn sao có thể giống như con người các ngươi? Sao ngươi dám so sánh mình với ngài ấy chứ? Đẳng cấp của ngươi sao có thể bằng ngài ấy được?”

Elena: “...” Lần đầu tiên trong đời cô biết được con người với nhau có thể không cùng một đẳng cấp đấy.

“Vậy có tin tức gì về cái tổ chức kia không?” Quentin quay đầu lại, nôn nóng hỏi Yolande.

Yolande nhún vai: “Kiên nhẫn một chút đi.” Nói xong, anh ta vỗ vỗ tay: “Tập hợp nào, chúng ta chia nhóm đi. Mặc dù chỉ nhận nhiệm vụ hỗ trợ nhưng chúng ta vẫn cần phải cố gắng hết sức để hoàn thành nó. Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên sau khi đội Đẹp của chúng ta thành lập, phải làm có tâm một chút.”

Ash tự giác đứng cạnh Sigourney.

Những người khác: “...” Chắc chỉ có mình Ash mới dám cùng nhóm với Sigourney quá?

Tiếp đó dựa theo thực lực cao thấp, Yolande cùng nhóm với Evan, Quentin và Elena một nhóm, rất nhanh mọi người đã chia xong tiểu đội đi tuần tra.

“Tiếp theo chúng ta chia khu vực tuần tra của từng nhóm.” Yolande chiếu một góc bản đồ, chính là bản đồ mà phù thủy trung niên kia đã phân khu vực làm nhiệm vụ cho bọn họ vừa rồi trong đại sảnh. Anh ta chia khu vực này ra làm ba: “Ash, cậu và Trăng Đỏ đi...”

“Đến nơi này.” Sigourney cắt ngang lời Yolande, quả quyết lại dứt khoát chỉ vào một khu vực nhỏ trong bản đồ.

Yolande tò mò nhìn chằm chằm bản đồ, khu vực này có gì tốt à? Sao Trăng Đỏ lại chọn nó?

Anh ta nhìn mấy lần cũng không nhìn ra cái gì cả.

Cuối cùng anh ta quay lại bàn với nhóm của Elena và Quentin để chia hai khu vực còn lại.

“Xuất phát từ đây, sau khi tuần tra một lượt thì tập hợp lại ở chỗ này.” Yolande nhỏ giọng nói: “Mọi người cẩn thận cảnh giác nhé, chúng ta lên đường thôi.”

Ba tiểu đội hai người chia ra đi về hướng khu vực tuần tra của mình.

Ash đi theo Sigourney, sau khi họ đi được một đoạn trong sương mù, thì Sigourney đã im lặng từ khi xuất phát đến giờ cuối cùng cũng mở miệng: “Trước đây tôi có nói, khi nào đến dãy núi gần Vực Thẳm tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi.”

Anh dừng một chút: “Nơi đó cách chỗ này không xa. Bây giờ cậu muốn tới đó không?”

Đôi mắt Ash sáng lên: “Muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.