Editor: Nam Cung Băng Huyên.
Chương 117: Hợp tác.
***
Vào ngày mà đoàn tàu bị tập kích, trong lúc nguy cấp Ash đã đổi thân thể mình cho Sigourney.
Sau khi trận đấu kết thúc, Sigourney trong thân xác của Ash đã châm chọc, đả kích kẻ thua cuộc Jain Fairbairn một trận, từng câu từng chữ như muốn làm hắn tức đến chết. Vậy nên vị tinh linh ánh trăng này mới có ấn tượng sâu sắc về hai người đến như vậy.
Sau đó anh còn nhờ Evan và Elena đổ lên người hắn thuốc phép “nước sinh tử”, khiến một phần ký ức về trận đấu của hắn bị xóa đi.
Do một loạt những hành động lạnh lùng quả quyết khiến người giận sôi như thế của anh nên dù không nhớ rõ bản thân đã trải qua những gì trong trận đấu, Jain vẫn nhận ra khuôn mặt của Ash và giọng nói của Sigourney.
Điển hình là hắn cảm thấy rất tức giận ngay khi gặp Ash, cũng như cảm thấy ức chế khi nghe giọng điệu bắt chước Sigourney.
Hắn thấy rất quen.
Nhưng lại cảm thấy mâu thuẫn.
Jain im lặng theo sau Ash đi lên tầng tháp phù thủy, không quan tâm đến ánh mắt vi diệu lại kì quái của Quentin đang nhìn lén hắn.
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Ash, nhưng rất mau hắn đã quay đi.
Bởi vì ký ức mơ hồ, cũng chẳng có căn cứ gì nhưng bản năng hắn tin rằng đôi mắt của người chủ nhân trước mặt hắn bây giờ - Ash Erwin, không nên trong trẻo và hiền hòa như vậy, đúng ra chúng phải rất, rất...
Hắn cứ suy nghĩ mãi, cho đến khi bắt gặp Sigourney đang đứng khoanh tay trong phòng ăn, cằm hơi nhếch, nghiêng đầu nhìn ra cửa. Bước chân của hắn hơi khựng lại, bỗng dưng hắn đã nghĩ ra câu trả lời.
Đôi mắt đó đúng ra phải giống như tinh linh sa đọa Sigourney, lạnh lùng và hờ hững.
Nếu kết hợp gương mặt của Ash Erwin và khí chất của tinh linh sa đọa làm một thì không hợp chút nào, nhưng hình tượng đó lại hoàn toàn trùng khớp với người mà tiềm thức hắn ghi nhớ.
Rõ ràng Ash Erwin và tinh linh sa đọa là hai người khác nhau, sao hắn lại có suy nghĩ đó cơ chứ?
Jain lại bắt đầu suy tư.
Trực giác của hắn mách bảo: Hai người này chắc chắn đang che giấu một bí mật nào đó. Việc hắn bị xóa ký ức sau trận đấu trên tàu ngày đó cũng là do tinh linh sa đọa muốn che đậy bí mật này.
Nhưng dù hắn có nghĩ nát óc đi nữa thì cũng không thể nào đoán được trên thế gian này lại có phương pháp trao đổi cơ thể lúc nguy cấp như vậy.
Sigourney hỏi một câu cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
“Ngươi là Jain?” Giọng anh lạnh nhạt: “ Biết hát không?”
Jain: “..” Ý hắn ta là sao?
Ý trên mặt chữ.
Không biết Quentin có mục đích gì mà nói nhỏ bên tai hắn như vậy. Quỷ hút máu này vẫn giữ nguyên vẻ mặt u ám, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên một độ cong quái dị. Có thể là gã đang mừng thầm trong bụng khi chứng kiến một vị tiền bối thực lực và thân phận vượt xa gã lại có ngày phải trải qua tình trạng éo le như gã chăng?
Jain sượng người: “Không biết.”
“Không à?” Sigourney nhíu mày, phát ra một tiếng chậc đầy ghét bỏ: “Ngươi có còn là tinh linh không vậy?” Vì mọi tinh linh đều biết hát hay múa đẹp.
Anh đâm nhát dao nào là chuẩn nhát đó, đâm chính xác vào nhược điểm đối thủ. Ừ, anh cố tình làm vậy đấy.
Là một tinh linh mà đến cả đồng loại còn không muốn đón nhận, bị đồng loại dẫn đầu đặt cho cái tên Ngụy Tinh Hồng Giả, rõ ràng chủng tộc và thân phận là những vấn đề mà Jain thực sự không bao giờ muốn nhắc đến. Vậy mà hết lần này đến lần khác Sigourney lại cứ muốn đâm chọc vào đó.
Anh còn nở một nụ cười châm chọc tỏ vẻ “Quả thật ngươi không giống một tinh linh tí nào.”
Cách xát muối lên vết thương rất mẫu mực.
Chà chà chà, Sigourney đúng thật là rất xấu xa rất quá đáng.
Nhìn cái khí chất nhân vật phản diện của anh mà xem.
Nance ngồi gần đó, chống cằm say sưa theo dõi mọi việc diễn ra. Ông nhìn thấy từ khi Jain bước vào thì vẫn luôn mang một gương mặt lạnh lùng như một cái máy, không chút sức sống, không vui không buồn. Vậy mà chỉ một lát sau, chiếc mặt nạ đó lại bị đôi ba lời của Sigourney làm cho vỡ tan tành.
Trong mắt tinh linh ánh trăng bùng lên lửa giận, nhưng trong phút chốc, ngọn lửa ấy dần trở về trạng thái yên tĩnh như một mặt hồ, không chút gợn sóng. Nói gì thì nói, hắn thật sự vẫn bị Sigourney chọc giận trong vài giây ngắn ngủi.
“Giận à?” Sigourney kéo dài giọng một cách biếng nhác: “Ngươi vẫn còn quan tâm đến những vấn đề này nữa sao?”
Jain cụp mắt, hờ hững nói: “Không quan tâm.”
Sigourney cũng không thèm để ý hắn trả lời thế nào, anh lại nhếch khóe môi: “Vậy ngươi có còn quan tâm đến mấy tên phù thủy xấu đã tàn sát cả bộ tộc của ngươi không?”
Chỉ một câu nói mà khiến hắn vô cùng chấn động.
Jain bỗng ngẩng đầu lên, thậm chí còn bước về trước một bước, đôi mắt nhìn thẳng vào Sigourney rất quyết liệt và đáng sợ.
“Ngươi biết chuyện gì?”
Khi bị châm chọc vào nỗi đau trong lòng vừa nãy, cùng lắm lớp mặt nạ cứng nhắc trên mặt hắn chỉ tan đi trong vài giây ngắn ngủi, vậy mà sau câu nói kia, lớp mặt nạ đó đã hoàn toàn sụp đổ. Hơi thở tàn bạo toát ra từ người hắn, hắn đằng đằng sát khí mà hỏi bằng giọng khàn khàn: “Ngươi có biết bọn chúng là ai không?”
“Biết một chút manh mối.” Sigourney không có đủ kiên nhẫn để giải thích cặn kẽ, anh liếc nhìn sang người thứ ba ở đây – Mon.
Mon xoa xoa mũi, tự giác giải thích rõ hơn: “Chuyện là vầy, một khoảng thời gian trước đây bọn ta vô tình gặp được cậu út nhà Prince. Cậu ta bị một tổ chức bắt cóc, xém tí nữa là thành vật thí nghiệm của một phù thủy xấu. Sau khi được cứu ra, cậu ta bắt đầu điều tra hung thủ sau màn. Gần đây lại vừa thu được một tí kết quả. Cái tổ chức kia khả năng cao chính là hung thủ năm xưa xâm nhập vào hang động Muen, tàn sát và bắt giam những tinh linh trong bộ lạc ở đó.”
“Bọn chúng là ai?” Giọng Jain khàn khàn, hai bàn tay bên người hắn siết thật chặt, những giọt máu đỏ tươi dần dần chảy ra từ kẽ ngón tay.
Mon chưa vội trả lời hắn, anh ta chỉ nói: “Tổ chức này có thể có những người thuộc tầng lớp cao cấp trong hiệp hội phù thủy, cũng như liên minh thần bí. Bên phía hiệp hội thì dễ điều tra rồi, nhưng về phía liên minh thần bí thì có vẻ hơi xa vời với bọn ta. Jain Fairbairn, ngươi có muốn hợp tác không? “
Ash cũng hơi ngạc nhiên và bất chợt hiểu ra.
Cậu ngạc nhiên là vì không biết từ khi nào mà Mon lại liên lạc được với cậu Yang Prince kia, còn biết được nhiều thông tin như vậy nữa.
Cậu cũng chợt hiểu, hèn gì Sigourney đột nhiên để Solvi truyền lời bảo cậu nhận Jain Fairbairn, thì ra là vì mục đích này đây.
“Được.” Jain Fairbairn không dừng lại ở đó, đôi mắt màu xám khói hừng hực ngọn lửa hận thù: “Các người cần ta làm gì?”
Mon đứng lên đi lại gần hắn, nghiêng đầu nói: “Đến phòng làm việc rồi nói.” Anh ta cười với Ash và Elena cười: “Dù biết trẻ con cần phải trưởng thành nhưng thế giới của người lớn đôi khi rất ghê tởm, mấy đứa không cần phải tiếp xúc với nó sớm quá đâu.”
Nói xong, anh ta dẫn Jain với khí thế đùng đùng rời khỏi phòng ăn.
Quentin mờ mịt từ đầu đến giờ: “...” Không phải chúng ta đang bàn về chuyện hát hò à? Không lẽ chỉ cần nói không biết hát thì có thể từ chối cái công việc xui xẻo này sao?
Khoan đã, hình như họ đang đề cập đến sự kiện đẫm máu tại hang động Muen?
Thế mà đã tìm ra hung thủ rồi sao?
Chà, chẳng lẽ Jain lại là người duy nhất sống sót sau sự kiện kinh hoàng đó? Hèn chi hắn lại thù ghét con người như vậy.
Tuy bỗng dưng nghe được chuyện lớn nhưng mạch suy nghĩ của Quentin lại quay về chủ đề ban đầu.
Gã bối rối suy nghĩ, vậy rốt cuộc là có ai hát chung bài Bé thủy tinh linh với gã hay không?
Gã nhìn Sigourney – người nắm quyền quyết định, lại phát hiện ra trong lúc gã suy nghĩ vẩn vơ thì Sigourney, Ash và Evan đã ngồi vào bàn ăn rồi.
Sigourney chảm raôi chọn thức ăn rồi đặt trước mặt Ash. Đây dường như đã thành thói quen của anh khi dùng bữa cùng Ash.
Quentin: “...” Gã cũng thấy đói.
Gã cúi đầu nhìn sàn nhà, nhìn thấy mấy giọt máu tươi Jain làm rơi xuống lúc nãy, mùi máu thơm ngon xông vào mũi khiến gã càng đói hơn.
Mà Sigourney lúc này đang thì thầm trò chuyện cùng Ash.
Anh thiết lập một kết giới cách âm, giải thích cho cậu về việc vì sao bọn họ lại đột nhiên điều tra về tổ chức kia. Anh nhắn Ash nhận Jain Fairbairn về thì dù gì cũng phải cho Ash một lý do.
Trước đó bọn họ đã quyết định đến Vực Thẳm để tìm di tích Dylan.
Muốn vào Vực Thẳm thì cần phải thông qua vết nứt vực thẳm.
Qua vết nứt rồi lại phải thực hiện một loạt các thủ tục phức tạp tại vương tọa Trắng Xám. Nhưng nhờ vào các mối quan hệ của ngài Nance, các thủ tục này cũng không khó giải quyết, vì vậy chuyến hành trình này của họ có thể sẽ gây khá nhiều chú ý.
Sigourney và ngài Nance muốn ít thu hút sự chú ý một tí nên đương nhiên họ đã dùng một vài cách khác để đạt đủ yêu cầu thông hành qua vết nứt Vực Thẳm.
Sau đó họ vô tình cứu được Yang Prince - vị thiếu gia của một gia tộc thuốc phép có tiếng tại Vương tọa Trắng Xám, vừa có địa vì vừa có quyền thế. Gia tộc này vì vậy mà nợ bọn họ một ân tình, sẵng sàng giúp đỡ họ bất cứ lúc nào.
Sau khi Mon liên hệ với Yang thì cậu ta mới biết Mon là bạn của Sigourney, vậy nên rất nhiệt tình giúp đỡ.
Cách đây mấy ngày, Yang truyền cho họ thông tin mà cậu ta tra được về tổ chức bắt cóc kia. Cậu ta cũng hi vọng rằng Sigourney và Mon có thể giúp cậu ta một lần nữa, coi như là ân tình thứ hai.
Anh và Mon đồng ý.
“Trước khi đến vương tọa Trắng Xám lại có ơn với thiếu gia gia tộc Prince, lợi thật đấy.” Sigourney nói.
Ash nghiêm túc hỏi lại: “Sigourney cũng không muốn để yên cho tổ chức đã tàn sát dã man bộ lạc tinh tinh kia mà phải không?”
Sigourney: “...Ăn đi.”